Cửu Thiên Đạo Khuyết
Unknown
Chương 7: Bước Tiến Mới
Tạ Vô Khuyết đứng giữa đấu trường mờ sương, cảm nhận từng nhịp thở của mình, ánh sáng của thanh kiếm trong tay vẫn rực rỡ. Mặc dù đã vượt qua thử thách đầu tiên, nhưng cậu biết điều đó chỉ là một phần trong hành trình dài dằng dặc phía trước. Cảm giác chiến thắng vẫn còn đọng lại trong lòng, nhưng cũng có một sự trống rỗng lạ kỳ. Cậu đã chiến đấu với chính mình, vượt qua những ảo ảnh của bản thân, nhưng trong sâu thẳm, Tạ Vô Khuyết cảm thấy vẫn còn thiếu điều gì đó. Mọi thứ chưa đủ, chưa hoàn chỉnh.
Cô gái vẫn đứng đó, nhìn cậu bằng ánh mắt tinh tế như thể đã nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng. Cô không nói gì ngay lập tức, chỉ lặng lẽ quan sát. Tạ Vô Khuyết chậm rãi bước đến gần cô, cảm giác muốn tìm kiếm sự chỉ dẫn, nhưng biết rằng không có ai có thể cho mình câu trả lời dễ dàng. Cậu phải tự mình tìm ra con đường.
“Ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên,” cô gái cuối cùng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng không thiếu nghiêm khắc. “Nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu. Con đường tu tiên dài đằng đẵng, với vô vàn chông gai. Ngươi phải rèn luyện, phải biết chớp lấy cơ duyên khi chúng đến. Nhưng quan trọng hơn, ngươi phải học cách tự mình đứng vững.”
Tạ Vô Khuyết nhìn cô, rồi cúi đầu, không nói gì. Cậu biết rõ, những lời cô nói không phải là điều dễ dàng. Từ trước đến nay, cậu luôn sống trong một thế giới nhỏ hẹp, nơi mọi thứ đều có giới hạn. Nhưng giờ đây, thế giới của cậu đã thay đổi. Cậu không thể dựa vào ai nữa, không thể chỉ trông mong vào may mắn hay sự trợ giúp từ người khác. Tất cả đều nằm trong tay mình.
“Ta hiểu rồi,” cậu nói, giọng kiên định. “Ta sẽ tự mình đi tiếp.”
Cô gái mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Một luồng sáng chói lóa xuất hiện từ trên cao, kéo theo một cơn gió mạnh mẽ, như thể thế giới này đang phản ứng với quyết định của Tạ Vô Khuyết. Bất chợt, không gian xung quanh bắt đầu thay đổi. Những tường đá biến mất, thay vào đó là một khu rừng xanh tươi, với những cây cổ thụ cao lớn, che phủ hết cả bầu trời. Không khí trong lành, nhưng cũng đầy sự đe dọa, như thể cơn bão đang ẩn nấp đâu đó.
“Con đường tu tiên của ngươi sẽ không chỉ có những thử thách thể xác. Ngươi sẽ phải đối mặt với sự cám dỗ, sự phản bội, và những nguy hiểm không thể lường trước được,” cô gái nói, giọng nghiêm túc. “Ngươi sẽ phải đối diện với sự thật, những quyết định khó khăn mà ngươi sẽ không bao giờ lường trước được.”
Tạ Vô Khuyết nhìn xung quanh, cảnh vật thay đổi không ngừng, nhưng một điều lạ kỳ là cậu không cảm thấy sợ hãi. Cậu cảm nhận được sự thay đổi trong chính mình. Cảm giác sợ hãi, do dự, nghi ngờ mà cậu từng có dần biến mất, thay vào đó là một sự quyết tâm sắt đá. Cậu không biết trước con đường phía trước sẽ như thế nào, nhưng cậu đã hiểu rằng chỉ có một cách duy nhất để tiến bước: đối mặt với tất cả và không bao giờ quay đầu lại.
Cô gái không chậm trễ, cô ra hiệu cho Tạ Vô Khuyết đi theo mình. Họ bước vào khu rừng, không khí dần trở nên nặng nề hơn. Những tiếng động lạ kỳ vang lên từ các ngọn cây, những bóng dáng mờ ảo di chuyển trong bóng tối. Tạ Vô Khuyết cảm thấy mỗi bước đi của mình như một cuộc thử thách. Cậu biết, ở nơi đây không chỉ có những sinh vật bình thường mà còn có những thứ mà cả cậu chưa từng nghe đến, chưa từng tưởng tượng.
Đi được một đoạn, cô gái dừng lại, quay về phía cậu, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.
