Cửu Thiên Đạo Khuyết
Unknown
Chương 4: Cuộc Thử Nghiệm Đầu Tiên
Tạ Vô Khuyết theo người lạ qua những con đường ngoằn ngoèo trong khu rừng âm u, không khí càng lúc càng trở nên nặng nề và lạnh lẽo. Cậu cảm nhận được những tia mắt của sự nguy hiểm như đang rình rập xung quanh mình. Dù không nhìn thấy gì đặc biệt, nhưng mỗi bước đi đều như đang chạm vào một cái gì đó vô hình và đầy đe dọa.
Người lạ đi phía trước, không hề quay lại, đôi mắt vẫn như tờ giấy trắng, không để lộ bất kỳ cảm xúc gì. Đối với hắn, mọi thứ dường như là một phần của kế hoạch, không có sự vội vã, chỉ chầm chậm và đều đặn như một cỗ máy không biết mệt mỏi.
Khi họ đến một khu vực rộng hơn trong rừng, không khí đột nhiên thay đổi. Tạ Vô Khuyết cảm thấy không gian xung quanh như co lại, và ngay lập tức, những ánh sáng lạ thường từ các vết nứt trên mặt đất bắt đầu phát ra, nhấp nháy như những ngọn lửa nhỏ.
“Chúng ta đã đến nơi,” người lạ cuối cùng lên tiếng, giọng khàn khàn nhưng đầy uy lực.
Tạ Vô Khuyết nhìn xung quanh, cảm giác có cái gì đó vô hình đang áp đảo tâm trí cậu. Những vết nứt trên mặt đất dường như đang phát sáng, nhưng ánh sáng ấy không bình thường, nó có màu sắc thay đổi liên tục, từ đỏ tươi, cam, đến xanh biếc. Một luồng khí lạnh lẽo từ dưới đất vươn lên, khiến da thịt cậu nổi gai ốc.
“Đây là đâu?” Cậu hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh dù lòng dâng lên sự lo sợ mơ hồ.
Người lạ không trả lời ngay mà chỉ đưa tay ra trước, như thể muốn Tạ Vô Khuyết nhìn kỹ hơn vào khu vực này. “Đây là nơi ngươi sẽ phải đối mặt với thử thách đầu tiên.”
Tạ Vô Khuyết nhìn chằm chằm vào những vết nứt đang phát sáng dưới chân. Cậu không thể giải thích được cảm giác lạ lùng đang len lỏi trong người mình, nhưng có một điều rõ ràng, nơi này không phải là một nơi bình thường. Những ánh sáng kỳ dị đó giống như là những con mắt vô hình đang theo dõi cậu.
“Là thử thách gì?” Cậu hỏi, cố gắng tập trung vào người lạ, mặc dù đôi tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Ngươi sẽ phải đi qua đây mà không bị ảnh hưởng bởi những thứ dưới mặt đất này.” Người lạ nói xong, hắn quay lưng bước đi, để lại Tạ Vô Khuyết đứng lại với những câu hỏi vẫn chưa có lời đáp.
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi bước về phía trước, chân chạm vào mặt đất. Đúng như người lạ nói, mọi thứ đều thay đổi ngay lập tức. Chỉ mới một bước đầu tiên, cậu đã cảm nhận được sự khác biệt. Dưới chân mình, mặt đất không còn cứng cáp như bình thường nữa, mà giống như một tấm da thịt đang co giật. Những vết nứt phát sáng bắt đầu lan rộng, và từ dưới mặt đất, một luồng khí đen ngòm bắt đầu tỏa ra, như thể muốn hút cậu vào trong.
Cậu vội lùi lại một bước, nhưng ngay lập tức cảm thấy một lực hút mạnh mẽ kéo mình lại, không thể thoát ra. Bốn bề như bao quanh lấy cậu, không còn lối thoát.
“Đây là thử thách đầu tiên.” Giọng nói của người lạ vang lên, nhưng lần này có gì đó như thể đang mỉa mai. “Nếu ngươi muốn vượt qua, hãy bỏ đi sự sợ hãi và bước tiếp.”
Tạ Vô Khuyết siết chặt tay, cố gắng đứng vững. Cảm giác lực hút càng lúc càng mạnh, nhưng cậu không thể để mình gục ngã. Cậu nhớ lại những lời của người đàn ông áo đen trước đó. Hắn nói cậu đã thức tỉnh sức mạnh trong người. Là ký hiệu ngọn lửa, nhưng cậu vẫn chưa biết cách kiểm soát nó. Cậu chỉ biết rằng, nếu không vượt qua thử thách này, cậu sẽ không thể tiến bước được nữa.
“Không có con đường lui.” Tạ Vô Khuyết thì thầm với chính mình, rồi từ từ bước một bước về phía trước.
