Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2 (Xui Có Thưởng). Ở trại mới ra
- Thế nào... câm mồm à?
Thanh niên đầu bạc híp mắt cười... câu này nghe ngọt ngắt nhưng chắc phải xem kỹ lại... khà khà!
- Ui trời... được vậy thì nói gì nữa!
Ụn ụn... ụnnnnnnn...
- Ừ, chào chị em Thúy Kiều Thúy Vân nha... hữu duyên gặp lại!
Hazzz... đường đời là vạn lối sầu... một thân một mình cứ mặc kệ nó... ngủ một giấc thế là xong!
- Ngon thì cứ đập... ai ra tay trước phải đền tiền nha! Tay cầm hung khí tội tăng gấp đôi... đánh ngay trán tao nhiều máu nè... máu nhiều đền tiền mới nhiều... đập gãy tay gãy chân cũng được, sẽ có thêm nửa năm thu nhập...
Thanh niên đầu bạc mỉm cười gật gù khoái cách xử lý của anh tài xế.
10 phút sau hai cô gái mỉm cười trao đổi số liên lạc:
- Tao đếch cần biết...
Thanh niên đầu bạc vỗ vai anh xe ôm hai cái.
Khoan... vẫn còn cái gì đó...
Giật mình tỉnh lại điện thoại đã chỉ 2 giờ chiều, nằm mơ vui quá chảy ke tùm lum, Trụi đi phòng vệ sinh rửa mặt, thần thanh khí sảng bước ra vươn vai uốn éo một hồi định lên đường thì mới phát hiện kiếp nạn kéo tới:
Túi ngực bên trong: wow... cộm cộm...
Quay xe, vớ áo khoác Gab mặc vào để lên đường!
Thanh niên đầu bạc leo lên xe, mùi hôi đã biến mất có thể thư giãn cái lỗ mũi.
Ôi không... có gì đó sai sai...
- Ủa... vậy mà không kẹp tờ tiền nào thiệt luôn ta! Hic hic... thất sách... thất sách!
Bất ngờ trong đầu Trụi vang lên một giọng nói điện tử:
Trụi mím môi thật chặt nén nỗi đau mất điện thoại, xe hỏng đuôi, túi không tiền vào sâu tận đáy lòng như mọi khi... đường đời của cậu luôn như vậy trong 20 năm nay... dù sao thì cứ mỉm cười để cất bước tiếp thôi...
Khí thế biến mất, hai thợ phụ sượng tay khó mà hạ thủ... ở đời ghét nhất gặp tụi Chí Phèo ăn vạ, dai như giẻ rách, lì như cục chì!
Người phụ nữ phía sau sai hơi bị nhiều nhưng sửng cổ chửi trước, anh xe ôm tức giận quay lại nhìn đít xe: nó bị méo sắp gãy... anh muốn làm một trận ra trò lắm nhưng hành tẩu giang hồ tối kỵ ba dạng người: đàn bà không nói lý, người già ốm yếu, trẻ em nhỏ tuổi vì vậy anh xe ôm im lặng nuốt cục tức.
- Tao thề... cái đinh xe mày cán mà của tao thì tao bị xe cán liền!
Chủ quán bậm môi hét to:
- Không thì thôi... tao kiểm tra xe tới tối luôn... dù có đánh tao cũng không đi... kêu công an thì tao tố mày sửa xe gian, rải đinh...
- Mày rải đinh.
- Đ M... làm c·h·ó nào có chuyện đưa tiền cho mày?
- Cái này không phải lỗi tao...
- Không nẹt thì không nẹt... không đánh tao nữa hả?
Tay ga lại vít hết cỡ, khói bụi lại phả mù mịt như lúc tề thiên gặp yêu quái xuất hiện.
- Thôi khỏi anh ơi... nãy anh giúp em nhấc xe rồi... em cũng c·ướp ác tế bần được 100 k.
Ngó qua ngó lại kiếm khách và cảnh giác 200% anh xe ôm quay đầu xe vọt lẹ ra khỏi trung tâm thành phố... lúc nãy nói nghe ngon lành lắm nhưng anh ta biết mình không một tờ giấy lận lưng, lỡ gặp chuyện thì có nước bỏ xe lội bộ về!
Ụn ụn... ụnnnnnnn...
Xoẹt! Trụi rút chúng ra nhanh như chớp.
Keeeet...
Aizzz... cả hai thở dài! Anh xe ôm ngao ngán cái số con rệp của mình, thanh niên đầu bạc thì cám cảnh nhân gian khổ ải!
- Gặp gỡ là hữu duyên... bạn gái tương lai á!