“Ngươi phải học cách nhìn nhận mọi thứ không chỉ qua mắt, mà còn qua cảm giác của mình,” cô nói. “Trong thế giới này, mọi thứ đều có thể là ảo ảnh, và ngươi không thể chỉ dựa vào thị giác để đánh giá. Hãy mở rộng giác quan của ngươi, lắng nghe những âm thanh xung quanh, cảm nhận hơi thở của đất trời.”
Tạ Vô Khuyết gật đầu, không hỏi thêm. Cậu nhắm mắt lại, tĩnh tâm, lắng nghe từng tiếng động nhỏ, từng chuyển động của không khí. Cảm giác mới mẻ, như một thế giới hoàn toàn khác, mở ra trước mắt cậu. Những tiếng bước chân nhẹ nhàng, những đợt gió thổi qua cây cối, thậm chí là tiếng thở của chính bản thân mình, tất cả đều trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Ngươi có cảm nhận được không?” cô gái hỏi, giọng thấp, đầy chờ đợi.
Tạ Vô Khuyết gật đầu, cảm giác đầu tiên trong cuộc hành trình tu tiên của mình như một sự giải thoát. Cậu không còn chỉ là một phàm nhân bỡ ngỡ nữa, mà đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi mà giác quan không còn là giới hạn, và mọi thứ đều có thể biến hóa.
Cô gái mỉm cười, hài lòng với sự tiến bộ của cậu.
“Lúc này, ngươi đã sẵn sàng để bước tiếp. Con đường phía trước không có hồi kết, nhưng nếu ngươi không học cách hiểu thế giới xung quanh mình, thì ngươi sẽ mãi mãi lạc lối.”
Với những lời này, cô quay lưng, dẫn dắt Tạ Vô Khuyết đi vào trong khu rừng sâu thẳm. Cảnh vật xung quanh càng trở nên mờ mịt hơn, nhưng trong lòng Tạ Vô Khuyết, sự quyết tâm lại càng mạnh mẽ. Cậu không sợ, không do dự. Tất cả những gì cậu cần làm là đi về phía trước, và không bao giờ quay đầu lại.
Tạ Vô Khuyết theo sau cô gái vào trong khu rừng, từng bước chân của cậu vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Cảnh vật xung quanh như hòa nhập với tâm trạng của cậu – vừa tràn đầy sự kỳ bí, vừa nặng nề như đang đè lên đôi vai cậu. Những cây cổ thụ cao lớn vươn lên trời xanh, những nhánh cây xòa xuống như những cánh tay vươn dài, che kín bầu trời, khiến không gian dường như trở nên chật hẹp và u ám.
Tiếng gió thổi qua kẽ lá như những lời thì thầm từ thế giới xa xôi nào đó, không rõ ràng nhưng lại như chứa đựng vô vàn lời cảnh báo. Tạ Vô Khuyết nhắm mắt, để cảm nhận một cách sâu sắc hơn những gì đang diễn ra xung quanh mình. Cảm giác được lắng nghe không chỉ bằng tai mà còn bằng cả linh hồn khiến cậu cảm thấy mình như được kết nối với thiên nhiên, với vũ trụ.
Cô gái dẫn cậu đi xuyên qua những con đường mòn phủ đầy cỏ dại, những bước đi nhanh và dứt khoát, như thể cô ấy đã quen thuộc với nơi này từ rất lâu rồi. Tạ Vô Khuyết nhận ra, không gian này không phải là một khu rừng bình thường. Có những vết nứt nhỏ trên mặt đất, đôi khi là những đám bụi mờ mịt bốc lên, như thể có thứ gì đó vô hình đang dõi theo họ. Cảm giác căng thẳng dâng lên trong lòng cậu, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Cậu biết, đây là một phần của thử thách mà cậu phải đối mặt.
Một lúc lâu sau, cô gái dừng lại, quay người đối diện với Tạ Vô Khuyết. Ánh mắt cô sắc bén như lưỡi dao, nhưng không có chút tàn nhẫn nào. Thay vào đó, có một sự chờ đợi, như thể cô đang đánh giá xem cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để bước vào thử thách thực sự hay chưa.
“Ngươi đã học cách cảm nhận xung quanh. Giờ là lúc đối mặt với thử thách tiếp theo,” cô nói, giọng cô không vội vàng, nhưng sự nghiêm khắc trong lời nói khiến không khí bỗng chốc trở nên nặng nề hơn. “Nhưng trước hết, ngươi cần phải hiểu một điều quan trọng: Không phải tất cả những gì ngươi thấy, ngươi nghe, hay ngươi cảm nhận, đều là sự thật.”
Tạ Vô Khuyết nghiêng đầu, không hiểu rõ lời cô gái. Cậu vốn đã quen với những sự thật đơn giản, với những gì mắt thấy tai nghe. Nhưng giờ đây, cô gái nói vậy, lại khiến cậu phải suy nghĩ.
“Không phải tất cả sao?” Cậu lặp lại, tâm trí quay cuồng trong biển ý nghĩ.
