Tạ Vô Khuyết đứng lặng lẽ giữa đêm tối, lòng đầy bối rối. Những gì vừa xảy ra vẫn còn mới mẻ trong tâm trí cậu, không thể nào quên. Cái cảm giác kỳ lạ từ ký hiệu ngọn lửa trong tay, và những lời của người đàn ông áo đen, tất cả cứ xoay vòng trong đầu cậu như một cơn ác mộng không có điểm dừng.
“Ngươi đã thức tỉnh rồi.” Câu nói của hắn cứ vang vọng trong lòng cậu. Nhưng thức tỉnh cái gì? Là sức mạnh trong ký hiệu ngọn lửa? Hay có điều gì mà cậu vẫn chưa hiểu rõ?
Tạ Vô Khuyết nhìn bàn tay mình, nơi vẫn còn vết cháy đỏ của ký hiệu. Cảm giác nóng hổi vẫn bám chặt vào da thịt, như thể đang cố gắng kéo cậu vào một thế giới mà cậu không hề muốn bước vào. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã không còn là sự lựa chọn của cậu nữa.
Cậu quay lưng bước đi, cảm giác có gì đó nặng nề, như thể mỗi bước đi đều mang theo một trọng lượng khổng lồ. Cảm giác bất an dâng lên khi cậu nhìn quanh, nhưng xung quanh chỉ có những ngọn núi tối tăm và bầu không khí im lặng như c·hết chóc.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, làm cho không gian như trở nên đặc quánh, bầu trời đen tối càng thêm u ám. Cậu ngừng lại, cảm giác có ai đó đang nhìn mình từ phía sau. Quay lại, cậu chỉ thấy bóng tối, nhưng thứ cảm giác nặng nề ấy không hề biến mất.
Rồi, một bóng người xuất hiện. Một bóng người cao lớn, toàn thân khoác áo choàng đen, khuôn mặt bị che khuất hoàn toàn, chỉ có đôi mắt sắc lạnh lấp ló qua lớp vải mỏng. Một cái nhìn không hề giống những ánh mắt mà cậu đã từng thấy. Ánh mắt ấy lạnh lùng, không chút cảm xúc, nhưng lại đầy sự đe dọa.
Tạ Vô Khuyết lập tức rút lui một bước, đôi mắt nheo lại, sẵn sàng đối phó. Không phải lần đầu tiên cậu gặp kẻ lạ mặt, nhưng lần này có cái gì đó khác biệt. Một sự nguy hiểm đằng sau đôi mắt kia khiến cậu không thể nào thờ ơ.
Người đàn ông áo đen tiến lại gần, không có tiếng động, như thể hắn không phải con người. Cảm giác lạnh lẽo của hắn lan tỏa ra xung quanh, khiến cho không gian càng thêm trầm tĩnh. Khi hắn dừng lại cách cậu chỉ vài bước chân, Tạ Vô Khuyết cảm nhận được áp lực từ người đối diện. Hắn như một cơn bão, đang chuẩn bị quét sạch tất cả.
“Ngươi là ai?” Tạ Vô Khuyết cất giọng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập sự lo lắng. Cậu không biết người này là ai, nhưng rõ ràng, hắn không phải là một kẻ dễ đối phó.
Người đàn ông không trả lời ngay mà chỉ nhìn cậu với ánh mắt lạnh lẽo. Một lúc lâu sau, hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp, đầy quyền uy: “Ta là người ngươi sẽ phải đối mặt nếu muốn tiếp tục con đường này.”
Tạ Vô Khuyết chưa kịp hiểu hết câu nói ấy thì một luồng gió lạnh lại thổi qua. Không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt, như thể một áp lực vô hình đang ép chặt lấy cơ thể cậu. Cậu khẽ lùi lại, nhưng ngay lập tức, người đàn ông đã tiến lên, như thể hắn không cho phép cậu có cơ hội chạy trốn.