Cảm giác lực hút càng mạnh mẽ, nhưng cậu không dừng lại. Mỗi bước đi, cậu cảm nhận được sự đau đớn từ bàn chân, như thể có một thứ gì đó dưới mặt đất đang cố gắng nuốt chửng mình. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một cảm giác nóng hổi từ trong lòng bàn tay truyền ra. Ký hiệu ngọn lửa bắt đầu rực sáng, ánh sáng đỏ tươi lan ra như một làn sóng năng lượng.
Cậu không hiểu vì sao, nhưng sự đau đớn dưới chân bắt đầu giảm bớt. Dường như ký hiệu ngọn lửa trong tay cậu đang chống lại lực hút từ mặt đất. Cậu nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần vào cảm giác ấy, và từ từ bước thêm một bước nữa.
Lúc này, không còn sự đau đớn nữa. Cảm giác hút mạnh mẽ từ mặt đất dường như đã giảm bớt, và từng bước đi của cậu trở nên nhẹ nhàng hơn. Cậu không biết mình đã đi bao lâu, nhưng đến khi mở mắt ra, cậu phát hiện mình đã đứng cách khu vực phát sáng ban đầu một khoảng khá xa. Mặt đất dưới chân cậu đã không còn đe dọa nữa, và những vết nứt phát sáng cũng bắt đầu tắt ngấm, như thể không còn gì tồn tại ở đó nữa.
Tạ Vô Khuyết thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó bất thường. Cậu quay lại nhìn người lạ, người đang đứng cách cậu một khoảng xa, ánh mắt lạnh lùng và không có chút biểu cảm.
“Ngươi đã qua thử thách đầu tiên.” Người lạ nói, nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên hay khen ngợi. “Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.”
Tạ Vô Khuyết nhìn hắn, mắt chùng xuống. Những gì vừa xảy ra chỉ là sự khởi đầu, và cậu có thể cảm nhận được rằng thử thách này chỉ là một phần trong những gì còn lại. Con đường phía trước không hề dễ dàng, và nếu cậu không cố gắng vượt qua từng thử thách, chắc chắn sẽ không thể tiếp tục hành trình này.
“Ta sẽ tiếp tục,” cậu nói, giọng quyết đoán.
Người lạ khẽ gật đầu, rồi tiếp tục đi về phía trước. “Ngươi không còn lựa chọn. Con đường này sẽ thử thách ngươi nhiều hơn thế.
Tạ Vô Khuyết tiếp tục bước theo người lạ, lòng tràn đầy quyết tâm nhưng cũng không thiếu lo lắng. Mỗi bước đi dường như là một thử thách mới mà cậu phải vượt qua. Cảm giác sợ hãi không còn áp đảo được tâm trí cậu nữa. Mọi điều kỳ lạ xung quanh đều không còn xa lạ nữa, nhưng sự không biết trước được những gì sẽ xảy ra vẫn khiến lòng cậu bồn chồn.
Đi qua một khoảng không gian im ắng, không có dấu hiệu gì đặc biệt, chỉ có những cây cổ thụ khẳng khiu đứng im, tỏa bóng xuống đất. Cả khu rừng như đang ngủ vùi trong bóng tối, và cậu biết, đây là lúc người lạ sẽ đưa cậu đến thử thách thứ hai. Cảm giác của cậu nói cho cậu biết rằng mình không còn đơn giản như một kẻ mạo hiểm bước vào một khu rừng tối tăm mà không biết gì.
Người lạ bỗng dừng lại và quay lại nhìn cậu, ánh mắt không còn lạnh lẽo như trước mà dường như có phần sắc bén hơn. “Đến rồi,” hắn nói, không giải thích gì thêm, chỉ bước về phía một tảng đá lớn nằm lơ lửng giữa không trung. Tảng đá này to lớn và cứng cáp, giống như một vật thể không thuộc về thế giới này.
Tạ Vô Khuyết cảm thấy có một luồng khí lạ bốc lên từ dưới chân, không gian bắt đầu có sự thay đổi. Một cảm giác kì lạ bao phủ khắp cơ thể cậu, giống như có thứ gì đó đang xâm nhập vào trong tâm trí mình. Một sự hiện diện vô hình, như thể cậu không còn là chính mình nữa, mà chỉ là một con rối trong tay số phận.
“Ngươi muốn làm gì?” Tạ Vô Khuyết thận trọng hỏi, ánh mắt đề phòng.
Người lạ không trả lời, chỉ đứng im, quan sát. Tạ Vô Khuyết lúc này có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ chiếc tảng đá ấy. Cảm giác giống như chiếc tảng đá này có thể di chuyển, nhưng lại bị giam giữ bởi một thứ sức mạnh vô hình. Tảng đá này chứa đựng điều gì? Và tại sao nó lại khiến cậu có cảm giác không an toàn như vậy?
