Chương 13: Hướng về thành lớn.
Chiều rồi, một buổi chiều nhộn nhịp.
Khi mà đáng lý ra những thôn trấn dày đặc xung quanh các thành thị chìm trong yên lặng thì giờ nó lại nháo nhiệt lên không ngớt.
Dưới ánh hoàng hôn, một lượng người đông kinh khủng đang đi bộ trên các con đường xi măng nối thẳng tới thành lớn. Và ta có thể miêu tả họ bằng cụm từ là đủ thứ người cùng với đủ mọi loại nghề nghiệp.
Những nông dân với nước da đen sẫm, những ngư dân sống dựa vào sông nước còn tanh mùi cá, những thợ săn, những thợ rèn, những ông địa chủ ngồi trên ngựa, rồi cả một bè lũ lít la lít nhít đám nhóc con, và ngay cả đối với những người thiểu số, những cư dân bản địa của vùng đất này với lớp vảy cá trên cổ cũng không cưỡng nổi sự hấp dẫn của một ngày hội hiếm hoi.
Họ đi tách ra thành hai dòng người sát mép hai bên đường, còn chính giữa là vô vàn những cỗ xe do s·ú·c· ·v·ậ·t kéo. Như bò, ngựa, lừa, vẫn là những sinh vật khá đặc hữu ở miền cực Nam Đại Nam mà một người xuyên việt như Nam thấy không quen.
Tựa như loại Vó đen, trông nó như con lợn, nhưng với cái đuôi dài cùng hai cặp chân đen kịt, hay loài Miền Đỏ, lại y như con Lừa, nhưng lông đỏ rực, trên đầu còn có một cặp sừng bò.
Khi đó thì anh Nam tôi luôn tự hỏi một vấn đề phi thường triết lý rằng thế quái nào thế giới này vẫn có ngựa, dê, bò mà chúng nó méo phải tuyệt chủng hay biến đổi mẹ nó luôn thành một thứ gì đó kỳ lạ hơn. Nhưng vì cái chuyện đấy thực sự lãng phí thời gian nên ảnh cũng thôi.
Nó tựa như nhân vật chính chẳng bao giờ thắc mắc mình vì sao lại có hệ thống, hay cái hack vậy.
Trái lại thì, cái khung cảnh nhộn nhịp đến thế này mới là một thứ để những thi nhân như tác giả tiên sinh ta nên nói thêm.
Phải, xét theo góc độ của tác giả thì hẳn là có kha khá người nối thành một dòng đang chậm rì rì di chuyển. Mà cái nguyên nhân ấy hẳn là do những ngôi làng ở miền cực Nam của Đại Nam thực sự rất tập trung và những đơn vị hành chính nơi đây chỉ gồm trấn, thành, huyện trong khi những thôn làng hoàn toàn không xuất hiện.
Rõ ràng, nơi đây hoang sơ và giàu có đến độ nuôi sống được hàng trăm thợ săn trong một trấn, đồng thời cũng hoang dã đến mức việc kiến thiết những thôn làng trên khắp nơi chính là đang đưa thịt người cho thú nó ăn.
Và điều thứ hai, ấy chính là nguyên do của Miền Bắc, khi những cuộc cải cách cơ giới hóa nông nghiệp đang tiến hành đến những giai đoạn cuối đã làm cho những cuộc khai hoang về miền Nam đang tỏa ra một sức sống mạnh mẽ.
Thành nối tiếp thành, trấn nối tiếp trấn, và chúng san sát nhau biến mật độ dân cư ở khu vực Nam sống còn hơn cả Miền Bắc đang bồng bột phát triển nhiều lần.
Nhưng thay vì nhìn nhận mọi thứ một cách logic và có tầm vỹ mô như Cá Mòi Biển Sâu tiên sinh ta thì cái bọn đang ngồi cùng Nam, ngay cả Tí cô nương, người vốn định thi đậu công danh cũng chẳng để tâm tới những thứ ấy.
Con oắt con Hạ thì chẳng nói làm gì rồi, con này ăn no rồi lại bắt đầu buồn ngủ do hưng phấn quá không ngủ trưa, lại thêm sáng nó thức sớm nên bắt đầu cảm thấy có chút nên lăn quay ra mà yên giấc cho người khác nhờ, thành ra con này yên lặng một cách tuyệt vời.
Mỵ cô nương thì chuyên tâm với chuyên ngành của mình là thổi sáo.
Nhưng với cái bầu không khí ồn ào. Hay sự xóc nảy do con bò già đang kéo cái xe kéo như giẻ rách thì tiếng sáo nghe khá là tệ, dù chính bản thân nàng ta cùng những người đồng hành cũng chẳng để ý đến điều đó cho lắm.