“Ngươi đã thức tỉnh sức mạnh trong ký hiệu đó,” hắn nói, giọng lạnh lùng. “Chính ngươi đã mở ra cánh cửa, và giờ đây, ngươi phải bước tiếp.”
“Thức tỉnh sức mạnh?” Tạ Vô Khuyết lẩm bẩm, vẫn chưa thể hiểu rõ được điều hắn muốn nói. “Ta chỉ là một thanh niên bình thường, ta không có sức mạnh gì cả.”
Người đàn ông khẽ cười một cách lạnh lẽo. “Ngươi chưa bao giờ là người bình thường. Nhưng giờ thì ngươi sẽ hiểu thế nào là sức mạnh thực sự.” Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp lời: “Ngươi nghĩ rằng có thể quay lại và sống một cuộc sống bình thường sao? Không có con đường nào quay đầu được nữa.”
Tạ Vô Khuyết cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Hắn nói về một thứ gì đó lớn lao, một sự thay đổi mà cậu chưa hề nghĩ tới. Nhưng cậu vẫn không thể tin vào những lời ấy. Mình chỉ là một thanh niên bình thường thôi mà, làm sao có thể bị cuốn vào những điều kỳ quái như vậy?
Cậu không có lời đáp, nhưng cơ thể lại bắt đầu phản ứng một cách kỳ lạ. Ký hiệu ngọn lửa trong lòng bàn tay cậu bùng lên một lần nữa, rực sáng, như thể có sức mạnh từ đâu đó truyền vào trong người cậu. Cảm giác nóng ran dâng lên từ bàn tay, lan tỏa khắp cơ thể, khiến cậu suýt nữa ngã quỵ xuống.
“Ngươi có thể cảm nhận được không?” Người đàn ông kia hỏi, đôi mắt hắn như xuyên thấu vào từng cử động của cậu. “Sức mạnh đang trỗi dậy trong người ngươi, không phải do ngươi mong muốn, nhưng nó sẽ không tha cho ngươi. Ngươi sẽ phải đối mặt với nó, dù ngươi có muốn hay không.”
Tạ Vô Khuyết cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng cậu không thể dừng lại. Cảm giác như có một nguồn sức mạnh dâng lên từ bên trong, khiến cậu không thể không để ý. Nhưng tại sao lại là mình? Tại sao lại là lúc này?
“Ngươi sẽ học cách kiểm soát nó,” người đàn ông tiếp tục, “Nhưng trước khi ngươi có thể làm vậy, ngươi sẽ phải vượt qua thử thách. Một thử thách mà không phải ai cũng có thể sống sót.”
Thử thách? Cậu không thể hiểu hết những lời này, nhưng một phần trong lòng cậu cảm thấy rõ ràng rằng, nếu không thể vượt qua thử thách này, cậu sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Tạ Vô Khuyết siết chặt tay, cố gắng đứng vững. Dù sao đi nữa, cậu sẽ không dễ dàng chấp nhận số phận của mình. Cậu không phải là người yếu đuối, và nếu có thử thách, cậu sẽ chiến đấu.
“Vậy thử thách là gì?” Cậu hỏi, giọng đã trở nên kiên quyết hơn.
Người đàn ông không trả lời ngay. Hắn chỉ đứng đó, quan sát cậu một cách lạnh lùng, rồi cuối cùng nói: “Ngươi sẽ biết khi thời điểm đến. Nhưng nhớ kỹ, không phải tất cả những gì ngươi thấy sẽ là sự thật. Có những điều không thể hiểu được bằng lý trí, chỉ có thể cảm nhận.”
Và rồi, trước khi cậu có thể kịp phản ứng, người đàn ông đã quay lưng bước đi, biến mất vào bóng tối như một bóng ma. Không khí quanh cậu dần trở lại bình thường, nhưng Tạ Vô Khuyết biết rằng mọi thứ đã thay đổi mãi mãi. Cảm giác kỳ lạ trong lòng bàn tay vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở không thể xóa nhòa.
