Tạ Vô Khuyết đứng đó, tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm, cảm giác thanh kiếm trong tay như một phần của cơ thể mình, như thể nó đã gắn bó với cậu từ lâu lắm rồi. Luồng năng lượng kỳ lạ vẫn đang cuộn trào trong cơ thể cậu, khiến từng mạch máu như sôi lên. Không gian xung quanh vẫn mờ ảo, nhưng không còn cảm giác sợ hãi hay bối rối nữa. Cậu biết, mình đã bước vào một con đường khác, một con đường không thể quay lại.
Ánh sáng từ thanh kiếm như một ngọn đuốc trong đêm tối, chiếu rọi tất cả những bí ẩn phía trước. Cậu cảm nhận rõ ràng, trong không gian này có một thứ gì đó đang chờ đợi. Cảm giác đó giống như khi đứng trước một ngã ba đường, nơi chỉ có một con đường duy nhất để đi tiếp. Con đường này không thể tránh né, chỉ có thể tiến về phía trước.
Lắng nghe một lúc lâu, Tạ Vô Khuyết quyết định bước đi. Mỗi bước chân của cậu vang lên giữa không gian tĩnh lặng, như thể đang đánh thức mọi vật xung quanh. Tiếng bước chân của cậu, không gian, ánh sáng, tất cả dường như hòa vào nhau, tạo thành một giai điệu kỳ diệu. Một lúc sau, trước mắt cậu xuất hiện một hình bóng mờ ảo.
Một bóng dáng mảnh khảnh, duyên dáng, mặc một bộ áo trắng bay bay, mái tóc dài như dòng suối bạc rủ xuống. Cả cơ thể cô ấy tỏa ra một sự thanh thoát, dịu dàng nhưng lại có một khí chất không thể bỏ qua. Đôi mắt sáng rực, ánh nhìn trong suốt như làn nước hồ thu, nhưng lại có gì đó sâu thẳm, khó đoán.
Tạ Vô Khuyết bước lên một bước, ánh mắt của cô gái kia dừng lại nơi cậu, một nụ cười nhẹ nở trên môi.
“Ngươi đến rồi,” giọng cô ấy êm ái, nhưng đầy sức mạnh. “Đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách tiếp theo chưa?”
Tạ Vô Khuyết chậm rãi gật đầu. Không còn sự e ngại hay lo lắng, chỉ còn lại một sự kiên định không thể phủ nhận. Cậu biết, dù có gặp phải khó khăn thế nào, mình cũng phải đi tiếp. Mọi thứ đã thay đổi rồi. Cậu không còn là Tạ Vô Khuyết của trước kia nữa, mà là một con người mới, một chiến binh thực sự.
“Ta không biết rõ mọi thứ, nhưng ta biết một điều: Nếu muốn có sức mạnh, ta phải dám đối mặt với những thứ không thể hiểu ngay được,” cậu nói, giọng vang lên tự tin. “Ta không quay lại nữa. Dù thế nào, ta sẽ đi đến cùng.”
Cô gái mỉm cười, ánh mắt nhìn cậu như đang đánh giá. Sau một lúc, cô gật đầu.
“Đúng vậy. Con đường tu tiên không có chỗ cho sự yếu đuối. Ngươi phải hiểu rằng, sức mạnh không đến từ việc ngồi chờ đợi, mà từ hành động. Ngươi đã bước vào đây, thì không thể chỉ có một chút ý chí yếu đuối.”
Cô gái dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Nhưng, con đường phía trước không dễ dàng. Nếu ngươi muốn tiếp tục, ngươi phải vượt qua một thử thách. Một thử thách không chỉ đo lường sức mạnh, mà còn là sự kiên nhẫn và trí tuệ của ngươi. Chỉ có khi ngươi vượt qua được thử thách này, ngươi mới có thể tiến vào cảnh giới tiếp theo.”
Tạ Vô Khuyết nhìn vào đôi mắt của cô gái, không một chút do dự. Cậu biết, nếu không vượt qua thử thách này, tất cả những gì đã làm sẽ trở thành vô nghĩa.
“Thử thách gì?” Cậu hỏi, giọng đầy quyết tâm.
