Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17 (Xui Có Thưởng). Coi chừng ở tù đó

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17 (Xui Có Thưởng). Coi chừng ở tù đó


Đại ca ba ba dùng hết sức và lợi dụng triệt để xoáy nước nhưng không làm đứt được dây câu, càng kéo nó càng dãn nhưng lực đàn hồi càng lớn khiến đại ca ba ba như đang tự đấu với chính mình.

- Aizzz... xem ra sống lâu thành tinh là có thật... đúng lý ra ta nên cắt đứt dây câu tha mày một mạng tích đức nhưng dây quý lắm, không nên cắt mà cũng chả cắt được. Thôi thì tao câu mày lên tìm chỗ phong thủy tốt cho người nuôi mày cẩn thận... mày sướng như tiên mà tao lại có tiền giải quyết nợ nần... cả hai cùng có lợi.

(còn tiếp)

Trụi lẩm bẩm xong câu này thì lũ cá khủng đã đuối sức, lý do là dây câu giãn ra, chúng dùng sức của mình đấu với chính mình nên bại hết cả lũ.

"Vậy phải làm sao hả đại ca?"

Đại gia tức giận... nói kiểu này là khi dễ ông không tiền và định hủy kèo bán cho người khác sao... ông đanh giọng:

Phựt!

Ba ba nằm rất yên phận, nó không hiểu cái thằng người kia nói gì nhưng nó cảm nhận được không có sát khí, vậy là mạng nó tạm thời được an toàn... a di phò phò...

- Ok... có rãnh nhất định em sẽ ghé ủng hộ ông anh... nhưng giờ ông anh qua chỗ em trước đi... em mới vừa câu con ba ba nặng 40-50 kg, dài cả mét.

Đám cá khủng lại sôi trào, lần này chúng còn tranh nhau nhiều hơn lần đầu vì biết lưỡi câu đểu sẽ gãy ngang...

- Thích chứ!

Hai bên tay bắt mặt mừng.

- Úi trời... ông anh nói đùa... cá lóc chúa hơn 10 kg đã giá 40 củ... con này là sếp của nó vậy mà không đáng 200 củ sao?

- Là thích ăn hay thích nuôi? Nếu nuôi em mới bán!

- Nhưng mình là người quen... (đọc tại Qidian-VP.com)

Trụi sững người nhìn hai giọt nước mắt của ba ba, anh chàng quặn lòng suýt chút tháo lưỡi câu ném nó phóng sinh luôn rồi...

???

Reng reng reng...

"Dĩ nhiên rồi... đoàn kết là sống, chia rẽ là c·hết!"

- Thiệt... ông anh thích không? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đắt lắm... ngang con SH nhập thùng rồi...

"Á... c·hết cái miệng tao rồi... đau quá..."

"Là tao nè..."

Trụi đặt ngửa ba ba trên lề đường cho chắc ăn, dùng khúc cây khéo léo gỡ lưỡi câu, lấy chai nước suối tưới rửa v·ết m·áu để con ba ba hồi sức và cũng bán được giá tốt hơn!

(ụ dừa: người dân thường lấy thân cây dừa lâu năm đóng xuống bờ sông chống s·ạt l·ở)

Chương 17 (Xui Có Thưởng). Coi chừng ở tù đó

Đại gia nhíu mày... coi bộ có người muốn làm thịt ông... thời buổi kinh tế khó khăn mà cứ tưởng tiền là giấy hay sao ấy... trả cá lóc chúa 40 triệu là giá làm quen chứ thực ra 20-30 triệu vẫn đắt!

- Úi trời... thiệt không?

- Wow... chú em sát cá thiệt... con ba ba này chắc đạt kỷ lục Vi En luôn quá!

- Thích chứ nhưng quá đắt... dù gì mình cũng quen biết... cho anh giá 100 củ được không?

- Chào ông anh... em là Trụi bán cá lóc chúa cho ông anh hôm bữa đây... con cá đó còn sống tốt không ông anh?

Đại ca ba ba nhẹ nhàng lướt nước đến trước viên bắp kỳ lạ... sống quá trời lâu... chưa bao giờ đại ca ba ba thấy viên bắp nào lạ lùng như vậy... nhìn nó trơ trơ, giả giả nhưng sao thấy thèm không nhịn được!

"Lần này của tao... thằng nào léng phéng tao lấy đuôi tát cho c·hết!"

Phần đại ca ba ba được bọn tiểu đệ giúp đỡ thì nhẹ nhàng thư thái bớt đau miệng nhưng tìm cách gỡ nó ra vẫn vô dụng... cố tình cắn đứt thì dây câu lại không đứt...

