Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 129. Trao trả tù binh
Giang Bình An lắng nghe thật nghiêm túc, hắn không thể không công nhận cao thủ vẫn là cao thủ, rất dễ dàng lợi dụng được lợi thế để biến thành tiền lời...
Trang Bảo Quốc thì lợi dụng dân số đông đúc của Đại Thịnh đế quốc để làm giàu từ hệ thống bán lẻ.
Lâu nhạc phụ thì lợi dụng hàng hóa xa xỉ cao cấp, chất lượng dẫn đầu thời đại, để thu lợi kếch xù từ tầng lớp giàu có trên toàn thế giới.
Giang Bình An cười tủm tỉm, hỏi thăm hai người:
- Nhạc phụ và Trang huynh làm rất tốt. Vậy hai người có cảm giác gì không?
Lâu phụ nhìn Trang Bảo Quốc cười dài, ra hiệu cho Trang Bảo Quốc nói trước:
- Ta nói thật, ta chưa bao giờ làm đại sự lớn như bây giờ, mà nó lại còn thuận lợi ghê gớm như vậy. Nhưng có một điều ta vẫn vướng bận trong lòng.
- Điều gì vậy Trang huynh?
- Tuy mới triển khai, nhưng ta đã tính toán sơ qua, mỗi cửa hàng nhỏ sau khi trừ hết chi phí, kể cả trả lời và vốn cho ngân hàng dần dần, thì một tháng phải lời ít nhất 4-5 Thịnh tệ. Như vậy 1 triệu cửa hàng sẽ có tiền lời ít nhất 4-5 triệu Thịnh tệ, số tiền này quá lớn, ta cầm hết sẽ bị bỏng tay. Đặc biệt khi trả hết nợ ngân hàng, số tiền lãi ròng còn có thể tăng lên gấp 10-20 lần nữa.
Giang Bình An nghe vậy chỉ cười cười không bình luận gì mà chờ nghe ý kiến của nhạc phụ đại nhân.
Lâu phụ thấy Giang Bình An chờ đợi nên ông cũng hiểu ý của hiền tế, nói thẳng ra luôn không dấu diếm:
- Trang Bảo Quốc nói không sai. Lần này quy mô làm quá lớn, quá thuận lợi. Vì vậy ta và Trang Bảo Quốc thu lợi cực lớn.
Nếu các cửa hàng nhỏ của Trang Bảo Quốc mỗi tháng thu lợi 4-5 triệu Thịnh tệ thì riêng phần ta ước tính phần lãi ròng là... 100 triệu Thịnh tệ một tháng.
Và đây chỉ là mức thấp nhất, càng về sau thế giới càng điên cuồng vì các sản phẩm của chúng ta, lúc đó ta còn có thể tăng lợi nhuận lên thêm vài chục lần nữa.
Nhưng số tiền này quá lớn, cầm sẽ bỏng tay, không an tâm.
- Ha ha ha... Xưa nay ta chỉ nghe thấy cầm củ khoai lang nóng sẽ bỏng tay, chứ đâu nghe nói cầm tiền nhiều bị bỏng tay bao giờ.
- Ậy... Con đừng cười nhạo nữa, ta và Tranh huynh của con nói thật lòng đấy, không lẽ chúng ta suốt đời cứ dựa vào danh tiếng thủ tướng của con để ôm cả đống tiền bỏ vào nhà hoặc gửi ngân hàng sao? Nếu lâu dần sẽ rất vô vị.
- Ồ, nhạc phụ và Trang huynh sao lại cảm thấy vô vị. Xưa nay thương nhân đều thích thu lợi, phát tài phát lộc, tiền muôn bạc vạn mà?
- Trước khác nay khác. Khi xưa trên thương trường tranh giành chém g·iết, đao quang kiếm ảnh... Nên mọi người thẳng tay, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, cứ kiếm tiền là trên hết.
Nhưng hiện nay rõ ràng ta và Trang Bảo Quốc đều dựa vào con, cứ hễ đưa tay ra là có tiền, tiền này đến quá dễ nên tâm bất an, vả lại nếu tiền nhiều quá thì cũng chả biết phải làm gì.
Hồi xưa ta được mỹ danh Lâu Bán Thành là vì tích cóp phát triển gia sản, chiếm lĩnh thị trường... Nay con rể của ta đã là người thực tế quản khống cả thiên hạ, thì ta còn phát triển gia sản cái nỗi gì nữa, không lẽ lấy tiền trong túi của con bỏ vào túi của ta ư?
