Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4 (Xui Có Thưởng). Hảo hán

Chương 4 (Xui Có Thưởng). Hảo hán


[metruyencv.info____Mạc Gia]

Túi không tiền nhưng Trụi huýt sáo lia lịa, hệ thống trong tay thiên hạ chắc chắn thuộc về ta... khà khà...

Uống tạm ca nước lu, Trụi dắt xe cà tàng đi kiếm cơm, nhớ hôm qua giờ này vớ được Sáng Thế thần, biết đâu hôm nay...

Keeeet...

Vẫn chiêu cua xe úp đầu, lần này Trụi chụp được một bà lão đi chợ tay xách nách mang khệ nệ.

- Ngoại đi đâu để con chở về cho!

Bà lão giật mình cảnh giác, nhảy luôn lên lề đường để tránh b·ị b·ắt cóc gì đó. Trụi cười hề hề kinh nghiệm đầy mình, kéo bỏ khẩu trang ra lộ khuôn mặt bơ sữa sáng lạn:

- Ngoại để con chở về mở hàng đi, sáng giờ ế quá... không có tiền ăn sáng luôn!

Bà lão tạm đánh mất 1/2 lòng cảnh giác nhưng bà vẫn lắc đầu:

- Tui làm gì có tiền đi xe ôm!

- Không sao... con chở mở hàng, ngoại cho bao nhiêu cũng được.

- Nhưng tui sắp tới nhà rồi!

- Dạ vậy càng tốt... về lẹ thì con có tiền ăn sáng mau... đói lắm rồi ngoại ơi!

Bà lão động lòng trắc ẩn đành leo lên xe cà tàng... xe nát thế này chắc không phải c·ướp giật gì đâu, thằng nhỏ bảnh quá chắc cũng không phải dân giang hồ trộm c·ướp!

- Ngoại ngồi chắc nha, con chạy đây!

- Tới chỗ ngã ba rẽ trái nha con!

- Dạ!

- Con là dân ở đâu?

- Con ở đây, trong xóm Bến Đò.

- Hèn gì giọng con quen quá... xóm đó có bà Bảy Hậu phải không con?

Trụi cười cười, bà lão đang điều tra đây mà:

- Dạ không... xóm Bến Đò chỉ có dì Sáu Hậu làm nghề giáo viên không có bà Bảy Hậu.

- A... đúng rồi, tui nhớ lộn! Vậy con là con cái nhà ai ở đó?

- Con là thằng Trụi mồ côi.

- Hả... con là thằng Trụi nhà bị cháy mấy lần?

- Dạ đúng!

- Chèn ơi... bà nghe nói về con lâu rồi mà giờ mới nói chuyện được, bà là bà Ba Sương ở xóm Đình.

- Ha ha... hèn gì quẹo vào đường đó... hôm nay may mắn mở hàng trúng ngay ngoại luôn... cuốc này con không lấy tiền đâu...

- Ấy đâu có được... con tội nghiệp quá, bà không bỏ con đói được!

Trụi cười hắc hắc chở bà lão về nhà, quả nhiên bà lão cho luôn 100 k dù chạy có chút xíu. Anh chàng trả lại 50 hoài mà không được đành cảm ơn rối rít rồi quay đi.

Cũng nhờ dân trong vùng đầy hảo tâm, nghe đến Trụi mồ côi là thi ân cứu viện nên Trụi mới khôn lớn khỏe mạnh như bây giờ... chính những tấm lòng như vậy khiến cho Trụi dù đói khổ cỡ nào cũng không thể giựt dọc c·ướp b·óc vì sợ làm bà con cô bác thất vọng về mình.

Aizzz... nghèo cho sạch rách cho thơm... kẹt quá thì ăn cơm bố thí sống qua ngày cũng tạm ổn!

Có nhiều khi Trụi mơ mộng mình chính là Chúa Chổm, thiếu nợ cả một vùng sau đó thành đạt quay về trả ơn to.

Giờ hệ thống trong tay, ngày trả được ơn chắc sẽ không xa!

...

Tiền là tiền nhiều khi không mà có

Tiền là tiền nhiều lúc có như không!

Tiền cho đi nhưng chẳng nói năng chi

Giờ có tiền ăn sáng một mình ta...

