Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 24 (Xui Có Thưởng). Chịu khóc hay chịu nhục?
Bịch!
Phi công trẻ lao xuống như một trái mít rụng.
Đau... hai bàn chân chịu lực quá đau!
Thật tiếc không học được công phu khinh công trên giang hồ nên giờ chịu thiệt.
Trụi nhe răng ráng nhịn đau, lồm cồm bò dậy ôm cuộn chăn vừa là công thần vừa là tang chứng chạy đi về cuối sân vườn tìm góc khuất giấu biến, sau đó mang đôi ủng, lấy kéo dài cắt cành... Trụi chạy đến hàng rào bông giấy giả vờ cắt tỉa thật nhanh để tạo chứng cớ ngoại phạm, mắt thì vẫn đeo kiếng như ý theo dõi chủ nhà...
...
Chủ nhà đáng thương tìm khắp nơi không thấy gian phu: phòng ngủ chính lầu 1 hoàn toàn sạch sẽ thậm chí ga giường không quá nhăn.
Mấy phòng ngủ khác đều khóa kín không ai, căn phòng máy bay và phi công tập lái cũng nằm trong số đó và thoát khỏi kiểm tra.
Lúc này Diễm đã bình tĩnh trở lại và chế giễu chồng:
- Ông cầm s·ú·n·g muốn b·ắn c·hết ai vậy?
- Thằng kia đâu?
- Thằng nào?
- Thằng chạy xe ôm để xe ở dưới đấy... bà đùa tôi đó à?
- Ha ha ha... sao không hỏi sớm... vừa về liền như thùng thuốc nổ làm ầm ầm cả lên chả hiểu gì cả.
- Bà còn cãi? Nhà có trai lạ lại khóa cửa im ỉm làm gì?
- Thì để phòng ngừa trai lạ chứ làm gì!
-???
- Tôi kêu người ta cắt dọn sân vườn, người ta làm bên ngoài tôi khóa cửa ở bên trong không được à? Không khóa cửa người ta vào rồi ông về g·iết người à?
- Nó ở dưới?
- Dĩ nhiên.
- Sao tui không thấy?
- Ai biết ông... có thể người ta làm ở đằng sau vườn!
- Thiệt không?
- Không thiệt chả lẽ giả à? Tôi hỏi ông tại sao hôm nay làm gì ghê vậy? Có phải đi tìm mai lan cúc trúc bị trục trặc, chạy về nhà sớm rồi trút cơn giận?
- Làm gì có... đừng có mà nói điêu!
- Tôi nói điêu? Ông có tin tôi mướn thám tử tư theo dõi thu thập chứng cứ sau đó thưa ra tòa li dị chia tài sản của ông không?
Ông chồng rụng rời tay chân nhưng giả vờ trấn tĩnh:
- Rách việc... li với chả dị cái gì? Đang yên đang lành...
- Ha... yên lành? Yên đến nỗi vài tháng không thèm về nhà, không đụng đến tôi? Ông đã ăn chả rồi về lại muốn bắt quả tang người ta ăn nem?
...
5 phút sau hai vợ chồng đi xuống tìm anh xe ôm, lúc này ông chồng đã giấu nhẹm cây s·ú·n·g bắn chim nguy hiểm, thời buổi này giữ s·ú·n·g bắn chim là phạm luật rồi, có lý cũng thành vô lý.
Ông chủ nhà nhìn hàng rào bông giấy, chúng được cắt khá gọn nhưng không đều.
- Hây... chào anh chị... tui cắt tạm thôi vì hiện tại chỉ vừa học cái nghề này, chưa quen tay.
Chủ nhà khó chịu ra mặt:
- Anh không biết thì đừng nhận việc!
Trụi vụt biến đổi qua nét mặt lạnh lùng boy, vứt ngay kéo dài, cởi luôn đôi ủng:
- Vậy thôi... chào hai ông bà tui đi!
- Ê... anh phải dọn dẹp hết mới được đi.
- Nhưng tui bị đuổi việc mà?
- Anh làm xong rồi hãy đi.
- Vậy thì trả tiền đi.
- Bao nhiêu?
- 5 triệu.
- Cái gì... có nhiêu đó mà 5 triệu? Bà mướn người kiểu gì thế hả?
- Ê... 5 triệu này là đối với kiểu chủ khốn kiếp như ông chứ bà chủ đàng hoàng này dù làm không tui cũng làm!
- Hừ... nghèo ốm đói thế kia mà bày đặt cao sang... nhiêu đây việc chỉ đáng 50 k... mau lấy tiền rồi dọn dẹp sạch sẽ đi.
Chủ nhà sẵn cơn bực trong người nên cư xử rất ố dề: móc bóp vứt tờ 50 k xuống đất.
- Hả... 50 k lớn quá ha... đây là 100 k... tui mướn ông thu dọn hết đó!