Tạ Vô Khuyết đứng lặng lẽ dưới bầu trời đen kịt, lòng đầy những câu hỏi chưa có lời đáp. Không gian xung quanh tĩnh lặng như c·hết, nhưng trong lòng cậu, một cơn bão ngập tràn. Những gì vừa xảy ra với cậu chỉ là một phần trong bức tranh lớn mà cậu chưa thể hiểu hết. Ký hiệu ngọn lửa trong lòng bàn tay vẫn nóng rực, như thể nó đang rỉ ra một sức mạnh tiềm ẩn mà cậu không thể kiểm soát.
Cậu đưa tay lên nhìn kỹ hơn, và lần này, không còn cảm giác nóng bỏng, mà là một sự tĩnh lặng kỳ lạ. Cảm giác như có một luồng khí vô hình đang bao phủ lấy ký hiệu ấy, như thể nó đang chờ đợi điều gì đó.
“Thử thách…” Cậu thì thầm, mắt không rời khỏi dấu hiệu ấy.
Rốt cuộc, thử thách này là gì? Và người đàn ông kia là ai? Câu hỏi cứ xoáy vào đầu cậu không ngừng nghỉ. Một phần trong cậu muốn tìm ra câu trả lời ngay lập tức, nhưng một phần khác lại sợ rằng câu trả lời sẽ chỉ càng khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
Cậu quay đầu nhìn lại nơi mà người đàn ông đã biến mất. Không có dấu vết gì cả, chỉ còn lại những bóng tối bao trùm. Cảm giác cô độc càng tăng lên, nhưng không có thời gian cho sự yếu đuối. Cậu không thể đứng yên, cậu cần phải tìm hiểu, cần phải biết rõ ràng những gì đang diễn ra. Đừng để mình bị cuốn vào vòng xoáy của những bí ẩn này mà không có sự chuẩn bị.
Tạ Vô Khuyết bước đi, không có điểm đến rõ ràng, nhưng một cái gì đó vô hình thôi thúc cậu phải tiếp tục. Dù không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì tiếp theo, nhưng cậu hiểu rõ rằng mình không còn con đường nào khác ngoài việc tiếp tục tiến lên.
Khi cậu đi đến một đoạn đường hẹp giữa các ngọn núi, không khí càng thêm lạnh lẽo. Cơn gió buốt thổi qua khiến cậu phải co người lại, nhưng không phải vì lạnh mà vì sự hiện diện của một ai đó. Cậu cảm nhận được, có một người đang theo dõi mình từ phía xa.
Tạ Vô Khuyết dừng lại, nghiêng đầu, mắt quét một vòng tìm kiếm. Mọi thứ vẫn yên tĩnh như mọi khi, nhưng lại có cái gì đó không bình thường. Một sự xuất hiện lạ lùng, không thể giải thích được, như thể không gian này đang chứa đựng điều gì đó mà cậu không thể nhìn thấy.
Chợt, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng:
“Ngươi không nên đi tiếp.”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự nghiêm nghị đến lạ. Tạ Vô Khuyết quay phắt lại, nhìn thấy một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối. Đây không phải là người đàn ông áo đen lúc trước, nhưng đôi mắt của người này cũng lạnh lùng không kém, đầy sự cảnh báo.
“Ngươi là ai?” Tạ Vô Khuyết hỏi, tay nắm chặt lấy thanh kiếm mà cậu mang theo từ khi rời khỏi thôn. Cảm giác lo lắng dâng lên, nhưng cậu cố gắng giữ vững bình tĩnh.
Người lạ mặt không trả lời ngay lập tức mà chỉ nhìn cậu, vẻ mặt không có chút biểu cảm nào. Một lúc sau, hắn mới mở miệng:
“Ta là người canh giữ, và ngươi không nên đi vào con đường này.”