Ngồi gặm ổ bánh mì hát nhạc chế vu vơ chờ khách, bất ngờ có người quen đến kêu:

- Ê Trụi... sao sáng giờ dì gọi điện con hoài không được?

- Dì Ba đừng giận... hôm qua con mất điện thoại, mất sim!

- Rồi... lại xui nữa chứ gì!

Trụi gãi đầu cười trừ chả biết nói sao nữa!

- Thôi đi giao hàng gấp cho dì đi... con đem 5 kg khô này đến khu bến xe Bình Triêu, địa chỉ có ghi trên bịch khô đó... dì đưa trước 50, chút lấy tiền ship 20 của người ta nữa nha!

- Dạ! Con đi liền, dì cầm lại 20 đi, 30 với 20 tiền ship kia là đủ rồi!

Trụi đạp máy xe vọt đi, dì Ba nhìn theo gật đầu, cái thằng này ma lém lắm nhưng gặp người quen luôn thật thà đáng tin!

...

- 66... 68... 70... 72... đúng nhà này rồi... cô ơi con giao 5 kg cá khô!

Đang lúi húi giao khô bất ngờ có hai chiến sĩ áo vàng áp sát, nhảy xuống gõ gõ vào đầu xe của Trụi.

Người phụ nữ đang nhận khô tái mặt ú ớ:

- C·hết rồi con ơi... xe con đậu trên lề đi bộ.

Trụi theo quán tính thót tim nhưng ngay lập tức tỉnh táo, trước khác nay khác... lúc trước đã không sợ giờ lại càng không sợ, thậm chí là đáng yêu nữa kìa!

- Cô đừng lo, con thân với mấy ảnh lắm, nói mấy câu là cho con đi liền hà!

- Thiệt hôn con?

- Dạ thiệt!

Người phụ nữ lật đật cất bịch khô, giao 20 k tiền ship, rất áy náy vì chút tiền ship này mà thằng bé bơ sữa có thể đi tong một vài tháng lương chứ chẳng chơi!

Hai chiến sĩ áo vàng phất tay chào kịch kịch đúng bài bản, một người gõ cộp cộp vào đầu xe hỏi thăm:

- Sao anh đậu trên lề đường đi bộ?

- Em cũng muốn đậu bên dưới nhưng xe đông quá, phía trong lại không có chỗ!

- Anh có biết mình vi phạm luật giao thông không?

- Dạ biết chứ!

- Đi qua bên kia lập biên bản với chúng tôi!

Lúc này có vài người dân rảnh rỗi đến xem, có người còn quay phim ngon lành.

Trụi lắc đầu:

- Ghi luôn ngay chỗ này đi anh, em bận lắm... làm nhanh em còn đi!

Wow... hảo hán!

Mọi người giơ ngón tay cái khen nức nở, hiếm gặp kiểu vi phạm mà không xuống nước năn nỉ như này!

Hai chiến sĩ sững sờ, chỗ này đông khó tác nghiệp, nhưng người ta yêu cầu cũng đúng luật vậy làm thôi.

Yên xe được trưng dụng làm bàn ghi biên bản.

- Họ và tên?

- Trần Văn Trụi.

- ???

- Anh đùa tôi à?

- Không... đó là tên cúng cơm của em.

- Đưa chứng minh đây xem nào?

- Em bỏ quên rồi.

- A... lại giấu giấy tờ hả?

- Không... em quên thật... anh có thể soát!

Trụi móc hết túi áo túi quần và cả áo khoác, giở luôn yên xe cũng chẳng có tờ giấy nào lận lưng.

- Anh ra đường mà không mang giấy tờ tùy thân à?

- Em quên... ai cũng phải có lúc quên chứ anh!

- Thôi được... số căn cước?

- Em quên.

- Địa chỉ?

... ...

Suốt năm phút biên bản mới được hoàn thành với đầy chỗ trống.

- Bây giờ anh bị chúng tôi phạt tội đậu xe trên lối đi bộ...

- Anh ơi... vừa nãy em đi tìm nhà còn chạy trên lối đi bộ nữa!

Hả?

Hai chiến sĩ và mọi người kinh ngạc, có vụ tự khai báo thành khẩn nữa sao?

Hai chiến sĩ thấy tình hình có vẻ bất ổn trước vài chiếc điện thoại đang quay phim nên ậm ừ:

- Chuyện đó tụi tôi không thấy nên...