- Xem ra nhạc phụ đã đột phá một tầng tâm cảnh mới trong kinh doanh, và Trang Bảo Quốc huynh đây cũng đã dần lĩnh ngộ phải không?
- Đột phá tâm cảnh mới?
- ???
Nhìn cả hai chưa hiểu, Giang Bình An đành nói ra những gì hắn học lóm từ kiếp trước:
- Tương truyền khi những doanh nhân quá thành đạt, khi đó họ quá thừa thãi tiền nên không còn coi trọng chúng nữa, họ bắt đầu theo đuổi những thứ khác ví dụ như quyền lực, giang sơn...
Nghe đến đây Lâu phụ và Trang Bảo Quốc nhảy nhổm xua tay liên tục:
- Không, không dám đâu.
- Này hiền tế, đừng nói đùa như vậy, tội này là khi quân p·h·ả·n· ·q·u·ố·c, coi chừng tru di tam tộc hay cửu tộc thì khốn.
- Ha ha ha... Nhạc phụ và Trang huynh đừng lo, hai người đã quên đế quốc Đại Thịnh là theo đường lối Quân Chủ Lập Hiến à, không có h·ình p·hạt tru di cửu tộc hay tam tộc gì đâu, thậm chí có thể tự do ngôn luận, nhưng tuyệt đối không nhục mạ bôi nhọ người khác là được rồi.
Vừa rồi ta chỉ đùa chút thôi, nhưng ý của ta là muốn nói khi các doanh nhân quá thành đạt, họ sẽ chuyển hướng mục tiêu để có hứng thú mới.
- Chuyển hướng gì? Khó không?
- Rất dễ. Trong trường hợp của Trang huynh, nếu tiền lời nhiều quá thì huynh có thể đầu tư thêm vào, cho hệ thống các cửa hàng nhỏ này trở nên tốt hơn.
- Ta thấy chúng tốt lắm rồi mà?
- Không bao giờ có tốt nhất, chỉ có tốt hơn thôi. Ví dụ như nhân viên bán hàng của Trang huynh đã có mặc đồng phục xinh đẹp chưa? Các cửa hàng có trang hoàng đẹp chưa? Các vật phẩm bán ra đã có kệ hàng đẹp để sắp xếp cho phù hợp chưa?
- Chưa... chưa có. Nhưng nó vẫn kinh doanh tốt mà?
- Ha ha ha... nó kinh doanh tốt là vì không có ai cạnh tranh, nếu sau này có người mở ra hệ thống giống như Trang huynh, nhưng của người ta có người bán hàng đẹp hơn, cửa hàng đẹp hơn... Thì khách hàng sẽ chọn ai?
- Dĩ nhiên là chọn bên kia rồi. Chuyện này ta hiểu, nhưng ta không rành rẽ về chuyện này lắm!
- Không sao, Trang huynh có thể đi chơi với nhạc phụ qua các thành phố lớn như Paris, London, New York... Chỉ cần Trang huynh quan sát, ghi nhận thật cẩn thận, thì huynh sẽ mở mang tầm mắt, sau đó về nhà làm cho các cửa hàng tốt hơn nữa. Thậm chí nếu cần thiết, ta sẽ cho Trang huynh mượn các nhà thiết kế để thiết kế cho đẹp hơn, phù hợp hơn, tiết kiệm chi phí hơn.
- Cảm ơn Giang đệ, chuyện này rất hấp dẫn, ta quyết định dẫn thê tử cùng du lịch với Lâu tiền bối, sau đó trở về dùng tiền lời nâng cấp hệ thống cửa hàng, quyết tâm xây dựng một hệ thống bán lẻ tốt nhất, đẹp nhất thế giới.
- Ha ha ha... chúc mừng Trang huynh đã có phương hướng phát triển tốt đẹp.
- Thế còn ta, ta toàn bán sỉ ra quốc tế, làm sao nâng cấp, không lẻ ra nước ngoài mở cửa hàng?
- Không cần đâu nhạc phụ. Nhạc phụ bán xỉ là quá tốt rồi, phải để các thương nhân thế giới cùng hưởng lợi, chuyện này nhạc phụ đã làm rất tốt. Nhưng nhạc phụ có thể lấy tiền lời đầu tư thêm vào trong đế quốc để đồng tiền được lưu thông tốt hơn, kinh tế phát triển tốt hơn, đa dạng hơn.
- Đầu tư gì nào?
- Nhà hàng khách sạn, ngày xưa gọi là tửu điếm, vừa ăn nhậu vừa ở trọ.
