Cửu Thiên Đạo Khuyết
Unknown
Chương 8: Đoàn Kết Của Những Linh Hồn
Tạ Vô Khuyết bước đi trong sự im lặng, chỉ nghe tiếng bước chân của mình vang vọng trong không gian u tĩnh. Cảnh vật quanh cậu thay đổi nhanh chóng, từ những cây cổ thụ già cỗi, giờ đây chuyển thành những thảm cỏ rộng bạt ngàn, phủ đầy những hoa lạ mắt, mang đủ màu sắc từ tím đến vàng, trắng đến đỏ. Không khí cũng khác biệt hẳn so với khu rừng tăm tối trước đó, nơi đây tràn ngập sự sống, nhưng lại mang một cảm giác kỳ lạ, như thể nơi này không phải là một khu vực bình thường.
Bầu trời phía trên đang dần chuyển sang sắc đỏ nhạt, ánh sáng từ mặt trời sắp lặn đổ xuống một lớp vàng nhạt, tạo ra những vệt sáng đẹp mắt trên mặt đất. Nhưng Tạ Vô Khuyết cảm nhận được một điều gì đó không ổn. Cảm giác như có một lực lượng vô hình đang giá·m s·át mỗi bước đi của mình. Cậu không thể lý giải được, nhưng bản năng mách bảo rằng nơi đây chứa đựng một thử thách khác – và lần này, có thể không phải là ảo ảnh hay những phép thử thông thường.
“Ngươi có cảm nhận được không?” Cô gái đột nhiên lên tiếng, giọng cô không hề che giấu sự nghiêm túc.
Tạ Vô Khuyết ngừng lại, nhắm mắt một lần nữa. Lần này, cậu cảm nhận được một sự rung động trong không khí, giống như những sợi dây vô hình đang kéo từng tế bào trong cơ thể cậu. Một luồng khí lạnh lướt qua gáy, khiến da cậu nổi da gà. Nhưng không phải là sự sợ hãi. Cảm giác này giống như một sự kết nối – một sự nối liền giữa cậu và một thứ gì đó lớn hơn, vĩ đại hơn.
Cậu mở mắt, nhìn về phía cô gái. Cô đứng đó, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy cô sẽ giải thích thêm. Cậu hiểu rằng đây không phải là lúc để hỏi. Mọi câu trả lời sẽ đến từ những gì cậu trải qua.
“Cẩn thận,” cô gái nói, giọng cô đầy cảnh báo. “Ngươi sẽ sớm gặp phải những linh hồn còn vương vấn.”
Tạ Vô Khuyết không hiểu ngay lập tức, nhưng cảm giác kỳ lạ đó lại càng rõ ràng hơn. Đột nhiên, không gian xung quanh như vỡ ra, và một bóng dáng mờ ảo xuất hiện trước mặt cậu. Đó là một hình ảnh mờ nhạt của một người đàn ông, khuôn mặt không rõ ràng, chỉ có đôi mắt sáng quắc như ánh sáng từ hắc ám.
“Ngươi đến từ đâu?” Tạ Vô Khuyết bước một bước về phía trước, nhíu mày nhìn bóng dáng đó. “Cái này… là ảo ảnh sao?”
Không có câu trả lời. Nhưng cái bóng đó bắt đầu chuyển động, bước ra từ không gian mờ ảo. Mỗi bước chân của nó đều in lên mặt đất một dấu vết sâu hoắm, như thể đất đá không thể chịu nổi sự hiện diện của nó. Linh hồn này, dù không có hình thể rõ ràng, nhưng lại mang một lực lượng mạnh mẽ đến đáng sợ.
“Không phải ảo ảnh,” cô gái nói, đôi mắt đăm chiêu. “Đây là linh hồn của những kẻ không thể siêu thoát, những linh hồn vướng mắc trong những tầng không gian này. Ngươi không thể để cho chúng điều khiển cảm xúc của mình. Đối diện với chúng, ngươi phải biết cách giữ vững ý chí.”
Linh hồn đó tiến gần hơn, ánh mắt nó như đang muốn xuyên thủng lòng Tạ Vô Khuyết. Một cảm giác nghẹt thở dâng lên trong lòng cậu, những suy nghĩ đen tối và sợ hãi như kéo đến, nhưng cậu không để mình dao động. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Cậu không thể để những thứ này làm mất đi lý trí của mình.
“Ngươi là ai?” Cậu hỏi lại, giọng không hề run rẩy.
Linh hồn không trả lời mà chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo vẫn nhìn cậu như chờ đợi điều gì đó. Tạ Vô Khuyết nhận ra, linh hồn này không phải là một sinh vật có thể giao tiếp bằng lời nói. Nó là một sự tồn tại bị cấm rời khỏi thế giới này, một linh hồn bị mắc kẹt giữa hai thế giới, không thể siêu thoát. Nhưng cái nhìn của nó lại mang đến sự thách thức, một thứ gì đó muốn thử thách cậu.
