Bóng tối xung quanh Tạ Vô Khuyết dày đặc đến nỗi cậu cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới khác, nơi không có thời gian, không có không gian. Không khí nơi này không giống gì so với thế giới bên ngoài. Mặc dù cậu không thể thấy được gì rõ ràng, nhưng tất cả các giác quan đều nhạy bén hơn bao giờ hết. Mùi đất ẩm ướt, mùi sương mù mát lạnh hòa quyện vào nhau, dường như cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình vang vọng trong không gian vô tận.
Cậu hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh. Dù đã trải qua không ít thử thách, nhưng nơi này làm cho cậu cảm thấy như mình đang đứng trước một vực sâu thẳm. Bước vào cánh cửa đó, cậu không chỉ vượt qua một thử thách mà còn mở ra một con đường không lối thoát. Mọi thứ trở nên mơ hồ, như thể từng quyết định của cậu đang dẫn dắt mình đi vào những nơi không thể đoán trước.
“Ngươi đã vào đây rồi, không thể quay lại,” giọng nói từ trong bóng tối cất lên, lần này là một giọng nữ, êm dịu nhưng lại mang theo một sự nghiêm nghị khó tả. “Chỉ có thể tiến về phía trước. Sự thật nằm phía trước mắt ngươi.”
Tạ Vô Khuyết giật mình, tuy nhiên, cậu không hoảng sợ. Giọng nói không có vẻ gì là gây hại, nhưng lại khiến cậu cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang đè nặng lên mình. Mọi thứ dường như đang theo dõi cậu, những bước đi, những hơi thở, từng chuyển động nhỏ nhất đều không thoát khỏi sự quan sát.
Cậu đi tiếp, cảm nhận bước chân của mình như mỗi lần v·a c·hạm xuống mặt đất đều làm dấy lên những cảm giác kỳ lạ. Đột nhiên, ánh sáng từ một điểm ở phía xa bắt đầu le lói. Một vệt sáng mờ ảo, yếu ớt, nhưng lại như một ngọn đuốc trong màn đêm. Cậu không thể cưỡng lại được sức hút đó, bước nhanh về phía ánh sáng.
Vào lúc cậu tiến gần hơn, ánh sáng ấy bắt đầu mạnh mẽ hơn, như thể có một nguồn năng lượng lớn đang hội tụ ở đó. Khi cậu đến gần hơn, ánh sáng bắt đầu tỏa ra từ một vật thể lơ lửng giữa không trung. Đó là một viên đá trong suốt, lớn bằng bàn tay, bên trong nó tỏa ra ánh sáng xanh nhạt mờ ảo, tựa như chứa đựng cả một thế giới thu nhỏ bên trong.
Tạ Vô Khuyết không thể rời mắt khỏi viên đá ấy. Cậu cảm thấy một lực hút mạnh mẽ, như thể viên đá đó đang gọi cậu, muốn cậu chạm vào nó. Cảm giác ấy như một dòng điện chạy qua cơ thể, khiến tay cậu run lên. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng cậu lại dấy lên một cảm giác lo lắng. Đây là cái gì? Một thứ năng lượng lạ lùng hay một cái bẫy nguy hiểm?
Cậu đứng cách viên đá chỉ một bước chân, mắt không rời khỏi ánh sáng ấy. Dù có phần e ngại, nhưng sự tò mò và khát khao tìm hiểu đã đẩy cậu tiến lên. Một bước nữa, tay cậu chạm nhẹ vào bề mặt viên đá.
Ngay lập tức, một luồng sáng chói lòa tỏa ra từ viên đá, khiến Tạ Vô Khuyết phải nhắm mắt lại. Cả không gian như bừng tỉnh, mọi thứ đều sáng lên. Một luồng khí lạnh bỗng từ đâu ùa đến, bao phủ lấy cậu. Cậu cảm nhận được cơ thể mình như đang bị kéo vào một chiều không gian khác, nơi mà tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Cảm giác ấy rất nhanh chóng biến thành một đau đớn tột cùng. Mỗi thớ thịt trong cơ thể như bị xé rách, thần kinh căng thẳng, cổ họng nghẹn lại. Tạ Vô Khuyết chỉ kịp hét lên một tiếng, nhưng ngay lập tức cảm giác ấy biến mất, và cậu lại cảm thấy mình đang đứng ở một nơi khác.
