Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18 (Xui Có Thưởng). Chị kết nghĩa
- Ờ... mới hôm kia vô mánh 40 triệu cá lóc, giờ 150 triệu ba ba...
- Ủa... chị Phương... sao vậy nè?
- Mày ăn đi... vé số còn nhiều không?
- Ui trời đừng khóc nhè! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chị cầm đi, chừng nào trả cũng được. Em là chúa chổm mới chạy một vòng trả hết làng trên xóm dưới... người ta giúp em, em giúp chị bình thường thôi mà!
Ai chứ nhà bé Mén thì Trụi quá rành, nhà này chỉ có hai mẹ con, mẹ làm phụ quán buổi sáng... buổi tối lâu lâu kẹt quá tô son trét phấn hóa trang để đứng đường kiếm thêm chút tiền nuôi con, tuy không phải chuyên nghiệp nhưng nàng cũng trót nhúng chàm, chấp nhận tất cả vì tương lai con gái.
Chiều về đến nhà Trụi nằm ườn trên giường ngủ một giấc đến đêm, may mắn là giăng mùng chứ nếu không chắc muỗi chích c·hết!
- Nếu "thèm" thì chị cho không em bất cứ khi nào cũng được!
- Zời... cái đó là tại chị thích hồng hài nhi thôi.
- !!!
- Ờ... Tết nhứt đến nơi rồi để nó có tiền ăn Tết.
Trụi nhói lòng, chuyện này giống hệt chuyện nhà Trụi, chẳng qua mẹ của Trụi đỡ hơn vì ba Trụi nhà giàu, chịu chi... nhưng giá như bà ấy ôm nuôi được Trụi như chị Phương!!!
- Chị kiếm chuyện gì làm đi, đừng làm vụ kia nữa!
- Ok... vậy chị chuyển qua khu khác...
- Ha ha ha... còn lâu á... chị tính trừ nợ hết sao?
- Là anh Trụi mua hết nên con về sớm, trưa mai cũng khỏi đi bán nữa.
Lúc chiều lưỡi câu dỏm gãy không thấy hệ thống thưởng!
Phương cầm tiền rơm rớm nước mắt.
Trả tiền, cất vé số vào túi ngang eo mới thấy cọc vé số mua hôm bữa chưa dò, gần cả trăm tờ không ít...
Trật... ...
Chị Phương nghẹn ngào lắp bắp, bé Mén tức tưởi:
- Ừm... ngồi xuống đây đi... ăn uống gì chưa?
Trật
Tiền... hiện giờ còn hơn 80 triệu.
- Nhà kẹt quá... em xin mẹ đi bán buổi chiều và buổi tối.
- Aizzz... chị không thể sống vầy hoài được... khách nó đánh chị nghỉ làm không có tiền là c·hết ngay... vậy nên bé Mén bán vé số phải không?
Ngẩng đầu nhìn lên Trụi giật mình la to:
- Mẹ mày có căn dặn gì không?
Bữa trưa Trụi ăn ké ở một nhà chủ nợ, món nợ đã 2 năm, chủ nợ hầu như quên luôn vì chỉ có vài trăm k Trụi mượn sửa xe dọc đường... ấy vậy mà Trụi ghi sổ đàng hoàng, trả cho bằng hết cực kỳ uy tín.
- Dạ em ăn rồi.
- Thôi tha cho nó đi... ăn gì ăn hoài!
Tinh thần tích cực trở lại, Trụi xách xe đi đổ xăng và ăn tối.
- Wa... số hên dữ... đưa hết đây tao mua rồi tao chở cho về nhà.
Tìm chuyện thứ hai suy nghĩ... có lẽ là câu cá đi...
Trật
Trụi nhìn siêu cần sắt đựng vách nhà: cây sắt và lưỡi câu quá bình thường, chỉ có dây là siêu cấp. Trụi lồm cồm bò dậy tháo rời dây câu cất luôn vào kho hàng cho chắc ăn. Tiếc là kho hàng của hệ thống chỉ cất được vật phẩm của nó nếu không Trụi đã có thêm được một túi thần kỳ giống Doremon rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ừ... chị đã bỏ làm mấy chục lần nhưng mười năm nuôi con Mén, mỗi lần hết đường xoay sở chị lại phải chạy đi...
Trật
- Giờ đói không?
Đại gia Sáu Quýt nghĩ tới nghĩ lui thấy giá này không quá đáng... thôi mua lẹ rồi rút cho nó lành!