“Muốn làm gì?” Tạ Vô Khuyết nắm chặt thanh kiếm trong tay, chuẩn bị mọi thứ cho một trận đấu.
Nhưng thay vì phản ứng như cậu nghĩ, linh hồn đó bỗng cười, một tiếng cười khô khan vang lên trong không gian tĩnh lặng. Nó không phải là một tiếng cười vui vẻ, mà là một tiếng cười của sự đau khổ, của những linh hồn đã chịu đựng quá lâu trong bóng tối.
“Ngươi không thể đánh bại ta,” linh hồn nói, giọng vang vọng, đầy sức mạnh và u ám. “Ta là một phần của nơi này. Ta đã từng là một kẻ mạnh mẽ, nhưng giờ ta chỉ còn lại nỗi đau. Ngươi sẽ không thể vượt qua được thử thách này.”
Tạ Vô Khuyết cảm nhận được sự đe dọa trong lời nói ấy, nhưng thay vì sợ hãi, cậu lại cảm thấy một sự dũng cảm trỗi dậy trong lòng. Đúng như cô gái đã nói, đây là lúc để cậu kiểm tra lại bản thân, để vượt qua chính những nỗi sợ của mình.
“Ngươi có thể là linh hồn không thể siêu thoát, nhưng ta sẽ không bị khuất phục.” Cậu bước một bước về phía linh hồn, không chút do dự.
Ánh sáng từ thanh kiếm trong tay cậu bỗng chốc bừng sáng rực rỡ. Mặc dù linh hồn kia không thể bị tổn thương như một vật chất bình thường, nhưng sức mạnh từ thanh kiếm của cậu lại có thể đánh thức những linh hồn vướng mắc. Thanh kiếm này, dù chỉ là một v·ũ k·hí đơn giản, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh mẽ, có thể đả thông được những linh hồn không chịu siêu thoát.
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua, như một sự khích lệ, một luồng năng lượng cuồn cuộn bao quanh Tạ Vô Khuyết. Cậu nhắm mắt, cảm nhận nguồn năng lượng từ trong cơ thể lan tỏa. Đôi mắt cậu mở ra lần nữa, quyết tâm không lùi bước.
Ngay lúc đó, thanh kiếm trong tay cậu phát ra một tiếng vù vù, lưỡi kiếm như bừng sáng lên, mang theo một luồng ánh sáng mạnh mẽ đâm thẳng vào linh hồn.
Linh hồn kia bỗng dưng khuỵu xuống, ánh mắt như đang lẩn tránh. Nhưng trước khi có thể làm gì, nó đã bị thanh kiếm xuyên qua, bị ánh sáng đánh thức khỏi sự vướng mắc của mình. Một tiếng thét vang lên, rồi biến mất trong không khí.
Tạ Vô Khuyết đứng vững, hít sâu một hơi, cảm nhận sự thay đổi trong lòng. Cảm giác sợ hãi lúc trước đã không còn nữa. Cậu đã vượt qua thử thách đầu tiên, nhưng cậu biết rằng phía trước còn vô vàn những thử thách khác đang đợi cậu. Cảm giác đó không phải là chiến thắng, mà là sự mở đầu của một hành trình dài.
Cô gái đứng phía sau cậu, mỉm cười hài lòng.
“Ngươi đã làm tốt. Nhưng nhớ, thử thách chỉ mới bắt đầu.” Tạ Vô Khuyết cảm nhận sự mệt mỏi dần lan tỏa trong cơ thể. Dù linh hồn kia đã biến mất, nhưng cảm giác thách thức vẫn chưa dứt. Cậu quay lại nhìn cô gái, cảm giác cô là người duy nhất ở đây có thể giúp mình hiểu thêm về những gì đang xảy ra.
“Cô là ai?” Tạ Vô Khuyết hỏi, giọng đầy nghi hoặc. “Vì sao cô lại giúp tôi?”
Cô gái không trả lời ngay lập tức, ánh mắt lướt qua khu vực xung quanh, như thể kiểm tra một điều gì đó. Sau một lúc, cô chậm rãi lên tiếng, nhưng giọng nói không còn bình tĩnh như trước. “Ta không thể giải thích mọi thứ với ngươi ngay bây giờ. Ngươi chỉ cần biết rằng ta là người có thể giúp ngươi vượt qua những thử thách này. Những linh hồn vướng mắc, những khối r·ối l·oạn trong không gian này, tất cả đều có mục đích của nó. Và ngươi là một phần trong đó.”
Tạ Vô Khuyết cảm thấy không thể hiểu hết được, nhưng ít nhất một phần của câu trả lời đã lộ ra. Cậu không phải là người duy nhất phải chịu đựng trong nơi này. Nhưng điều làm cậu lo lắng là việc chính bản thân cậu có thể hoàn thành được thử thách này hay không.
