Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Đốt xác hổ (2)

Chương 12: Đốt xác hổ (2)


Được rồi, ta đến đâu rồi ấy nhỉ?.

Xem nào.

Đấy là lúc khoảng bốn giờ chiều. Hoặc trễ hơn một chốc, và nó cũng thuộc loại may vì Tí cô nương rõ ràng sẽ lựa chọn bỏ lỡ cuộc đi chơi nếu như con hổ bị đem ra đốt vào buổi tối.

Và may hơn nữa là con Hạ đang nhai nhồm nhoàm nắm cơm với miếng trứng cá lóc to đùng với cái mặt đắc ý phi thường ấy, thì cô chả chẳng phải do dự cái chuyện nên ở lại xem người ta đốt hùm ở đình làng hay đi xem xiếc.

Ồ, cái điều ấy rõ là quan trọng đến mức đau đầu nhức óc của một con nhóc tì đấy. Vì nó giờ khua tay múa chân, rồi xuýt xoa với Mỵ mỗi khi người ta lóc được một khúc da của con hổ già.

Mà cái điều ghê gớm ở đây là gì?.

Phải, phải, trừ những người có thân nhân bị con hổ g·iết, hoặc bọn họ cho rằng là như vậy thì tương đối yên lặng. Còn những người khác thì cũng y như Hạ, cứ như vậy mà biến cái đình làng y chang như cái sở thú, còn cái xác con hổ là một loài động vật quý hiếm dữ dội lắm ấy.

Nhưng nói thật thì săn loại hổ này không khó, mà khó ở chỗ bọn săn được lũ này dễ dàng thì lại chẳng cần vì mấy đồng bạc tiêu vặt mà lặn lội vào rừng làm gì.

Như có thì cũng là loại quý hiếm, bổ âm, bổ dương gì đó. Mà cái thứ vật kỳ dị ấy thì chả tay võ giả nào điên tới mức đem ra đốt xác công khai như này.

Vậy nên người ta ngồi, đứng, ồn ào chung quanh một khúc sân nhỏ hẹp và chẳng có dấu hiệu gì là sẽ giảm bớt cái sự tăng thêm tồi tệ.

Lại thêm trên đình ấy, lại có một lão trưởng trấn đang kể chuyện về các thợ săn quần nhau với ác hổ.

Và Nam tới...

Anh tôi như một ngôi sao!.

Khi cái thân thể rắn chắc của người đàn ông phô ra trước bàn dân thiên hạ, rồi cái quần đùi rách từa lưa của dân ăn mày, hay khuôn mặt với mái tóc vẫn còn dính chút bùn đất.

Mà theo sau một 'Ngôi Sao Lớn' như Nam tiên sinh là hai người gác rừng mà tác giả tiên sinh ta lười đặt tên. Hoặc ta gọi họ là gầy A và Béo B cũng được.

Nhưng cái điều ấy không quan trọng!.

Vì đằng sau Nam tiên sinh vẫn có một người đàn ông vác lên lưng xác của một con cọp.

Phải, quý ngài A Sử, kẻ chú định sẽ nhận được những tiếng trầm trồ của những thanh niên trai tráng và bậc cân quắc đang ở đây.

Không ai phải nhắc họ, khi một con đường đã tự động được tách ra cho những 'Anh Hùng' này.

Và dẫu cho nhiều người đánh mắt sang người đàn ông góa vợ ấy thì ánh mắt của Tí cô nương lại vô tình va phải thân thể của Nam.

Rồi nó ở yên đấy luôn...

Mà như không phải có tiếng huýt sáo một cách đầy bỡn cợt của Mỵ và con oắt Hạ gào lên "Anh Nam kìa! Anh Nam kìa!." khiến cho nàng tỉnh giấc trước khi chàng phát hiện thì tác giả tiên sinh ta có thể đổi tag truyện thành ngôn tình mịa nó rồi.

Nhưng vì đây là truyện thể loại hệ thống dị giới nên Nam vào lúc này ngược lại trông thấy kha khá các quả cầu Exp.

Và chúng thì rơi ra hầu hết từ những người đang đứng ở chung quanh cái đống lửa đang cháy hừng hực.

Rồi cũng không mất quá lâu cho những lời giải thích cặn kẽ về cái xác con hổ, khi mà hai người gác rừng, tức Gầy A và Béo B bắt đầu nói một cách nhiệt tình trong khi Nam và A Phủ lại giữ yên lặng.

Điều ấy khiến cái chuyện săn hổ cứ như là thành tích của hai người gác rừng chứ chả phải là công tích của Nam vậy. Dù sự thực rằng một tay lèm nhèm hơi men của rượu đã cho Nam một bình rượu ủ.

Còn Nam thì chẳng do dự gì mà uống một hớp cái thứ rượu nhẹ ấy. Trong khi kiếm một chỗ nào đó ngồi.

Và thật may là dù cái đình chật như nêm cối, thì cái khu đốt xác con hổ vẫn khá trống, đủ để hắn nghe cái vị trấn trưởng bắt đầu nói về công tích của mình.