Đám cá khủng cả chục con bu lại ngậm tay, chân, đuôi, mai... để kéo đại ca xuống đáy vòng xoáy.

- Dạ hỏi để xem ông anh nuôi thật hay là thịt nó rồi...

"Bà mẹ... làm như mình mày có đuôi vậy không bằng!"

"Mơ đi... loại mồi này quỷ quái lắm... nó quyến rũ kinh khủng, không ai có thể cưỡng lại được... bây giờ tụi bây hợp lực cứu được tao cho thằng trên bờ thất vọng thì chúng ta mới được yên thân lâu dài."

"Ui giời... tụi em không ăn là xong!"

- Alô... Sáu Quýt nghe máy đây...

Oa... vừa nghe lời này éo biết nó có hiểu không mà lập tức hết khóc... Trụi lại giật mình, con này thông linh hiểu tiếng người hay là chỉ dành dụm được 2 giọt nước mắm... à quên... hai giọt nước mắt vậy trời?

- Vậy mới đáng giá 200 củ chứ ông anh!

"Hừ... tao mạnh nhất ở đây mà còn bị câu... ngày mai nó đến câu nữa thì tụi mày lại c·hết."

- Thì người quen tui mới lấy 200... nếu lạ thì phải 300 chắc giá!

...

Đại ca ba ba sau khi hoảng loạn thì đã lấy lại bình tĩnh, quay đầu nương theo lực của xoáy nước bơi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ha ha ha... ông anh không thích thì thôi... thời buổi này thiếu gì người có tiền!

Đám cá hoảng sợ tránh ra xa xa nhìn đại ca giãy dụa điên cuồng nhưng lưỡi câu và dây câu không hề suy suyễn.

- 200 đắt lắm...

"Á đù... láo toét... ai vừa lên tiếng?"

- Đừng có tham quá chú em... đây là động vật hoang dã có tên trong sách đỏ... chỉ cần mua bán giao dịch quá 160 triệu là bị phạt 400-500 triệu đó!

- Vậy là ông anh không thích?

...

"Tụi bây lên trước mặt tao nè, níu dây câu kéo xuống phụ tao, đừng kéo phía sau."

- Ấy đừng nói vậy... chúng sống lâu rất có linh tính... tui mua về vừa cứu chúng vừa làm cảnh kinh doanh khu nhà hàng cà phê... bữa nào em ghé thăm chơi là biết liền... anh sẽ gửi vị trí qua Zl cho em. (đọc tại Qidian-VP.com)

2 phút sau đại ca ba ba đau đớn c·hết lặng, cả người kiệt sức chấp nhận số mệnh... Trụi trên bờ dùng kiếng như ý thấy hết tận tường nên lập tức thu cần bắt ba ba khủng.

Phù... mệt quá... đau miệng quá...

15 phút sau con ba ba đã được Trụi mệt bở hơi tai lật lại nó và bỏ trên một tảng đá lớn ven đường, bốn chân hổng đất loe ngoe không chạy được, nó được Trụi liên tục múc nước sông tưới ướt người nên cũng hồi phục sức khỏe.

- Ha ha ha... anh em mình bắt đầu nói chuyện hợp gơ nhau rồi đó... chắc chắn là anh nuôi nhé em!

Bầy cá tan ra, đại ca ba ba tái mét mặt mày, bắt đầu cảm thấy t·ử v·ong buông xuống nên liều mạng giãy giụa dữ dội hy vọng lưỡi câu gãy hoặc sút ra...

Vừa rời khỏi nước lên bờ con ba ba liền rớt hai giọt nước mắt từ biệt lũ đàn em:

...

Đám cá khủng lại loay hoay bơi lên trên rồi hè nhau mỗi con ngậm một chỗ dây câu kéo xuống.

Aizzz... loài người CMN quá đáng sợ!

...

Tư thế không thuận, khó hợp lực nhưng được cái không bị dính lưỡi câu nên không b·ị đ·au và hiệu quả rất không tệ.

Đại ca ba ba nặng hơn 40 kg, không biết sống đã bao lâu nhưng dư sức làm tiền bối cả đám, đại ca khệnh khạng bơi lên, lực nước xoáy không làm ảnh hưởng đại ca chút nào khiến đàn em nể phục sát đất... cái này không liên quan nhiều đến cân nặng mà liên quan đến trình độ bơi lội có đỉnh cấp hay không, càng bơi giỏi thì càng không mất sức vì xoáy nước, trái lại lợi dụng xoáy nước để bơi, để chiến đấu...

Chưa đầy năm phút đại ca ba ba khóc ròng vì đau miệng và kiệt sức. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đúng đúng... tao cũng có đuôi... còn to hơn mày nữa."