Mở mắt ra, không gian đã thay đổi hoàn toàn. Cậu không còn ở trong bóng tối nặng nề, mà xung quanh là một cảnh vật tươi sáng, rộng lớn như một đại sảnh vô cùng kỳ vĩ. Cả không gian này như được tạo nên từ ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, khiến cho mọi thứ trở nên mơ hồ nhưng cũng đầy ẩn dụ.
Giữa không gian này, có một bàn thờ lớn, phủ đầy bụi và mạng nhện, nhưng không có dấu hiệu của sự hủy hoại. Trên bàn thờ là một thanh kiếm cổ xưa, ánh sáng từ nó mờ nhạt nhưng không thể phủ nhận được sức mạnh mà thanh kiếm này tỏa ra. Cảm giác như cả không gian này đang chờ đợi cậu làm điều gì đó.
Tạ Vô Khuyết tiến lại gần thanh kiếm, tay chạm vào nó. Khi tiếp xúc, một cảm giác rùng mình chạy qua toàn thân. Thanh kiếm này có gì đó vô cùng kỳ lạ, nó không phải là một vật vô tri. Dù có vẻ bề ngoài bình thường, nhưng cậu cảm nhận được rằng bên trong nó là một lực lượng vô hình rất mạnh mẽ.
Khi tay cậu nắm lấy chuôi kiếm, một cảm giác ấm áp nhưng lại có chút tê dại lan tỏa từ bàn tay lên cánh tay. Một luồng thông tin kỳ lạ bắt đầu chảy vào đầu óc cậu. Những ký ức, những hình ảnh mờ ảo bắt đầu hiện ra trước mắt cậu.
Cậu thấy mình đứng trên một chiến trường rộng lớn, với những bóng người lạ mặt đang chiến đấu dữ dội. Tiếng kim loại v·a c·hạm, tiếng gào thét vang lên trong không khí. Và trong trận chiến đó, cậu nhìn thấy mình, nhưng lại là một phiên bản khác, mạnh mẽ hơn, với một thanh kiếm giống như thanh kiếm mà cậu đang cầm trong tay.
Đột nhiên, một bóng dáng khổng lồ xuất hiện trước mặt cậu, mang theo một luồng khí đen như muốn nuốt chửng tất cả. Cậu cảm thấy mình phải đối mặt với điều gì đó vô cùng khủng kh·iếp. Nhưng lại có một giọng nói trong đầu, như thể đang truyền lệnh:
“Chỉ có sức mạnh mới có thể bảo vệ được mình. Hãy chấp nhận nó.”
Ngay lập tức, cậu hiểu rằng, thanh kiếm này không chỉ là một vật phẩm chiến đấu mà là một phần của bản thân cậu. Nó là chìa khóa để cậu tiến vào những cảnh giới cao hơn, nơi mà sức mạnh không chỉ là cơ bắp mà là sự kết hợp của trí tuệ, bản lĩnh, và tinh thần.
Thanh kiếm không chỉ là công cụ chiến đấu, mà nó chính là đại diện cho chính cậu. Để trở thành một tu sĩ thực thụ, Tạ Vô Khuyết không thể chỉ dựa vào sức mạnh bề ngoài. Cậu phải tìm được sức mạnh bên trong, sức mạnh từ tâm hồn, từ bản thân. Cậu phải học cách vận dụng tất cả những gì có thể để chiến đấu với những kẻ thù vô hình và những thử thách đầy nguy hiểm mà con đường tu tiên mang lại.
Cảm giác như đang được truyền một thứ năng lượng vô hình, cậu buông lỏng tay, không còn e ngại hay hoài nghi nữa. Cậu cầm chắc thanh kiếm, cảm nhận dòng năng lượng từ nó đang chảy vào cơ thể mình.
“Ngươi đã sẵn sàng.” Giọng nói đó vang lên một lần nữa, lần này không còn mơ hồ mà đầy rõ ràng.