Cô gái bước về phía trước, tay vung lên một cái, và không gian xung quanh bắt đầu thay đổi. Một không gian mới dần hiện ra, giống như một đấu trường khổng lồ, với những tường đá cao v·út, bao quanh là những bóng ma lơ lửng. Ánh sáng không còn rực rỡ như trước, thay vào đó là một làn sương mờ ảo bao phủ, khiến không khí trở nên nặng nề hơn.
“Đây là nơi thử thách bắt đầu,” cô gái nói. “Ngươi sẽ phải đối mặt với những ảo ảnh của chính mình. Chúng sẽ cố gắng khuất phục ngươi, khiến ngươi cảm thấy hoang mang, nghi ngờ bản thân. Nhưng nhớ kỹ, nếu ngươi để mình bị khuất phục, ngươi sẽ không bao giờ tiến bộ được nữa. Hãy nhìn vào mắt mình, và tìm ra con đường đúng đắn.”
Tạ Vô Khuyết đứng thẳng người, cảm nhận mọi thứ xung quanh. Không gian này khác hoàn toàn với những gì cậu từng trải qua. Mọi thứ dường như đang thử thách lòng tin của cậu vào chính bản thân mình. Cậu nhìn thấy bóng dáng của mình trong một góc, một phiên bản của chính mình, nhưng lại không phải là cậu.
Bóng dáng đó cười nhạo, nói: “Ngươi không đủ sức mạnh để đi tiếp đâu. Ngươi không có cơ hội đâu. Mày chỉ là một phàm nhân. Đừng mơ mộng.”
Cảm giác xao động trong lòng cậu. Một phần trong cậu muốn tin vào những lời nói đó, nhưng phần còn lại lại không thể chấp nhận điều đó. Cậu không phải là người dễ dàng từ bỏ. Lập tức, cậu lấy thanh kiếm trong tay, chuẩn bị đối mặt với chính mình.
“Bản thân mình không thể khuất phục chính mình,” cậu nói, giọng vang lên kiên định. “Nếu ta không tin vào chính mình, thì ai sẽ tin ta?”
Với một động tác nhanh chóng, cậu vung thanh kiếm lên, và bóng dáng kia biến mất trong không khí, không kịp phản kháng. Nhưng ngay lập tức, một bóng dáng khác lại xuất hiện, lần này là một phiên bản mạnh mẽ hơn của cậu, cầm một thanh kiếm đỏ rực trong tay.
“Ngươi nghĩ mình có thể đánh bại ta sao?” phiên bản đó nói, giọng đầy chế giễu.
Tạ Vô Khuyết không trả lời, chỉ vung thanh kiếm lên và lao vào trận chiến. Cảm giác mình đang chiến đấu với một phần của bản thân khiến cậu càng quyết tâm hơn. Mỗi lần thanh kiếm của mình v·a c·hạm với thanh kiếm kia, là mỗi lần cậu nhận ra một điều: bản thân chỉ có thể mạnh mẽ khi vượt qua chính những nỗi sợ hãi, nghi ngờ bên trong.
Cuộc chiến không kéo dài lâu. Cậu cảm thấy sức mạnh từ thanh kiếm dâng lên mạnh mẽ, như thể tất cả những gì cậu từng học được, từng trải qua, đều hợp lại thành một điểm sáng cuối cùng. Thanh kiếm xuyên qua bóng dáng kia, và mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Cậu đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng cậu biết, đó chỉ là bước đầu. Con đường phía trước còn dài, đầy gian nan và thử thách. Nhưng lúc này, Tạ Vô Khuyết đã hiểu một điều quan trọng: chỉ khi đối mặt với chính mình, cậu mới có thể tiến lên và đạt được những gì mình mong muốn.
Với thanh kiếm trong tay, cậu quay người lại, đối diện với cô gái đang đứng đợi, ánh mắt của cô ấy vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra.
“Ngươi đã vượt qua thử thách,” cô gái nói, không ngạc nhiên. “Nhưng nhớ kỹ, đó chỉ là khởi đầu. Con đường tu tiên không có kết thúc nếu ngươi không đủ sức mạnh để chịu đựng. Cậu cần phải tiếp tục tiến bước, học hỏi và rèn luyện.”