“Con đường nào?” Tạ Vô Khuyết cảm thấy những lời này giống như một lời cảnh báo. Cậu bước lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn người lạ. “Ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi muốn ngăn cản ta, thì đừng mong dễ dàng.”
Người lạ cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo. “Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ngươi đã được chọn, nhưng không phải là người duy nhất. Có những kẻ đã bước vào con đường này trước ngươi, và không phải ai cũng có thể tồn tại.”
“Vậy sao?” Tạ Vô Khuyết không ngần ngại, giọng nói cương quyết. “Nếu ta đã được chọn, thì ta sẽ đi đến cuối con đường này. Nếu có ai cản đường, ta sẽ đánh bại họ.”
Người lạ không tỏ ra bất ngờ, mà chỉ nhìn cậu với một ánh mắt như thể đã thấy quá nhiều người giống như cậu. “Ngươi thật sự muốn bước vào con đường này mà không hiểu rõ sự nguy hiểm ẩn chứa sao?”
“Ngươi nói về cái gì? Nếu ngươi chỉ muốn dọa dẫm, thì đừng mong ta sợ hãi.” Tạ Vô Khuyết đáp lại, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho mọi thứ. Dù có gặp phải điều gì, cậu sẽ không lùi bước.
Người lạ khẽ thở dài, rồi nhìn vào mặt cậu với ánh mắt phức tạp. “Nếu ngươi nghĩ như vậy, thì ngươi đã không còn đường lui. Nhưng nếu ngươi thực sự muốn biết về con đường này, hãy bước theo ta.”
Lời của người lạ khiến Tạ Vô Khuyết bất giác ngần ngại. Cậu chưa biết liệu có nên tin vào hắn hay không, nhưng một phần trong cậu cảm thấy có điều gì đó quan trọng mà hắn có thể tiết lộ. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp ai đó có vẻ hiểu biết hơn mình về những gì đang xảy ra.
Cậu chần chừ một lúc, rồi gật đầu. “Được, nhưng ta sẽ không dễ dàng tin tưởng ngươi. Nếu ngươi muốn ta đi theo, ngươi phải chứng minh rằng những gì ngươi nói là thật.”
Người lạ chỉ mỉm cười, rồi quay lưng đi vào trong bóng tối. “Theo ta, và ngươi sẽ hiểu.”
Tạ Vô Khuyết theo sau hắn, không khỏi cảm thấy có một thứ gì đó lạ lùng trong không khí. Cậu không thể hiểu rõ về con đường này, nhưng cậu biết mình không thể quay đầu. Những bí mật vẫn còn chờ đợi cậu, và không ai có thể biết trước tương lai sẽ ra sao.
Họ đi qua những con đường hẹp, qua những cánh rừng âm u, cho đến khi tới một khu vực rộng lớn hơn. Mặt đất ở đây khác biệt, những vết nứt sâu hoắm xuất hiện khắp nơi, và không khí có vẻ dày đặc hơn. Những ánh sáng yếu ớt phát ra từ đâu đó trong bóng tối, như thể có những thứ không thể nhìn thấy.
Người lạ dừng lại, quay lại nhìn Tạ Vô Khuyết. “Chúng ta sắp đến nơi rồi. Cẩn thận, ngươi sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách mà ngươi chưa bao giờ tưởng tượng.”
Tạ Vô Khuyết cảm nhận rõ sự căng thẳng trong lời nói của hắn, và cũng bắt đầu hiểu rằng mọi thứ không đơn giản như cậu đã nghĩ. Con đường này có lẽ sẽ không dễ dàng, và càng lúc càng có nhiều dấu hiệu cho thấy, những thử thách mà cậu phải đối mặt sẽ không chỉ là về sức mạnh, mà còn về tinh thần, ý chí của bản thân. Cậu sẽ phải tìm ra cách để vượt qua, hoặc sẽ bị quật ngã trong những thử thách này.