Trụi vứt tờ 100 k xuống đất đầy khinh miệt rồi mượn cớ nổi giận đùng đùng bỏ đi... không đi lẹ dễ ăn đ·ạ·n bắn chim lắm!
Diễm cũng hiểu ý Trụi nên vờ giận dỗi bỏ đi theo để mà "giải thích" dùm chồng.
Ông chồng sững sờ nhìn bông giấy đầy gai nhọn dưới đất, tờ 100 k nó phe phẩy theo gió như đang cười nhạo một đại gia như ông mà còn thua thằng xe ôm kiêm làm vườn... ông nổi điên quát to:
- Đứng lại!
- !!!
- !!!
- Anh không được đi.
Trụi: - Sao nữa? Chê ít? Hồi nãy ông nói chỉ đáng 50, tui cho ông 100 luôn rồi mà... ráng mà trân quý đi.
- Tôi ra 500 k.
Ông chủ nhà móc bóp rút tiền quăng xuống đất.
- Tui ra 1 triệu.
Trụi vứt 2 tờ.
- Tôi 2 triệu.
Trụi: - 5 triệu.
- 10 triệu.
Trụi cười cười chọc quê: - Tiền đủ không?
- Đủ... két sắt trong nhà đầy!
- Hừm... tui ra 15 triệu. Tui không tin trong nhà ông để tiền mặt nhiều hơn số này!
- Ha ha ha... vậy là anh lầm... tôi dư sức... tôi ra 20 triệu. Anh còn nữa không?
- Tui hết tiền rồi... tui chịu thua... bà chị vào nhà lấy ra thêm 30 triệu ra đây để tui dọn dẹp.
- Hả?
Chị Diễm sững sờ sau đó cười ha ha chạy vào nhà lấy tiền mặt. Ông chủ nhà đứng đó như tượng đá... sao tự nhiên sụp bẫy cái thằng khố rách áo ôm này nhỉ?
Chị Diễm trở lại với 30 triệu, Trụi định ôm lấy thì ông chủ nhà lại gào to:
- Khoan đã...
- Gì nữa ông anh?
- Nếu giờ tôi đổi ý thì sao?
- Chuyện nhỏ thôi... vậy thì ông mau khom người quỳ gối lượm hết tiền tui bố thí nãy giờ đi... hơn 25 triệu đấy, không ít đâu!
- Sao... sao mày dám chơi thế?
- Ha ha ha... hết kêu anh chuyển qua mày tao rồi à... vậy càng tốt, vứt mặt nạ trí thức đi để dễ quỳ gối nhặt tiền! Bố nói cho mày biết nhé... bố không thiếu tiền... bố ghét nhất cái bọn ỷ tiền h·iếp người... ha ha ha... "50 k nè... dọn đi"... mơ đi nhé cu!
- Á... thằng này bố láo... cái thứ nghèo mà chảnh...
- Nghèo? Làm ơn ra nhìn xe 67 của tao đi, người ta trả tiền tỷ tao chưa bán á... tất cả đều độ theo tiêu chuẩn Roll Roye tin hay không tùy mày... tao làm ở đây chỉ là vì "đam mê" mà thôi!
Trụi tranh thủ nháy mắt với chị Diễm làm chị suýt chút bật cười.
- Tao không tin...
- Tin hay không tùy mày... tao nói là để mày biết tao không thiếu tiền thế thôi... giờ mau quỳ gối nhặt tiền dọn dẹp đi... tao là ông chủ sẽ giá·m s·át mày á.
Ông chủ nhà mặt mày tím như gan heo, nay gặp phải thằng liều xui tận mạng nè trời... giờ chịu nhục lụm tiền cho nó khóc hay chịu khóc bắt nó nhục lụm tiền???
Chỉ hai giây ông chủ nhà quyết định: bắt cái thằng khốn nạn này... chịu nhục!
- Tao quyết định rồi... bỏ tiền bắt mày quỳ lụm!
- Chắc không cha nội... mày mà khoan một cái nữa thì tao đập!
- Chắc như đinh đóng cột!
- Rồi... mày ngon!
Trụi quay ngang mỉm cười với người đẹp và lấy 30 triệu bỏ túi... ngồi xuống lụm hết tiền dưới đất... tổng cộng lại gần 60 triệu, trong đó của chủ nhà là trên 32 triệu.
- Sao hả... quỳ lụm tiền nhục không mậy?
- Không... sướng lắm á! Tốn chút nước miếng là lượm được hơn 32 triệu của mày... cảm ơn nha!
- Ủa... sao nói không thiếu tiền mà... đi làm bằng xe mấy tỷ, vì đam mê mà giờ nhục lụm tiền!
Trụi tỉnh bơ: - Bình thường lượm thì nhục nhưng lượm của thằng ngu VL thì sướng!