- Hướng đầu tư này thì ta có biết, ta đã từng làm qua, rất tuyệt, thu lợi rất khả quan. Nhưng tình hình hiện tại của đế quốc rất khó phát triển hướng này, đâu có ai đi ăn nhậu bên ngoài hoặc ở trọ.
- Nhạc phụ nói không sai, nhưng vừa rồi các phái đoàn nguyên thủ quốc gia vừa ký kết hiệp ước du lịch, giao lưu văn hóa, thông thương... với Đại Thịnh đế quốc của chúng ta rồi. Nếu nay mai du khách kéo đến đây, khi đó họ sẽ ăn ngủ, chơi bời ở đâu?
- Con nói cũng có lý. Vậy để ta cho người lên kế hoạch chuẩn bị làm các tửu điếm. Ta thấy cứ làm tửu điếm theo phong cách cũ thì sẽ thu hút du khách.
- Đúng, đó là nét đặc trưng mà du khách thích, nhưng nhạc phụ phải làm phòng tắm và phòng vệ sinh cho tốt. Mọi người đi du lịch là sợ hãi chuyện vệ sinh tắm rửa bất tiện lắm.
- Con nói không sai. Ta cũng có dịp đi nhiều nơi, thấy nhiều, nên sẽ áp dụng mấy chỗ tốt đó vào làm tửu điếm ở Đại Thịnh đế quốc. Và có lẽ ta cũng phải thành lập một công ty du lịch giống như ở các nước ngoài, tuyển dụng hướng dẫn viên, quy hoạch các địa điểm tham quan kết hợp với xây dựng tửu điếm.
Giang Bình An giơ ngón tay cái vuốt mông ngựa nhạc phụ đại nhân:
- Nhạc phụ thật là đỉnh cấp thương nhân, vừa khai thác hướng mới đã bao quát được mọi việc, tiểu tế xin bái phục.
- Câu nịnh nọt này của con nghe được đấy, ha ha ha...
...
Chỉ trò chuyện thoáng chốc đã gần 8h tối, Lâu phụ và Trang Bảo Quốc rời đi phòng thủ tướng, Giang Bình An chuẩn bị về nhà thì lại có tin báo:
Phía Mỹ và các nước liên quân đã thanh toán 70% số tiền đền bù c·hiến t·ranh, yêu cầu phía S quốc và Đại Thịnh đế quốc trao trả 3,2 triệu quan quân b·ị b·ắt rồi sẽ thanh toán tiền tiếp.
Giang Bình An đồng ý, hắn cho bộ trưởng bộ Ngoại Giao Ngoại Thương ra thông báo sẽ thả người ngay tại cảng Cam Ranh ở miền Trung của S quốc, lúc 12h trưa mai ngày 7/2/1961.
Giang Bình An dùng điện thoại, liên lạc riêng với chủ tịch Hà, bàn bạc về việc sáng mai giao trả tù binh, nhưng không biết Giang Bình An định làm gì mà thấy hắn ta cười rất gian hiểm, phía đầu dây kia chủ tịch Hà nghe xong kế hoạch cũng phải cười khổ, nhưng vẫn chấp nhận kế hoạch của hắn, ông nghĩ thầm:
"Giang thủ tướng này mới hơn 20 tuổi, tánh tình trẻ con chưa hết, ngày mai bày ra chuyện h·ành h·ạ người ta thật là ấu trĩ... Nhưng không biết sao nghe kế hoạch này ta lại thấy sướng sướng trong lòng, ha ha ha... Cứ làm như vậy thôi, dạy cho lũ xâm lược chúng nó một bài học"
Tạm biệt với chủ tịch Hà trong điện thoại, Giang Bình An lẩm bẩm suy tính:
- Hôm trước thu hết đám quan quân của liên minh tám nước, còn thu cả s·ú·n·g đ·ạ·n, xe tăng thiết giáp, quân hạm, t·àu c·hiến, tàu sân bay, máy bay n·ém b·om... Sau đó ngày 1/2 làm lễ đăng cơ, ta lại thu thêm một đống máy bay tiêm kích của Mỹ và Liên Xô cùng một đống bom.
Giờ đã đến lúc bỏ chúng ra để dọn dẹp sạch bớt không gian trữ vật để chuẩn bị vận chuyển lính đánh thuê, thiết bị, người lao động phổ thông từ đế quốc qua Myanmar và Niger.
3,2 triệu quan quân thì dễ rồi, chỉ cần ngày mai thả ra là được. Riêng cái đám quân dụng, tàu thuyền, máy bay... đầy sắt thép và thuốc nổ nguy hiểm này thì xử lý sao đây? Bỏ thì thương, vương thì tội...