"Thôi... đời tao chôn trong nồi cà ri rồi... tụi mày ở lại bảo trọng... cái thằng trên này có thần khí tụi mày không địch lại đâu... tốt nhất là bỏ chỗ này, bỏ luôn khúc sông này đi xa thật xa... vĩnh biệt!"

Có thể chúng bơi nhanh hơn đại ca rất nhiều nhưng xoáy nước này đại ca là sếp, ổng mà nổi giận cắn đuổi là mất hộ khẩu ngay!

"Ha ha... để coi dây câu và cần câu chịu nổi bao lâu."

Một tiếng động vang lên nhưng không gãy lưỡi hay đứt dây mà là móc câu móc vào miệng đại ca ba ba đau méo mỏ.

Đại gia Sáu Quýt đến thì xung quanh đã có nhiều người dân vây xem, chú Tư Câm nhà ngay đây còn pha ly đá chanh cho Trụi giải khát.

- Thì anh cứ mang đến chỗ cũ, thuận mua vừa bán em có ép đâu!

Đám cá khủng đang lao nhao chợt dạt ra nhường chỗ cho đại ca ba ba to khủng bơi lên chậm rãi ăn điểm tâm.

"Thôi được... tụi này cứu đại ca nhưng mai mốt đại ca phải cứu lại tụi này!"

Đám cá khủng cũng khóc than sụt sùi, bơi loạn xạ, thỏ tử hồ bi... giờ đành nghe lời đại ca bỏ xứ cầu sinh...

...

???

Ai dà... tội lỗi tội lỗi!

Trụi ngồi giữ cần câu cực lực suốt 15 phút, nếu không đeo kiếng như ý thì chắc chắn Trụi không thể tin được chuyện lũ cá khủng lại biết giúp đỡ lẫn nhau ghê như vậy.

Đại gia Sáu Quýt dở khóc dở cười... không ép mà nó kêu đem 200 triệu?!! Ông thấy buồn cười nhưng vẫn mang tiền, chạy xe bán tải và kêu luôn hai nhân viên để phòng hờ cho chắc.

Kéo dây, dây giãn vì phía trên chủ nhân mồi câu rất ác: đã gác đầu cần câu sắt lên một ụ dừa chắc chắn khiến cần câu có điểm tựa không hề dịch chuyển, cứ mặc kệ cho dây câu bị kéo căng và giãn thoải mái.

- Mày chờ chút tao kiếm nhà giàu nhận nuôi mày, cơm bưng nước rót, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa... nếu không kiếm được thì tao phóng sinh mày liền.

- Hả... 200 triệu?

Dây câu 4 mét thu chút là xong ngay, con ba ba to như cái nia, dài hơn 1 mét, cân nặng chắc phải tầm 40-50 kg, miệng chảy máu dàn dụa, Trụi vất vả kinh khủng mới lội xuống bùn mang nó lên bờ thành công.

Đám cá xì xầm bàn tán gấp rút vì đại ca ba ba sắp bị kéo lên rồi.

- Vậy em sẽ bán, anh chạy qua nhớ mang xe chở và tiền mặt 200 triệu.

"Ủa... thân ai nấy lo chứ đại ca?"

"Đừng để b·ị b·ắt... tụi nó nấu cà ri đại ca bây giờ!"

"Hả... đại ca ba ba... em không dám nữa... mời đại ca xơi hạt bắp!"

Cả chục con kéo dây bằng sức 4-5 lần đại ca ba ba, dây bị kéo dãn rất nhiều, phía trên bờ Trụi phải ngồi hẳn lên cần sắt mới giữ tốt cần câu, quan trọng là nhờ có ụ dừa chịu lực nếu không chắc Trụi bị lũ cá khủng kéo luôn xuống sông.

"Tất cả tránh ra... đứa nào ăn hột bắp đó thì đừng ở đây nữa... tao cắn đuổi đi hết!"

Ta kéo... ta kéo... ta kéo...

"Lặn xuống mau lên đại ca!"

"Hu hu... đau quá... c·hết tao rồi tụi bây..."

- À... Trụi đó à... cá lóc sống tốt... ăn nhiều kinh khủng. Em hỏi chuyện này chi vậy?

Dân tình xung quanh giật mình, ba ba bự khủng mà thằng Trụi hét giá càng khủng... cái thằng này có tiếng lém lỉnh, trừ phi gặp người quen có ân nếu không nó xắt ra miếng ngay!

"Hu hu hu hu... tụi bây lại cứu tao..."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17 (Xui Có Thưởng). Coi chừng ở tù đó