Cánh cửa phòng giam mở ra, và Tạ Vô Khuyết bước ra, lòng tràn đầy sự quyết tâm. Mọi cảm giác bối rối, lo lắng ban nãy đã được xua tan, thay vào đó là một niềm tin mới mẻ về bản thân. Tuy nhiên, hắn biết rằng đó chỉ là một thử thách nhỏ trong con đường mà mình đang đi. Những thử thách thực sự vẫn còn ở phía trước, đợi hắn.
Không gian xung quanh đã thay đổi hoàn toàn. Những bức tường đá đen huyền bỗng trở nên mờ dần, chuyển thành những đám mây trắng xốp, rồi lại trở về với một không gian rộng lớn tràn ngập ánh sáng. Một hồ nước trong suốt hiện ra trước mặt hắn, mặt hồ như gương phản chiếu bóng dáng hắn, nhưng không phải một mình hắn. Cạnh hắn, một người xuất hiện – một người đàn ông trung niên, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa vẻ tôn kính. Đôi mắt của người đó như ánh lên một tia sáng, lạnh lùng và sâu thẳm như vực thẳm.
Người đàn ông đó mở lời, giọng trầm ổn vang lên trong không gian im lặng. “Tạ Vô Khuyết, ngươi đã đối mặt với những thử thách trong tâm hồn, nhưng con đường phía trước không chỉ có những thử thách tâm lý. Ngươi có đủ sức mạnh để vượt qua những thử thách thực sự?”
Hắn hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải giữ vững lòng tin. “Ta sẵn sàng. Để tu tiên, không thể chỉ có lý trí và tâm trí vững vàng, mà phải có sức mạnh thực sự.”
Người đàn ông đó gật đầu, ra hiệu cho Tạ Vô Khuyết bước về phía hồ nước. “Lửa thử thách sẽ dập tắt mọi nghi ngờ. Nếu ngươi có thể vượt qua được thử thách này, ngươi sẽ chứng minh được bản thân mình.”
Bước chân của Tạ Vô Khuyết không hề ngần ngại. Hắn tiến lại gần hồ, nhưng chưa kịp hiểu rõ điều gì sẽ xảy ra thì đột nhiên mặt nước dâng lên, tạo thành một cột lửa khổng lồ từ đáy hồ, cuộn xoáy dữ dội. Lửa cháy đỏ rực, cao v·út, lan tỏa mùi khét lẹt. Những ngọn lửa này không giống như lửa bình thường, chúng sáng lấp lánh như những vệt ánh sáng trắng, nhưng lại mang một sức mạnh khủng kh·iếp.
Tạ Vô Khuyết không lùi bước, mà tiến tới. Mỗi bước đi của hắn dường như chống lại sự ngự trị của ngọn lửa. Hắn biết, nếu không thể vượt qua thử thách này, hắn sẽ không thể tiếp tục con đường tu tiên của mình.
“Ngươi phải dũng cảm đối diện với nỗi sợ của mình,” người đàn ông đó nói, giọng bình thản nhưng cũng đầy áp lực. “Chỉ khi vượt qua được nó, ngươi mới có thể tiến lên.”
Lửa nóng bỏng không chỉ đốt cháy da thịt, mà còn thiêu đốt cả tâm trí, những hình ảnh đau đớn, những nỗi sợ hãi của quá khứ lại bùng lên, nhấn chìm hắn trong một cơn đau đớn khôn nguôi. Hình ảnh người mẹ, người cha, và cô gái mà hắn đã từng yêu thương lại hiện về trong tâm trí. Những ký ức ấy, những sự lựa chọn sai lầm, những nỗi đau không thể xóa nhòa. Tất cả đều hiện lên rõ ràng trước mắt hắn, khiến hắn suýt bị khuất phục.
Nhưng rồi hắn nhớ lại lời người đàn ông đó, nhớ lại quyết tâm của bản thân khi bước vào đây. Hắn không phải là người dễ dàng từ bỏ. Hắn không thể để những ký ức, những yếu đuối đó chi phối mình thêm nữa.