- Đừng nói nhiều... mau dọn dẹp đi... tao là chủ tao sẽ giá·m s·át!
- Chuyện nhỏ! Chờ tao một chút...
Trụi lấy xe vọt ra đầu đường kêu anh xe ôm đang chờ khách. Anh xe ôm vào dọn dẹp hăng hái theo chỉ đạo khó khăn của chủ nhà nhưng rất vui vẻ vì Trụi nhét túi anh 1 triệu kèm lời nhắc nhỏ:
"Thằng chủ này nó hơi điên, đừng để ý nhiều!"
Ông chủ nhà tức như điên:
- Sao mày lại bán cái?
- Chuyện bán thầu là bình thường mà... tao kiếm lời chút ít thôi, bai bai. Chừng nào có nhu cầu thì kêu nha người đẹp!
Tạch... tạch... tạch.. grừm...
67 vọt đi quá phong cách, ông chủ nhà bây giờ mới thấm thía câu nói 67 này là siêu cấp.
Cảm giác vừa bị lừa vừa bị chơi ập tới trong lòng ông, nói bị lừa hẳn cũng không đúng vì thằng kia sẵn sàng bỏ tiền... nói bị chơi cũng không đủ vì bị chơi đâu có mất trên mấy chục triệu đau như vậy!
Vốn dĩ theo bình thường giờ này ông sẽ hú hí với tình nhân vài ngày rồi mới về nhà nhưng ông bị cắm sừng ngay trong cái nhà ông thuê cho tình nhân... bắt được tại trận ông nổi trận lôi đình thề cắt đứt tất cả, ngờ đâu về đến nhà lại phát hiện mình tiếp tục bị cắm sừng nên ông mới điên tiết xách s·ú·n·g đi tìm... quay qua quay lại tự mình lại nhảy vào cái hố thằng khốn kia đào ra.
Nhìn anh xe ôm thứ thiệt dọn dẹp rồi rời đi, cái đầu ông chủ nhà dần dần lấy lại trí khôn thường nhật, ông ngẫm lại tìm cách tránh thoát cái hố khốn kiếp kia nhưng dường như nó trở thành vô giải:
Nếu lấy tiền là bị khi nhục ngay tại nhà
Nếu làm nhục người thì mình bị mất tiền.
Hình như cái sai nhất của ông là lúc vứt tờ 50 k xuống đất, mọi chuyện sau đó diễn ra không thể ngăn chặn.
Cuối cùng ông thua vì vị thế gia chủ, đại gia, chủ doanh nghiệp... thà chịu mất tiền chứ không chịu nhục. Thằng khốn kia thì khác, nó vừa trơ trẽn không sợ nhục lại vừa liều mạng không sợ mất tiền... có lẽ nó thật sự không thiếu tiền.
Ủa... mà không thiếu tiền thì vào đây làm gì? Làm vì đam mê? Còn khuya, câu đó chỉ gạt em bé... nếu như nó đam mê thì chỉ có thể là... bà chủ ở đây!
Thôi rồi... mặc dù không biết cụ thể chuyện gì xảy ra nhưng khả năng bị vợ cắm sừng là có!
Hèn gì hồi nãy vợ có thái độ rất kỳ lạ, không dửng dưng bỏ mặc ông như mọi lần...
Suy nghĩ càng nhiều... riết rồi ông đâm ra nghi ngờ đứa con gái rượu không biết có phải là con mình hay không... cần lén xét nghiệm ADN mới được!
...
Trụi không biết ông chủ nhà suy nghĩ nhiều đến vậy... anh chàng này đang vui phơi phới vì vừa được làm việc "đam mê" vừa gạt tiền thành công từ khổ chủ.
"Ha ha ha... pha trả thù bị xách s·ú·n·g t·ruy s·át thật tuyệt vời... xứng đáng được nhận giải Osca!"
Keeeet...
Ầm...
Lo cười thầm người ta, Trụi bị một cô gái chạy từ trong hẻm ra đâm ngã xe, hai bên mạnh ai nấy té!
Trụi thì không sao nhưng máu ăn vạ nổi lên nên ôm bụng rên hừ hừ...
Cô gái biết lỗi của mình phóng ra hẻm quá ẩu nên bất chấp ê ẩm chạy đến đỡ người, Trụi thấy một mùi hương thơm ngát xộc đến liền biết là mỹ nữ, anh chàng càng giả vờ nhắm mắt rên rỉ to hơn:
- Ui da... c·hết tui rồi...
Cô gái hoảng sợ lắp bắp không nói thành lời vội ôm đối phương kéo lên xem chuyện gì xảy ra, ngay lập tức mặt đối mặt, hai người thoáng nhận ra nhau:
- Là em?
- Là anh sao?
(còn tiếp)