Trụi nhìn cô bé gầy gò, tóc ngắn, làn da trắng xanh chắc chưa bán lâu ngày, đôi mắt sáng ngời như hai vì sao lấp lánh, môi mím chặt không khác gì Trụi mỗi khi gặp khốn cảnh.
Ha ha ha ha ha...
- Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang... em làm bậy ở đâu cũng được nhưng ở khu này em làm không được.
(còn tiếp)
...
Trụi thở dài sườn sượt, có lẽ nhờ bán rẻ bản thân nên chị Phương mới không dính vào bọn cho vay cắt cổ.
Trụi rửa tay sạch sẽ, móc quyển sổ nợ bắt đầu gặp ai trả đó ví dụ như quán mì gõ hôm bữa...
Người hàng xóm bỏ đi, chị Phương và Trụi hoàn toàn không phật lòng, trái lại rất quý những lần được người ta quan tâm hỏi han, đó toàn là những người sẵn sàng giúp mình trong cơn hoạn nạn...
- Hả?
- Nhưng mày đang học mà? Hình như là lớp 4 phải không?
- Dạ có... coi chừng b·ị b·ắt cóc, tốt nhất là bán cho người quen, không được đi khỏi khu này.
Trả hết tại chỗ, Trụi lại xách xe đi trả một vòng, tuy mỗi chỗ một ít nhưng xoay một vòng cũng bay mất 70 triệu, riêng phần Bảo Xeko là gần 20... nó không muốn nhận nhưng tánh Trụi đâu ra đó, tem là quà tặng không thể nhập nhằng làm một.
Trụi: - Dạ... con vô mánh bán con ba ba, có chút tiền nên chạy qua cho bà chị tiền thuốc!
- Trụi ơi... hôm nay có cúng heo không?
Phương trả lời nhẹ tênh, buồn rười rượi. Cái nghề đứng đường tít ở dưới đáy xã hội mà lại còn phạm pháp, Phương lại là dân amatuer không có ma cô bảo kê...
Mở mắt ra nhà cửa tối hù hù, không một tiếng động, hoàn toàn không ai làm phiền hay la rầy, tự do đến mức cô đơn khủng kh·iếp!
Trụi mỉm cười la to:
Về đến nhà bé Mén thì mẹ bé đang ở nhà mặt sưng vù một bên, tay trái băng bột.
Bé Mén ngồi ăn, Trụi ngồi dò rất vất vả: dò kỹ thì mệt mà dò sơ lỡ sót thì tiếc đứt ruột.
Bé Mén giao tiền, Phương cho con ít tiền lẻ bảo bé đi chơi với bạn trong xóm. Bé Mén tung tăng nhảy nhót đi chơi thật vô tư... Phương và Trụi nhìn theo đều bất chợt nảy ra ý nghĩ: khi nó biết mẹ nhúng chàm thì nó còn vô tư được vậy nữa không?
Trụi kêu thêm tô hoành thánh đãi nhỏ Mén.
Mọi người xuýt xoa trầm trồ.
Tô mì to cũng không chống đỡ được bao lâu. Trụi húp sạch nước lèo, cái bụng đầy thỏa mãn, lau miệng, uống ly nước, châm điếu thuốc phì phà tự nhiên thấy yêu đời yêu người đến lạ!
- Sao tự dưng đi bán vé số?
Trụi ngồi thừ ôm gối tìm gì đó suy nghĩ để thấy mình không trống trải...
- Dạ... em 10 tuổi, học lớp 4. Lúc trên trường em đã cố gắng làm hết bài tập rồi anh ơi!
- Đừng... em còn nhỏ lắm... tha cho em!
Trụi rút tiền đưa:
Vài người hàng xóm đi ngang nhìn vào cửa phòng trọ mở toang, thật hiếm hoi họ mới nghe người mẹ đơn thân này cười thoải mái như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không... chị đâu dám vay tiền... nhưng tiền ăn thì nhín được còn tiền nhà sắp tới chắc phải thiếu. Chị muốn dắt con Mén về quê nhưng nhà chị đuổi chị từ hồi bầu con Mén, nó cũng đang học dở dang trên này...
Lúc đổ xăng Trụi thầm buồn cười khi nghĩ đến cảnh Long mập cháy túi vì đổ xăng Xipo... ha ha... nếu có bảo bối ngon lành chắc nên cải tiến xe đó lại nếu không Trụi thấy mình cho xe giống như hại nó luôn á!
- Mẹ ơi... con bán hết vé số rồi giỏi hông!
- Cái thằng này thường xui xẻo sao giờ hên dữ vậy?