“Ta sẽ không từ bỏ,” Tạ Vô Khuyết thì thầm, giọng kiên định.
Đôi mắt hắn sáng lên, một sức mạnh mới dâng trào trong cơ thể. Hắn biết, chỉ cần kiên định, hắn có thể vượt qua tất cả. Đầu tiên, hắn hít một hơi thật sâu, tập trung năng lượng trong cơ thể. Những đợt sóng lửa có thể đốt cháy thân thể hắn, nhưng không thể đốt cháy quyết tâm trong lòng.
Với một bước mạnh mẽ, hắn lao vào biển lửa.
Ngay khi hắn tiến vào, ngọn lửa như có mắt, lao nhanh về phía hắn, cuốn lấy thân thể hắn trong một biển lửa nóng bỏng. Cảm giác đau đớn lan tỏa từ khắp mọi nơi trên cơ thể. Nhưng hắn không dừng lại. Hắn tập trung toàn bộ sức mạnh vào đôi chân, từng bước một, chống lại sức nóng thiêu đốt.
Lửa nóng bỏng bao quanh hắn, nhưng trái tim hắn vẫn không thay đổi. Những hình ảnh về gia đình, về người yêu, về những sai lầm trong quá khứ không thể làm hắn chùn bước. Ngọn lửa chỉ là một thử thách, một phần trong hành trình của hắn. Nếu muốn trở thành một người tu tiên mạnh mẽ, hắn không thể sợ hãi.
Lúc này, sự đau đớn bắt đầu giảm đi. Hắn cảm thấy cơ thể như đang hòa nhập vào dòng lửa. Không còn cảm giác đau đớn nữa, thay vào đó là một nguồn năng lượng dồi dào tràn ngập cơ thể hắn. Hắn không chỉ vượt qua thử thách, mà còn khai mở được một tầng sức mạnh ẩn giấu trong bản thân. Hắn đã hiểu, lửa không chỉ là vật liệu để thử thách, mà còn là phương tiện để tôi luyện sức mạnh nội tâm và cơ thể.
Khi hắn vượt qua biển lửa, cả không gian lại trở về với sự tĩnh lặng. Ngọn lửa bùng c·háy d·ữ d·ội trước đó giờ đây đã dịu xuống, trở thành những đốm lửa nhỏ, rồi tắt hẳn.
Người đàn ông trung niên đứng ở phía xa, ánh mắt có vẻ tán thưởng. “Ngươi đã làm rất tốt. Lửa đã không thể thiêu đốt ngươi, ngươi đã làm chủ được nỗi sợ và khổ đau trong lòng.”
Tạ Vô Khuyết không nói gì, chỉ cúi đầu, mồ hôi đầm đìa nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự thỏa mãn, như thể vượt qua được một bước quan trọng trên con đường dài phía trước. Hắn không còn là người ngày trước, sợ hãi và yếu đuối. Hắn đã học được cách kiên định, không chỉ với bản thân mà còn với những thử thách mà thế giới này sẽ ném vào hắn.
“Ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Hãy nhớ, mỗi thử thách không chỉ giúp ngươi mạnh mẽ hơn, mà còn khiến ngươi hiểu rõ hơn về bản thân,” giọng người đàn ông vang lên, như một lời cảnh báo cũng như một lời khuyên.
Tạ Vô Khuyết gật đầu khấu tạ rồi bước ra khỏi làn khói mờ, cảm giác cơ thể rệu rã nhưng lại tràn đầy sức mạnh kỳ lạ. Lửa đã không thể thiêu cháy hắn, và giờ đây, hắn cảm nhận được sự thay đổi bên trong mình. Những cảm giác trước đây về sự yếu đuối, lo lắng, tự ti giờ đã mờ dần, thay vào đó là một cảm giác tự tin mạnh mẽ như chưa từng có.