“Chúng ta phải đi đâu tiếp theo?” Cậu hỏi, cố gắng lấy lại tinh thần sau cuộc đối mặt với linh hồn vừa rồi.
Cô gái không trả lời ngay lập tức mà chỉ nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía trước, nơi một bóng tối mờ ảo xuất hiện, bao phủ lấy toàn bộ không gian. Không còn những cây cổ thụ hay thảm cỏ nữa. Chỉ có một không gian trống rỗng, nơi chỉ có những bóng đen vờn quanh.
“Đó là lối vào,” cô gái cuối cùng cũng nói, giọng cứng rắn. “Bước qua đó, ngươi sẽ vào một thế giới khác. Không phải mọi thứ đều là thử thách, nhưng trong đó, ngươi sẽ phải đối mặt với những quyết định quan trọng. Đừng quên lý trí của mình.”
Tạ Vô Khuyết nhìn vào bóng tối phía trước, tim đập mạnh hơn, nhưng sự quyết tâm trong cậu chưa bao giờ lớn đến thế. Mọi thứ từ trước đến giờ đều là những thử thách không ngừng, và cậu chưa bao giờ lùi bước.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Cả hai bước về phía bóng tối, nơi không thể nhìn thấy gì ngoài sự mờ mịt. Không khí trở nên dày đặc, nặng nề như thể mỗi bước đi đều mang theo một gánh nặng vô hình. Nhưng Tạ Vô Khuyết không dừng lại. Cậu cảm nhận được sự thúc giục từ trong lòng, như thể mọi thứ đều đang chờ đợi.
Bước vào trong bóng tối, không gian dường như bị thu hẹp lại, và cậu có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới khác. Một không gian không thời gian, nơi mọi vật đều mơ hồ và khó nhận biết. Một làn sóng âm thanh nhẹ nhàng, như thể từ rất xa xăm, bắt đầu vẳng lại. Những hình ảnh bất định thoáng hiện lên trước mắt cậu – những hình bóng mờ ảo, những cảnh vật xa lạ, những khuôn mặt không rõ ràng.
Tạ Vô Khuyết cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ trong không gian này. Cậu không thể phán đoán được điều gì sẽ đến, nhưng một cảm giác kỳ lạ lại trỗi dậy trong lòng. Cảm giác như mình đã từng ở đây, hoặc như thể mình đã bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra.
Một giọng nói cất lên từ không gian, nhưng nó không phải từ cô gái, mà là một âm thanh vang vọng, đầy quyền lực và cũng đầy bí ẩn.
“Ngươi đã đến,” âm thanh đó vang lên, khiến mọi thứ xung quanh đều im bặt. “Nhưng ngươi có sẵn sàng để đối mặt với sự thật chưa?”
Tạ Vô Khuyết khựng lại, ánh mắt lướt qua cô gái bên cạnh. Cô vẫn im lặng, đôi mắt chỉ nhìn về phía trước. Cậu có thể cảm nhận được một sự căng thẳng không thể nói thành lời trong không khí.
“Đối mặt với sự thật?” Cậu hỏi, mặc dù trong lòng dâng lên một cảm giác không yên. “Sự thật gì?”
Giọng nói đó không trả lời ngay, nhưng không khí xung quanh lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Cảm giác này không giống như trước, khi mà tất cả những thử thách chỉ là những linh hồn hay bóng dáng thoáng qua. Bây giờ, có cái gì đó thực sự đe dọa, một cái gì đó tồn tại trong không gian này mà cậu không thể hiểu nổi.
Cô gái bên cạnh bỗng bước tới một bước, giọng cô thấp, đầy cảnh báo. “Lần này, ngươi phải thật sự cẩn thận. Đối mặt với sự thật là đối mặt với những thứ không ai muốn thấy. Đó không phải là điều mà ai cũng có thể vượt qua.”
Tạ Vô Khuyết vẫn không thể dừng lại, dù cảm giác bất an trong lòng ngày càng rõ rệt. Cậu đã bắt đầu từ một phàm nhân, từng bước một đi lên, nhưng giờ đây, có vẻ như thử thách không chỉ dừng lại ở mức độ thể xác. Nó đụng chạm đến những gì sâu thẳm nhất trong tâm trí cậu.
Cậu bước lên, ánh sáng từ thanh kiếm trong tay một lần nữa sáng lên, xua đi phần nào sự đen tối. Mặc dù không thể nhìn rõ, nhưng cậu biết rằng nếu không tiếp tục bước tới, cậu sẽ mãi bị mắc kẹt trong những bóng tối của chính bản thân mình.
“Ta không thể lùi bước,” Tạ Vô Khuyết thì thầm với chính mình, bước chân cậu không hề chùn lại.
Và rồi, một cánh cửa khổng lồ xuất hiện trước mắt. Nó mở ra, để lộ một không gian khác, nơi những ký ức và bóng tối xưa cũ bắt đầu tràn ra. Cậu không thể lùi, không thể dừng lại.