Chương 18 (Xui Có Thưởng). Chị kết nghĩa
Dân tình ngơ ngác nửa tin nửa ngờ, nhiều người lấy điện thoại tìm đáp án, lúc này ba của Yến Xuka cũng có mặt, ông vốn trầm mặc ít nói bỗng nhiên tiến lên góp ý:
Trật
Dưới sự chứng kiến của mọi người Trụi nhận tiền giao hàng, đại gia quay xe đi liền.
- Chị có nợ nần gì ai không?
- Hơi hơi thôi anh ơi!
- Em nói thiệt đi... quan tâm chị làm gì?
- Chê chị già chị bẩn sao?
- Có thằng khốn nó đánh chị đúng không?
- Còn 20 triệu cá với thằng Hùng đô!
- Dạ... là em.
- Vậy tại sao?
- !!!
- Em lạy chị!
- Dạ dì... đây là thằng Trụi, em kết nghĩa của con.
- Dạ... em cám ơn anh.
...
Trụi giật mình... thì ra hăng quá hóa dở... anh chàng mỉm cười tỉnh rụi:
- Vậy quyết định giá 150 củ... như vậy ok không?
Lò dò đến xe mì gõ, anh chủ quán cười tươi làm tô đặc biệt cho Trụi, anh chủ quán không ngờ Trụi trả tiền thiếu ngon lành như vậy, tuy ít nhưng cũng có thêm chút tiền sắm Tết.
- Trời ơi... mày hả Mén?
- Mẹ con bị người ta uýnh.
- Dạ còn 79 tờ.
Phương lớn hơn Trụi 8 tuổi nhưng biết Trụi kinh nghiệm sống phong phú, không gạt được nên đành gật đầu thừa nhận.
- Thằng Trụi nào? Thằng Trụi mồ côi mới vô mánh hồi sáng?
Với tay bật tất cả công tắc để ánh đèn xua bớt cô đơn từ nhà trên xuống nhà dưới, từ sau hè đến cả trước sân.
Nghĩ gì nhỉ?
đều trật lất... Trụi cười khổ, số mình vẫn xui như vậy... à... mà khoan đã... có gì đó sai sai ở đây.
Ròng rã dò suốt 20 phút
Giờ dò trật liên tục hệ thống cũng không thưởng là sao?
- Anh ơi... mua dùm em tờ vé số!
- Xì... cho không nghe chưa nhóc!
- Hừm... mấy thằng nhóc mới mọc lông mọc cánh là sung nhất, tụi nó kiếm chị hoài.
- Thôi đi chị ơi... em là d·u c·ôn chê chị làm gì.
Có lẽ vòng xoáy tử thần phải tầm một chục năm nữa mới tích tụ được những con cá khủng khác!
Đoán già đoán non cuối cùng Trụi đành tự giải thích: lưỡi câu gãy chắc là đã tính vào phần thưởng bị ông chủ tiệm lừa; vé số trật là bình thường không phải xui xẻo vì xác xuất trúng quá thấp... như vậy mới hợp lý chứ nếu không liên tục mua vé số là được thưởng hoài khi trật hay sao?!! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cái này là 20 triệu em cho chị mượn, ráng dưỡng hết bệnh rồi em kiếm việc cho làm. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ờ... giỏi đa! Mẹ con Mén số khổ... con Mén phải đi bán vé số tạm... tội quá...
- Chuyện này là có đó Trụi, ba ba là loài sắp nguy cấp nhưng nếu giá trị giao dịch cao hơn 160 triệu thì phạm luật, và có thể phạt tiền phạt tù...
Có lẽ vì hoàn cảnh tương tự nên từ lúc biết chị Phương, Trụi rất đồng cảm và quan tâm.
Á... trúng 3 con... lô độc đắc... vứt...
Trụi biết tụi khốn nạn một khi gặp gái không chìu chuộng là đánh dã man con ngan, nhất là gái không có ma cô bảo kê, tuy nhiên Trụi không nói sâu vào, càng nói chỉ càng thêm tủi nhục cho bà chị số khổ.
- Ủa... con có khách hả mẹ con Mén?
...
Trụi lặng người... kinh nghiệm trong đầu lập tức cho ra đáp án: đi khách gặp thằng khốn nạn!
- Hôm nay con không cúng nữa mà trả nợ nguyên xóm luôn! Trả xong khỏe người, ai cũng có tiền ăn Tết.
- Ừ.
Trật
Chuyện cất dây câu là bất đắc dĩ vì lúc câu lên được con ba ba Trụi dùng kiếng như ý thấy lũ cá khủng đã bị động ổ bơi đi mất dạng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.