Người đàn ông trung niên đứng ở bên bờ hồ, ánh mắt của ông ta lúc này không còn lạnh lùng, mà có chút ấm áp, như thể đang nhìn một đứa trẻ đã trưởng thành. Ông ta gật đầu một cách hài lòng, rồi mới lên tiếng:
“Ngươi đã vượt qua được thử thách đầu tiên. Nhưng ta phải nhắc ngươi rằng, con đường tu tiên không phải chỉ có một lần vượt qua thử thách. Ngươi sẽ gặp phải rất nhiều thử thách nữa, mỗi một lần sẽ khó khăn hơn, tàn nhẫn hơn. Nhưng chỉ có vượt qua chúng, ngươi mới có thể tiến đến gần hơn với mục tiêu của mình.”
Tạ Vô Khuyết nghiêng đầu, ánh mắt cứng rắn nhưng cũng không kém phần thận trọng. Hắn biết những gì người đàn ông nói là đúng. Dù đã vượt qua một thử thách khắc nghiệt, nhưng hắn cũng biết rằng chỉ có bản thân mình mới có thể quyết định được mình sẽ đi xa đến đâu. Không ai có thể giúp hắn, tất cả đều phải dựa vào sức mạnh của chính hắn.
“Ta hiểu,” Tạ Vô Khuyết đáp lại một cách chắc chắn. “Cảm ơn vì những lời nhắc nhở của ngài.”
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt sắc bén vẫn không rời khỏi hắn. “Ta không có tên, nhưng ngươi có thể gọi ta là ‘Người Thử Thách’. Ta chỉ là người giá·m s·át những thử thách này. Đã đến lúc ngươi đối mặt với thử thách thứ hai.”
Tạ Vô Khuyết khẽ gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại bắt đầu dâng lên sự tò mò. Thử thách thứ hai sẽ là gì? Liệu nó sẽ còn khó khăn hơn thử thách đầu tiên? Dù gì đi nữa, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần.
Người Thử Thách chỉ tay về phía xa, nơi một cánh cửa lớn xuất hiện. Cánh cửa bằng đá đen, khắc đầy những ký tự kỳ lạ mà Tạ Vô Khuyết không thể hiểu được. Những dấu vết bí ẩn như muốn nói lên rằng phía sau cánh cửa này không phải là một thử thách thông thường.
“Đi qua cánh cửa đó,” Người Thử Thách ra lệnh. “Đằng sau nó sẽ là thử thách thứ hai, một thử thách mà ngươi không thể ngờ tới.”
Tạ Vô Khuyết không nói thêm lời nào, chỉ bước về phía cánh cửa. Mỗi bước đi của hắn đều cảm thấy nặng nề, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Đối mặt với những điều chưa biết là một trong những thử thách lớn nhất của con đường tu tiên. Và hắn sẽ không lùi bước.
Khi hắn đến gần cánh cửa, một luồng khí lạnh lẽo bỗng dưng xộc vào mặt, như thể một thế lực nào đó đang muốn ngăn cản hắn. Tạ Vô Khuyết không dừng lại. Hắn đặt tay lên cánh cửa đá lạnh buốt và ấn mạnh. Cánh cửa từ từ mở ra, phát ra một tiếng động vang vọng khắp không gian. Ánh sáng từ phía trong cánh cửa chiếu ra, nhưng không phải là ánh sáng bình thường, mà là thứ ánh sáng dị thường, như thể nó mang theo sự nguy hiểm.
Bước qua cánh cửa, hắn thấy mình đang ở giữa một khu rừng thâm u, cây cối rậm rạp che kín cả bầu trời. Không khí ở đây đặc biệt, mùi đất ẩm ướt cùng âm thanh của rừng sâu như hòa quyện lại, khiến cho không gian trở nên nặng nề và u ám. Hắn không thể thấy rõ đường đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân mình, tiếng lá cây xào xạc dưới chân.