Cô gái mỉm cười, một nụ cười không hề giễu cợt nhưng lại chứa đựng sự thông tuệ.
“Đúng vậy. Con đường tu tiên không chỉ có sự rèn luyện thể xác và tinh thần. Ngươi phải học cách nhận ra sự giả dối, phân biệt giữa những ảo ảnh và hiện thực. Rất nhiều kẻ đ·ã c·hết chỉ vì họ không thể nhận ra điều này, vì họ đã tin vào những gì mà mắt họ thấy.”
Cô gái giơ tay lên, và một tia sáng lập lòe hiện ra trong không khí. Trong nháy mắt, Tạ Vô Khuyết cảm thấy xung quanh mình thay đổi. Không gian xung quanh bắt đầu biến đổi, những hình ảnh lạ lùng xuất hiện. Trước mắt cậu, một bóng dáng xuất hiện. Đó là hình ảnh của một người phụ nữ, nhưng không phải là cô gái trước mặt cậu. Cô gái trong ảo ảnh này giống như một người quen, một người mà cậu từng biết, với ánh mắt dịu dàng và nụ cười hiền hậu.
“Đây là ảo ảnh,” cô gái nói. “Ngươi phải tự mình nhận ra, đây chỉ là một bóng dáng giả dối, dù nó có giống với một người thân quen hay không.”
Tạ Vô Khuyết nhíu mày. Cảm giác quen thuộc từ hình ảnh ấy khiến cậu không khỏi r·ối l·oạn. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng trong một thế giới như thế này, những điều quen thuộc có thể trở thành ảo ảnh, mà ảo ảnh đó lại có thể làm cho người ta hoang mang, dễ dàng mắc phải sai lầm.
Bóng dáng kia lại cất tiếng gọi cậu, giọng nói dịu dàng, đầy cám dỗ: “Tạ Vô Khuyết, sao ngươi lại rời bỏ ta? Ta chỉ muốn ngươi ở lại đây với ta, nơi này bình yên, không có đau khổ, không có chiến đấu. Ngươi chỉ cần ở lại đây, ta sẽ chăm sóc cho ngươi.”
Giọng nói ấy giống như một làn sóng vỗ về tâm hồn, khiến trái tim Tạ Vô Khuyết như bị kéo về phía bóng dáng ấy. Nhưng cậu ngay lập tức nhớ lại lời cô gái: “Không phải tất cả những gì ngươi thấy đều là sự thật.”
“Đây không phải là thật,” cậu tự nhủ trong đầu. Cảm giác hoang mang bắt đầu giảm đi, thay vào đó là sự tỉnh táo. Cậu không thể để cảm xúc chi phối. Cậu đã quyết tâm bước vào con đường này, và chỉ có kiên định mới giúp cậu vượt qua được.
Cậu bước lên một bước, vung tay lên, thanh kiếm trong tay phát ra một ánh sáng chói lòa. Ánh sáng ấy như cắt đôi không gian, phá vỡ ảo ảnh trước mặt. Hình bóng của người phụ nữ kia từ từ tan biến vào không khí, như một làn khói mờ.
“Tạ Vô Khuyết, ngươi đã làm đúng.” Cô gái đứng gần đó, đôi mắt đầy sự hài lòng. “Ngươi đã nhận ra rằng thế giới này đầy rẫy những thử thách, và những thử thách đó không chỉ đến từ những thứ mà ngươi có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đôi khi, chúng đến từ những thứ mà chính tâm trí ngươi tưởng tượng ra.”
Cô gái bước đến gần hơn, nhẹ nhàng vỗ vai Tạ Vô Khuyết.
“Điều ngươi vừa vượt qua không phải là một thử thách nhỏ. Nhiều người đã thất bại ngay tại đó. Nhưng ngươi đã chứng minh rằng, không có gì có thể lay chuyển được quyết tâm của ngươi. Ngươi sẽ tiếp tục trưởng thành, và rồi, sẽ có một ngày ngươi có thể đối mặt với những thử thách thật sự.”
Tạ Vô Khuyết hít sâu một hơi, cảm nhận được sự thay đổi trong chính mình. Dù chỉ là bước đầu, nhưng cậu cảm thấy mình đã tiến xa hơn rất nhiều so với trước kia. Cảm giác tự tin dâng lên trong lòng, và cậu biết, con đường phía trước không còn quá mờ mịt nữa.
“Cảm ơn,” cậu nói, giọng nhẹ nhưng kiên định.
Cô gái mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ bước tiếp về phía trước. Tạ Vô Khuyết theo sau, lòng đầy sự quyết tâm. Con đường tu tiên không dễ dàng, nhưng cậu đã sẵn sàng để đối mặt với mọi thử thách. Mỗi bước đi sẽ là một bài học, và mỗi thử thách sẽ là một cơ hội để cậu trưởng thành hơn.