Mặc dù tác giả ta có thể khẳng định rằng nó chẳng liên quan mẹ gì tới Nam, người chỉ mới kể đôi câu vài lời và nó lại đôi câu vài lời thêm một lần nữa với hai người gác rừng.

Rõ rồi, vì tay trấn trường đấy có tài kể chuyện.

Ông ta cũng chẳng thèm dấu nó mà khẳng khái thêm mắm dặm muối từ việc Nam đêm không ăn ngày không ngủ cho đến cái quyết tâm quyết tử trừ hổ an dân của hắn ta.

Người nghe thì trầm trồ không ngớt. Trong khi con hổ Nam vừa săn được cũng bị lôi ra mổ xẻ, rồi cái thây của nó cũng bị vứt vào đống lửa.

Dẫu đối với những người biết chuyện, như Tí, như Mị, hay con oắt Hạ thì chúng khẳng định không tin cái lão già này rồi.

Tí thì bối rối đôi chút, vì nàng ta có ngờ được cái chuyện mình sợ nó lại diễn ra ngay lập tức, thành ra đứng c·hết chân trong một lúc. Nhưng Mỵ thì hơi suy tư một cái liền bảo Hạ:

"Kêu anh em ra, ta cần nói chuyện."

Con Hạ ngáo ngơ một chốc, rồi lại nhìn đống người như núi, giọng ngáo y như cái mặt.

"Sao kêu được." Nó nói.

"Leo lên lưng chị."

Mỵ khom lưng, đáp.

Rồi ngay lập tức, con Hạ được nhấc bỗng lên, đủ cao để nó làm dăm ba cái động tác gì đó thu hút sự chú ý của Nam.

Chỉ thấy, lúc ấy Nam tiên sinh đang nhìn coi cái chiến công chẳng đáng nói của mình, và sắp xếp những kế hoạch trong đầu, thì lại thấy một con oắt đang làm những trò hề như móc lỗ mũi, banh miệng, trừng mắt, rồi thêm những ký hiệu tay loạn xạ cứ như đang cố chỉ huy người ngoài hành tinh xâm chiếm Trái Đất.

Ôi, anh Nam tôi trong một giây đã tưởng như mình hoa mắt, rằng cái con điên đang ngoe nguẩy đấy chẳng phải em gái mình. Nhưng vì nó là Hạ, nên hắn dùng một phần hai mili giây để phân tích chuyện quái gì đang diễn ra, rồi lại dùng phần còn lại để chỉ tay ra sau cái đình làng.

Mà con Hạ, phải, như một con oắt con, thì nó chẳng có vẻ gì là cảm thấy mất mặt mà reo lên.

"Đi, kêu chị Tí nữa, chạy ra sau đình."

Và rồi, ta chẳng cần tốn thời gian để miêu tả cảnh họ chộp lấy tay Tí, rồi cả ba bắt đầu lao ra khỏi đám đông làm chi nữa.

Điều ấy thì không tốn thời gian, vì người ta vô thức tránh xa ra khỏi con Hạ vừa làm trò khùng trò điên.

Rồi khi chúng mất hút, cái sự chú ý mong manh của họ lại bị thu hút bởi câu chuyện của ông trưởng trấn mãi đến khi lão nói khô cả cổ, xác hổ cũng cháy thành tro thì mọi người mới sẵn tiện đi về, hoặc kết bạn lội lên thành lớn chơi tiếp.

Nhưng đấy là nói sau. Còn với những nhân vật chính của chúng ta thì vẫn còn một chút đoạn ngắn.

Tựa như ở cái ao sen phía sau đình làng. Con Hạ sà vào lòng Nam với một vẻ 'Dịu dàng' mà ta vừa nhìn là biết nó đang âm mưu t·rấn l·ột tiền săn hổ của ông anh nó.

Mỵ thì đơn giản hơn. Nàng ta chỉ bảo từa tựa như ông cha của mình:

"Còn sống là tốt."

"Rất tốt." Nam đáp lại.

Rồi tới Tí. Nàng ta thì đi tới, chỉ vuốt một mảng bùn trên tóc của Nam, lại nói:

"Sau này gặp hổ, anh cứ chạy, việc gì phải liều mạng với nó."

Nam đáp lại nàng ta bằng sự im lặng, và bằng một nụ cười mỉm.

Nhưng con Hạ thì thảm rồi. Vì cái mùi tanh hôi của cơm c·h·ó khiến nó phải vội vàng nhào ra khỏi người Nam. Và vì là một con oắt, nên nó sau khi bay ra thì Nam và Tí cũng chỉ cho nó một cái liếc mắt, xong lại tình tứ tiếp.

Mà Mỵ, khi ấy cũng lủi vào một góc, mắt đối mắt với ông cha không biết lúc nào đã tới của mình.

Nàng ta khi ấy thì cười, giọng nhỏ nhẹ mà lại rõ ràng.

"Nam cũng giống như cha vậy. Mà liệu mẹ có giống như Tí khi ấy không?."

A Phủ lắc đầu. Nhưng ông ta khi ấy cũng nở ra một nụ cười khô khốc.

Chương 12: Đốt xác hổ (2)