Bỗng, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau, Tạ Vô Khuyết quay lại ngay lập tức, đôi mắt căng thẳng. Một con thú lớn xuất hiện từ trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào hắn. Cơ thể con thú to lớn, với những chiếc gai nhọn trên lưng, miệng nó há rộng, lộ ra hàm răng sắc nhọn như những lưỡi dao. Tạ Vô Khuyết cảm thấy hơi thở của nó như một luồng sóng nhiệt, xộc thẳng vào mặt.
“Loài ác thú,” Tạ Vô Khuyết thầm nghĩ, nhưng không hề nao núng. Con thú này chắc chắn là thử thách mà Người Thử Thách đã đề cập. Một con thú khổng lồ, hoang dã, có thể dễ dàng nghiền nát hắn trong một cú táp, nhưng hắn không thể sợ hãi.
Con thú gầm lên một tiếng rợn người, lao về phía hắn với tốc độ không thể tưởng tượng được. Tạ Vô Khuyết ngay lập tức rút thanh kiếm mà hắn đã mang theo từ trước, lưỡi kiếm sáng lấp lánh trong bóng tối. Mỗi lần rút kiếm ra, hắn lại cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc theo tay cầm.
Đòn đầu tiên của con thú đến rất nhanh, đôi chân của nó đập xuống mặt đất, tạo thành một tiếng động vang dội. Nhưng Tạ Vô Khuyết đã kịp thời tránh né, lao người sang một bên, kiếm trong tay vung lên. Một đường kiếm sắc bén cắt ngang không khí, nhưng chỉ làm rách lớp da của con thú mà không gây tổn thương nghiêm trọng.
Con thú quay lại, những chiếc gai trên lưng nó dựng đứng, trông như những chiếc mũi nhọn sẵn sàng đâm thủng bất kỳ kẻ nào dám đến gần. Nó gầm lên, phóng về phía hắn lần nữa. Nhưng lần này, Tạ Vô Khuyết không tránh né. Hắn dồn hết sức mạnh vào tay, một lần nữa vung kiếm về phía con thú.
Lưỡi kiếm như lướt qua không khí, cắt ngang lớp gai trên lưng con thú, nhưng điều bất ngờ là con thú dường như không bị tổn thương, ngược lại, nó càng trở nên điên cuồng hơn. Tạ Vô Khuyết cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, cảm giác như con thú này không phải là đối thủ bình thường. Đòn t·ấn c·ông của hắn dường như chỉ chạm vào một lớp phòng ngự vô hình mà con thú này sở hữu. Nó không b·ị t·hương tổn gì, nhưng lại trở nên hung hãn hơn, dường như càng muốn t·ấn c·ông mạnh mẽ hơn để nghiền nát hắn.
Nhận thấy tình hình không thể kéo dài nếu cứ tiếp tục như thế, Tạ Vô Khuyết vội vàng lui lại, quan sát đối thủ. Con thú không dừng lại, liên tục lao về phía hắn, đôi mắt đỏ rực như muốn thiêu cháy tất cả. Cơ thể to lớn của nó rẽ gió lao tới với tốc độ như chớp, khiến không khí xung quanh như bị hút vào cùng với sức mạnh của nó.
Trong lúc đó, Tạ Vô Khuyết đột nhiên nhận ra một điều. Mặc dù con thú có thể t·ấn c·ông mạnh mẽ, nhưng từng bước chân của nó đều gây ra một tiếng động nặng nề khi đạp xuống đất. Điều này cho thấy một điểm yếu mà hắn có thể lợi dụng. Nếu hắn có thể đánh trúng vào điểm yếu đó, có lẽ sẽ có cơ hội phá vỡ phòng ngự của nó.
Tạ Vô Khuyết không lãng phí thời gian suy nghĩ thêm. Hắn chuẩn bị một đòn đánh quyết định. Khi con thú lao đến lần nữa, hắn không trốn tránh, mà vung kiếm một cách chính xác về phía mặt đất dưới chân con thú. Lưỡi kiếm chém xuống, tạo ra một sóng chấn động mạnh mẽ lan tỏa ra xung quanh.