Anh xe ôm thắng gấp trước vạch, xe sau hôn đít ngay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người khách giao trả cái nón cũ xì rồi thong dong rời đi, anh xe ôm lém lỉnh nhìn cái nón thiệt kỹ:
Chúc mừng ký chủ rút thưởng tự động được phần thưởng ngẫu nhiên đầu tiên, nó đã được phát vào túi của ký chủ.
- Mày không hiểu sao?
8
- Vậy thì tính đi... 200... à không... 100 k!
Hai thợ phụ chạy né xa xa, chủ quán xông lên giơ nắm đấm:
- Sao... không chơi nữa à? Thế thì tao phải kiểm tra xe tiếp!
- Còn phải nói... em yêu nó c·hết bầm luôn! Người ta càng sợ em càng khoái, miễn mình đi đúng luật!
Xoạt ~
- Cảm ơn chú em... bao nhiêu tiền đây?
- Ừ thì sao?
- Lại cái gì nữa đây bố?
Âm thanh điện tử kết thúc mà Trụi chưa kịp phản ứng gì, anh gõ gõ cái đầu của mình thấy mọi thứ vẫn ok... vậy là sao ta?
- Ở trại mới ra thôi! Mấy anh trong trại căn dặn có quýnh lộn thì chấp người ta ra tay, chảy chút máu mới có ăn!
"Xin chào ký chủ Trần Văn Trụi.
Ảo tưởng?
- Vậy thì... vậy thì em thiếu... lần sau có tiền ghé trả coi như giang hồ c·ấp c·ứu!
Người phụ nữ phía sau im bặt, mặt mày tái mét như tàu lá chuối! Thôi thì nỗi đau mạnh ai nấy riêng mang, ai đi đường nấy cho nó lành!
Trụi vò đầu bứt tai chút xíu rồi mò tìm trong túi... hai túi quần không có, áo thun thì làm gì có túi!
- Không được... chưa tính tiền mà đi đâu!
#₫&@@@#₫
Đường không xa, chỉ đi tí đã tới đường hoa Nguyễn Huê.
Áo khoác... áo này có túi...
Dọc đường về tới ngoại thành thân thuộc, anh xe ôm tấp vào quán nước lề đường, tự đãi mình tô mì tôm, ly phê đá, gói thuốc rẻ tiền thế là mất bén 50 k, lúc nãy vừa đổ xăng mất thêm 50 k vậy là mình mẩy lại trống trơn sạch sẽ.
...
Chủ quán giật giật khoé môi muốn mặc kệ tất cả đóng cửa ngủ một ngày nhưng mất hết sở hụi là c·hết với con vợ.
- C·hết mẹ rồi! Nãy để quên cái điện thoại trên võng... hai phút là biến mất liền... giang hồ hiểm ác quá trời ơi...
- Đ M... tao làm gì xe mày đâu...
- Đ M... có liên quan gì mày đâu?
- He he he...tới đây đi... tụi mày đập tao rồi vào tù, tao vào bệnh viện bắt thằng chủ quán bồi thường... vui vẻ cả làng!
Cái bụng tạm ổn Trụi ngả mình xuống võng chợp mắt chờ thời, trước khi ngủ đầu còn loáng thoáng hình ảnh về đuôi xe không có tiền sửa... về ông khách không cho tiền...
- Là sao?
Anh tài xế nhìn chủ quán cười gằn:
- Anh đi đứng kiểu gì thế hả... đang chạy thắng gấp làm gì?
- Con lạy bố... để con sửa đề cho bố...
- Thì hai tuần nay dân xe ôm chuyên nghiệp sợ quá ở nhà kha khá, em mới có khách lai rai húp cháo!
Cờ lê mỏ lếch giơ cao nhưng hai thợ phụ chưa thể hạ xuống, hai người liếc nhìn chủ quán.
Ụn ụn... ụnnnnnnn...
Anh xe ôm thấy hai thợ phụ nghênh ngang cầm cờ lê mỏ lếch xông tới không chút bối rối, kênh cái mặt thách thức:
Túi trái túi phải: chỉ có vài viên kẹo cà phê và hai bcs lấy hên! (lỡ gặp kèo thơm làm luôn)
Túi ngực ngoài: trống trơn.
- Tới rồi anh ơi, chỗ này anh tha hồ đi bộ.
Ảo giác?
(còn tiếp)
- Ha ha ha... tất cả là nhờ nghị định 168 đó anh! May mà có nó nên em kiếm cơm dễ hơn!
[m·e·t·r·u·y·e·n·c·v.info___Mạc Gia]
- Không... mày ngon lắm... dân làm ăn ở đâu ra hử?
Trụi ngơ ngác ngồi xuống võng không thèm lớn tiếng hỏi ai... có hỏi cũng như không... ra giang hồ mười mấy năm kiếm cơm giờ lại phạm sai lầm cơ bản thiệt là nhục hơn con cá nục bị kho rục!!!