Tí thì ngồi cạnh Nam, nàng ta cũng như hắn, cũng quan sát lấy đủ thứ người có đủ thứ nghề nghiệp như hắn. Nhưng thay vì luôn cảm thấy trầm trồ về những người thiểu số mà nàng ta chẳng lấy làm lạ, hay những sinh vật kỳ lạ không kỳ lạ mấy thì vị cô nương của chúng ta lại tập trung vào những suy nghĩ trong lòng nhiều hơn, cả việc liếc mắt sang chiếc xe bò đang kéo những người lớn ở đằng sau nữa.
Phải, những m·ưu đ·ồ bí mật của hai người mẹ và một ông Đồ khá rõ ràng, nhưng không được hoàn mỹ cho lắm.
Cũng bởi nàng ta khi ấy đột nhiên nảy ra một cảm xúc kỳ lạ, chúng như một nỗi sợ vô danh về mọi việc rồi cũng sẽ thay đổi.
Năm năm trước, đường xi măng dẫn đến thành lớn còn chưa có. Năm năm sau, một con đường khang trang rộng rãi đã trải dài khắp nơi tựa như những mạch máu. Hôm qua Nam là của nàng, Tí hoàn toàn có thể khẳng định điều đó, nhưng mới sáng nay thôi, thiếu nữ lại cảm nhận được một chút gì đó về sự thay đổi.
Sẽ như thế nào nếu như Nam ngày một trở nên rực rỡ còn nàng thì vẫn như cũ. Liệu hắn sẽ đi với một ai khác, một người không phải bản thân nàng ta.
Vì dẫu sao thì, Tí vẫn chỉ là một cô gái nghèo, và ưu thế của bản thân nàng không thể so sánh được với ai cả, tính luôn cả sắc đẹp mà tác giả ta cũng thừa nhận rằng đây là một cô gái dầm sương dãi nắng hơn là một tiểu thư hoa quý.
Tí e sợ điều đó, nhưng nàng ta không nói ra. Mà như có một thứ khiến nàng ta trở nên yên tâm sau tất cả thì là ánh mắt của Nam, nó khiến nàng ta yên tâm với một tình yêu âm ỉ như củi lửa nhưng lại có một chút gì đó là đượm buồn.
Và tất cả những điều phức tạp ấy thì chẳng thể dùng dăm ba lời nói hay vài dòng chữ là có thể miêu tả hết.
Nhưng suy cho cùng, như xem cuộc đời quá khắt khe thì ta cũng thực sự hà khắc với bản thân quá mức, nghĩ nhiều, Tí cũng thôi, và để cho cơ thể của mình thả lỏng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, dưới tiếng đánh xe của thằng con ông Điền, tiếng nói cười của những người đi bên đường.
Bọn họ đi qua cái dịch trạm, để thành lớn hiện lên với một cái vẻ đặc dị ở triều đại phong kiến hoang sơ này. Hoặc đúng hơn, nó là một tòa thành được xây dựng bởi xi măng cùng những người có ăn có học trong triều đại sau cải cách, và đường sắt nối liền đất nước lại với nhau biến cái nơi này cực kỳ phồn hoa, ngay cả với khu ngoại thành.
To lớn là khẳng định, khi mà lớp tường thành bao vây lấy khu nội thành tựa như lũ khổng lồ ngước nhìn lấy những ánh đèn rực rỡ của những ngôi nhà san sát ban chiều. Chúng không sáng vì thứ đèn ấy là đèn lồng. Nhưng khi ấy, chẳng khó nhận ra những con đường xi măng lớn chia tách nơi đây thành từng dãy từng dãy mà dân nơi đây gọi là phố thay vì là khu dân nghèo, hoặc khu ngoại thành.
Tên gọi thì cũng đơn giản, phố Nam, phố Bắc, phố Đông, phố Tây. Chợ cũng vậy, nhưng lại thêm một chợ sát bên con tàu lửa cùng dãy đường sắt.
Nhưng bọn họ đang ở phố Nam. Mà con đường sắt ấy thì ở phố Bắc nên cũng chẳng có dịp được đi ngắm cái còi tàu rú lên và nhả khói. Tuy nói rằng việc đấy thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc những gì 'Hiện đại' đang được phô bày.
Ừ, là xe đạp. Chúng được cưỡi bởi những người đàn ông và đàn bà mặc đồ theo Nam là khá kỳ lạ, và bán những tấm vé cùng những chỉ dẫn cho những người vừa xuống xe bò hay vừa đi bộ tới, giá cả thì cực rẻ, trẻ em hai xu, người lớn năm xu, thanh toán xong thì người bán sẽ phát những tờ giấy in chữ trẻ em hoặc người lớn cho những người mua.
....