Mặt đất dưới chân con thú nứt ra, tạo thành một vết nứt lớn, rồi từ đó một luồng sức mạnh vô hình bật lên, như thể đã khai thông một lối đi trong cơ thể nó. Con thú không kịp phòng bị, bị chấn động mạnh khiến thân thể loạng choạng. Nó gầm lên một tiếng đầy tức giận và đau đớn, nhưng không thể kiểm soát được cơ thể mình.
Tạ Vô Khuyết nhanh chóng nhận ra cơ hội hiếm có này. Hắn lao về phía trước, thanh kiếm trong tay trở thành một tia chớp, hướng thẳng vào điểm yếu vừa được phát hiện trên cơ thể con thú. Một đòn quyết định, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào vết nứt đó. Con thú rít lên, cơ thể rung chuyển dữ dội, rồi cuối cùng quỵ ngã xuống đất với một tiếng gầm đầy đau đớn.
Không gian xung quanh trở nên im lặng lạ thường. Cơn thịnh nộ của con thú đã dịu đi, thay vào đó là một không khí yên tĩnh đến lạ. Tạ Vô Khuyết đứng thở dốc, tay nắm chặt thanh kiếm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con thú đang quằn quại dưới chân hắn.
Dù thắng, nhưng Tạ Vô Khuyết không dám chủ quan. Hắn biết rằng đây chỉ là thử thách thứ hai trong con đường dài, và không phải tất cả mọi thử thách sẽ dễ dàng như vậy. Những cơn sóng vĩ đại sẽ vẫn còn phía trước, và hắn cần phải tiếp tục rèn luyện, không ngừng tiến về phía trước.
Bất ngờ, một âm thanh vang lên từ sau lưng hắn, khiến hắn lập tức quay lại. Người Thử Thách đang đứng im lặng, ánh mắt vẫn không hề thay đổi, nhưng trong đôi mắt đó, Tạ Vô Khuyết nhìn thấy một tia tán thưởng.
“Ngươi đã làm rất tốt,” Người Thử Thách lên tiếng, giọng bình thản nhưng lại đầy ẩn ý. “Đó là con thú đại diện cho nỗi sợ của ngươi, những thử thách mà ngươi sẽ gặp phải trong hành trình tu tiên. Ngươi đã đánh bại nó bằng sự quyết đoán và sức mạnh của bản thân. Tuy nhiên, đừng bao giờ quên, mỗi thử thách không chỉ là để ngươi chiến thắng, mà còn là để ngươi học hỏi, trưởng thành hơn.”
Tạ Vô Khuyết gật đầu, trong lòng cảm thấy thấm thía những lời của người đàn ông. Mỗi một thử thách là một cơ hội để hắn tiến bộ. Mỗi một lần đối diện với khó khăn, là một lần hắn học được cách vượt qua chính mình.
“Ta hiểu,” Tạ Vô Khuyết đáp lại, giọng điềm tĩnh hơn hẳn. “Mỗi thử thách là một bài học.”
Người Thử Thách nhìn hắn một lúc lâu, rồi chậm rãi gật đầu. “Vậy là ngươi đã sẵn sàng bước vào thử thách tiếp theo. Nhưng nhớ kỹ, con đường này sẽ không có điểm dừng, và ngươi sẽ phải đối diện với những hiểm nguy ngày càng lớn hơn. Ngươi có thể ngã xuống, nhưng nếu không đứng dậy, ngươi sẽ mãi không thể tiến về phía trước.”
Tạ Vô Khuyết không trả lời ngay lập tức. Hắn cảm thấy một luồng nhiệt huyết mới trong cơ thể mình. Con đường tu tiên này quả thực không dễ dàng. Nhưng cũng chính vì thế, nó mới xứng đáng để hắn theo đuổi.
“Ta sẽ không ngừng bước,” hắn nói, ánh mắt rực sáng. “Dù có thế nào, ta sẽ tiếp tục.”
Người Thử Thách gật đầu một lần nữa. “Tốt. Hãy chuẩn bị, thử thách tiếp theo đang chờ đón ngươi.”