- Nhưng em có làm, em tự thú được không?

- Ừ thì được... để tôi ghi thêm... tội này nặng đấy... theo nghị định 168 thì...

- Dạ em biết... anh nhớ ghi thêm việc không mang căn cước, giấy tờ xe, bằng lái xe nữa nha anh...

- ???

- À quên... em cũng không mang giấy mua bảo hiểm xe máy bắt buộc!

- ???

Tới lúc này trong đầu ai cũng nghĩ thằng bé xe ôm này bị khùng thiệt rồi!

Hai chiến sĩ trên trán đổ mồ hôi, ca này bất ổn quá, xung quanh nhiều như này không thể thương lượng gì thêm.

- Xong rồi... cậu ký đi... tổng số tiền phạt là 25 triệu đồng... tạm giữ phương tiện... ...

- Dạ em hiểu rồi... anh cho em ký lẹ, em bận lắm!

- !!!

Trụi ký tên cực kỳ điệu nghệ, nét chữ bay bướm không khác gì các CEO của tập đoàn lớn.

- Em đi nha mấy anh... con đi cô ơi!

Trụi ra đi như một cơn gió đúng theo lời đã nói với người phụ nữ nhận cá khô: nói vài câu là đi liền hà... nhưng mà người đi xe ở lại, chỉ vớt được hai chiếc nón bảo hiểm làm cần câu cơm.

Người xung quanh chỉ chỏ xì xầm:

- Má... tao biết ngay là bỏ xe mà!

- Xời... xe đó 2 triệu chả ai thèm, phạt 25 triệu sao không bỏ!

- Nói vậy chứ vẫn phải mua lại xe khác!

Người nhận cá khô chép miệng:

- Tội nghiệp thằng nhỏ... giao hàng có 20 k tiền ship hà!

- Aizzz... xui ráng chịu thôi!

- Xui thiệt! Phải chi vỉa hè rộng bên trong cho nó có chỗ để xe!

...

Từ đây duyên kiếp của hai chúng ta... là yêu nhưng không thể nào bước qua!

Ngọn cỏ ven đường thôi mà... làm sao lấy được xe!

Trụi cầm hai chiếc nón bảo hiểm đi lơn tơn vừa hát nhạc chế vừa cười không khép được mồm vì thông báo trúng thưởng của hệ thống lại tới:

"Chúc mừng ký chủ xui xẻo lần 3: bị phạt hành chính 25 triệu, tạm giam phương tiện.

Mức độ: hơi nặng, được rút thưởng ở rương đồng.

3-2-1... ten ten ten tèn... phần thưởng ngẫu nhiên là một chiếc đồng hồ, đã phát đến túi áo của ký chủ!

Chúc ký chủ tiếp tục xui xẻo thật nhiều!"

Wow... wow... lẽ nào là đồng hồ ngưng đọng thời gian trong truyền thuyết?

- Có nó mình muốn hôn ai thì hôn, lúc nhậu muốn đổ rượu lúc nào là đổ, đánh bài muốn coi hay đổi bài lúc nào cũng được! Hé hé...

Hai mắt sáng rỡ Trụi thò tay vào túi trong áo khoác lấy ra... quả nhiên là một chiếc đồng hồ nhưng là đồng hồ đeo tay, cũ xì.

- Kỳ vậy ta... hàng của Sáng Thế thần sao có thể tầm thường?

Lật xem cả chục lần, vận dụng kiến thức giang hồ hơn chục năm Trụi vẫn không thấy đồng hồ này thần kỳ chỗ nào trừ cái chữ: Rolex.

- Không lẽ là hàng hiệu + đồ cổ? Nếu là như vậy giá trị chắc chắn ngon lành... chỉ cần tìm đúng người là bán được giá cao thôi, nhưng trước tiên cần xác định giá cả tương đối của nó trước nếu không bị hố nặng là hộc máu.

Trụi lấy điện thoại quay chụp cẩn thận rồi gửi clip cho một chuyên gia về đồng hồ, may mà số điện thoại của lão đại ca rất đẹp nên Trụi dễ dàng nhớ được dù đã mất sim.

(còn tiếp)

Chương 4 (Xui Có Thưởng). Hảo hán