Bỗng nhiên, tảng đá bắt đầu phát ra những tiếng động kỳ quái, một vầng sáng nhạt xuất hiện xung quanh, lan tỏa ra bốn phía. Và rồi, một giọng nói, không phải của người lạ, mà là một giọng nói sâu thẳm từ trong đá vọng ra, vang lên trong không gian yên tĩnh:
“Chỉ những ai đủ sức mạnh mới có thể mở cánh cửa này.”
Cả cơ thể Tạ Vô Khuyết như bị giật mạnh một cái, đôi chân cậu run lên vì một thứ cảm giác khó tả. Cảm giác đó giống như đang đứng trước một ngưỡng cửa sinh tử. Cánh cửa này… là gì?
“Cánh cửa?” Cậu hỏi, cố gắng giữ vững bình tĩnh.
Giọng nói tiếp tục vang lên, như thể không còn đường lui:
“Ngươi muốn biết sự thật, muốn hiểu rõ con đường tu tiên, phải vượt qua thử thách này. Nếu không, ngươi sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong vòng xoáy này, không bao giờ thoát ra được.”
Người lạ đứng im lặng, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của hắn bắt đầu sáng lên kỳ lạ. Đó là một ánh mắt đầy sự thách thức, như thể đang chờ đợi phản ứng của Tạ Vô Khuyết.
Tạ Vô Khuyết không do dự lâu. Cảm giác trong lòng cậu lúc này, dù đầy lo lắng, nhưng cậu biết mình không thể lùi bước. Cậu không thể để sự sợ hãi khiến mình bỏ lỡ cơ hội này. Con đường tu tiên chính là con đường duy nhất cậu có thể đi để tìm kiếm sự thật về thế giới này. Không phải mọi thứ sẽ dễ dàng, nhưng cậu phải cố gắng.
Cậu tiến lên một bước, rồi một bước nữa, cho đến khi chân cậu chạm vào chiếc tảng đá khổng lồ. Đúng lúc đó, một lực đẩy mạnh mẽ từ bên trong tảng đá bùng lên, hất cậu lùi lại vài bước. Tạ Vô Khuyết suýt ngã, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu đã đứng vững lại, đôi mắt ánh lên sự kiên định.
“Tất cả sự mạnh mẽ của ngươi chỉ là mây khói, nếu ngươi không chấp nhận sự thật, sẽ không bao giờ vượt qua được cánh cửa này,” giọng nói lại vang lên từ trong đá, âm thanh như thể xuyên thấu vào tâm trí cậu.
Cảm giác như có một thứ gì đó đang ngấm vào từng tế bào trong cơ thể, cậu thấy đầu óc nặng trĩu, không thể tập trung. Mọi thứ xung quanh dường như mờ dần đi, nhưng không thể từ bỏ. Cậu hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân không bị cuốn vào sự mê hoặc đó.
Lập tức, ký hiệu ngọn lửa trong lòng bàn tay cậu bùng lên dữ dội, ánh sáng đỏ rực chiếu sáng cả khu vực tối tăm xung quanh. Một luồng nhiệt năng mãnh liệt lan tỏa, giúp cậu duy trì tỉnh táo và không bị lún sâu vào cảm giác mơ hồ. Cảm giác đau đớn từ lực đẩy của tảng đá càng lúc càng mạnh, nhưng sức mạnh từ bên trong cơ thể cậu lại càng gia tăng.
Bỗng, từ trong không gian trước mặt cậu, một cánh cửa mở ra, không phải cánh cửa bình thường mà là một cánh cửa phát sáng, ánh sáng từ cánh cửa chiếu ra như tia sáng từ một thế giới khác. Tảng đá kia không còn cản đường cậu nữa.
Cậu bước qua cánh cửa đó mà không do dự, mặc dù có một cảm giác lạnh lẽo thấm sâu vào từng thớ thịt. Tạ Vô Khuyết biết mình đã vượt qua một phần thử thách quan trọng. Nhưng điều gì đang chờ đợi phía sau cánh cửa này mới thực sự là câu hỏi lớn.
Cánh cửa khép lại phía sau, và không gian bên trong chỉ còn lại bóng tối. Mặc dù cậu không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nhưng một cảm giác mạnh mẽ xâm chiếm trái tim cậu. Đây là một con đường không thể quay lại, một bước đi vĩnh viễn.
Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối, khác hẳn so với trước đây.
“Ngươi đã chọn con đường này, không thể quay đầu. Hãy chuẩn bị tinh thần.”
Tạ Vô Khuyết không thể thấy ai, nhưng cậu biết, thử thách mới chỉ bắt đầu. Mỗi bước đi đều có một cái giá, và cậu không biết mình sẽ phải trả cái giá gì. Nhưng một điều cậu chắc chắn, đó là cậu sẽ không dừng lại.