Chủ quán tung cú đấm ngay mặt tên xe ôm bố láo nhưng anh chàng chỉ nhếch mép cười đểu không thèm né tránh không thèm nháy mắt chút nào khiến chủ quán rén ngay lập tức.
- Hazzz... em đâu muốn nhưng cái số em xui quá... phải chi từ nhỏ đến giờ mỗi lần xui mà có tiền thì em giàu to rồi!
#₫&&₫##₫
- Chú em hồi nãy liều quá! (đọc tại Qidian-VP.com)
Wow trời ơi... 8 tờ 500 mới keng xà beng!
...
- Điêu... làm tiền à?
5
Ụn ụn... ụnnnnnnn...
6
"C·hết mẹ... đụng hàng cứng thiệt rồi! Khổ thân tui không cơ chứ!"
Cuốc xe ôm bất ổn lại tiếp tục.
3
- Chặc chặc... công nhận ông già đặt tên cúng cơm thiêng thật... Trần Văn Trụi... trụi lủi chả có thứ gì! Hic hic...
- Đ M... 100 nè... biến!
- Sao... nhả tiền ra bồi thường tao đi nếu không tao ám mày cả ngày khỏi làm ăn!
Trụi nín thở thọc tay vào... cảm giác thật tuyệt vời... là polymer...
Chúc mừng ký chủ khai trương xui xẻo lần đầu tiên: bị mất điện thoại.
Phát tài rồi mọi người ơiiiiiii...!
- Đây này bố... cầm 50 rồi phắng đi!
- Không... à mà hiểu... bố cứ đi... tất cả miễn phí được chưa?
- Tao chỉ lấy tiền bồi thường, tao không tin tụi mày nữa!
Chương 2 (Xui Có Thưởng). Ở trại mới ra
- 168 lợi hại vậy sao?
- Nếu chỉ là xui... không phải đinh rãi thì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hay có thật?
- Sao lại được? Xe tao bị hư bộ đề... tụi mày sửa kiểu gì hả?
- Đập c·hết thằng bố nó luôn!
Giấc ngủ khá sâu, Trụi nằm mơ thấy ông khách đầu bạc là Sáng Thế thần cho một hệ thống Xui Có Thưởng, cứ hễ gặp xui là được thưởng lớn nhỏ tùy mức độ xui xẻo... ...
- Con lạy bố! Bố đi lẹ dùm con một chút để con còn kiếm ăn!
7
@#&₫&@#
- Cảm ơn chú em nhé... đi cuốc xe này bất ổn thực sự!
- Aizzz... không liều không được anh ơi! Em đâu có tiền trả... với lại tụi nó rải đinh...
...
- Hừm... uổng công mừng hụt một hồi... ta thật đúng là thích tưởng bở!
Hy vọng chợt bùng cháy, Trụi như con bạc thua đỏ mắt đã mất tất cả... giờ chỉ còn lần này nữa thôi.
- Anh tên Hào ca thiệt hả?
- Ha ha... đinh này thằng bên kia cầu rải, mày rải bên này nên hai tụi bây thề thốt thoải mái chứ gì! Non lắm...
4
...
Bao nhiêu đây?
1 (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thôi thôi con lạy bố... đừng nẹt ga nữa!
Thanh niên đầu bạc mỉm cười không giằng co. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất chợt đèn đang xanh lè nhảy thẳng qua đỏ.
- Chà chà... hôm nay đi với chú em tui thấy thiên hạ đi đúng đèn dừng đúng vạch ghê ta!
- Vậy tui chúc chú mỗi lần xui sẽ được thưởng... tới chừng giàu thì phải sống cho đàng hoàng nghe chưa!
Ầm!
3-2-1... ten ten ten tèn...
Bụp... bụp...
- Chưa biến được... ráp xe cho hai con nhỏ bạn tui nữa!
Ba thầy trò chửi thề liên tục khi ráp xe cho hai cô gái, anh tài xế tranh thủ lấy vòi nước xịt rửa xe cà tàng và liên tục đá lông nheo với gái!
Rút ra được cục sạc điện thoại... má ơi!
- 100
- Bố tiên sư nhà mày... ngừng ngay thằng hâm!
Ụn ụn... ụnnnnnnn...
Trụi cười ha hả thấy mình xui liên tục, tiền vàng đô la chảy ào ào chất đầy người...
2
Điện thoại giá 2 triệu, xài qua 6 tháng chiết khấu còn lại 900 k... thuộc loại xui xẻo nhẹ, được rút thưởng rương sắt.
Anh xe ôm khoát tay không tranh luận nửa lời, chỉ chỉ vào mấy chiến sĩ áo vàng lấp ló ở trụ đèn!
Chúc ký chủ tiếp tục xui xẻo thật nhiều!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.