Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26 (Xui Có Thưởng). Làm nhà ăn Tết

Chương 26 (Xui Có Thưởng). Làm nhà ăn Tết


Trụi nhìn đám bạn thân nhao nhao đòi xe, lòng rất tự hào sung sướng, hệ thống giúp Trụi trở thành thánh Nobita trong mắt bạn bè... ha ha... đã có khả năng thì giúp tụi nó thôi!

- Chaien... mày nghĩ coi tao phục hồi 67 siêu như vậy thì phục hồi xipo phải ngon hơn 100 lần... giờ mày muốn 67 hay xipo... suy nghĩ cho kỹ, cùng lắm tao kiếm chiếc 67 khác phục hồi lại là xong!

Long sáng rực hai mắt:

- Xipo mày làm được luôn?

- Dĩ nhiên... tao nói rồi, Trụi 2025 này khét lắm!

- Tiền đâu mày làm?

- Zời... cái đó không quan trọng... quan trọng là tao làm được... mày thấy xipo tao dựng trong nhà không?

- Thấy... xe đó tao biết rành... của thằng Trường con chú Sáu rửa xe đúng không?

- Chính xác... tao mới mua hồi trưa hết 60 củ.

- Mắc...

- Tao biết... nó chỉ có giá khoảng 40-50 nhưng tao đâu thể cạn tào ráo máng với người quen. Tao mua nó về là để phục hồi, làm xong nó sẽ zin mới 95%...

- Rồi mày cho tao?

- Ừ.

- Cảm ơn mày...

- Chỉ cho chạy vài bữa thôi!

- ???

Long hóa đá lùng bùng lỗ tai, Yến và Bảo ôm bụng cười. Trụi giải thích thêm:

- Chiếc đó chỉ là mồi câu, chiếc cũ để lại đây tao vừa phục hồi vừa cải tiến thì nó mới ngon, sau đó nó là của mày hiểu chưa Chaien lồi rốn!

Long tự động bỏ qua vụ lồi rốn:

- Mày kêu tao câu ai?

- Thì hôm qua mày khoe trên group ông giám đốc bảo vệ của mày tăm tia xipo.

- Trời... câu giám đốc làm gì?

- Thì chọc ổng thèm rồi ổng mua á!

Long lắc đầu:

- Không được đâu... cha đó giàu sụ, xe hơi vài chiếc nhưng keo bỏ mẹ, toàn lấy thuốc nhân viên hút không! Cái bữa soi xipo của tao chê nát nhừ nhưng hút mẹ của tao nửa gói thuốc... toàn hút nửa bỏ nữa khốn kiếp!

- Ha ha ha... keo không sợ, khốn kiếp không sợ, chỉ cần đam mê và có tiền là được. Tao làm xe phải bán được mới có vốn làm tiếp... ông sếp đó có mấy xe hơi chứng tỏ chịu chơi... chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa là được.

Long gãi đầu:

- Tao chỉ sợ tao là lính của nó, nó ép giá mày lỗ sặc máu.

- He he... cha đó càng ép mày, tao càng khoái... lúc bị ép mày nên làm như này... như này...

Trụi rỉ tai, Long ngập ngừng rồi lắc đầu:

- Lỡ thằng chả lật lộng?

- Yên tâm... tao ghét nhất mấy người lật lọng... nếu xảy ra như vậy thì tao sẽ xử lý trong vài nốt nhạc... chỉ có điều đến lúc đó chắc mày phải tìm chỗ khác làm!

- Xời... bảo vệ thì làm ở đâu cũng vậy... tao đâu ngán.

- Ok... quyết định vậy nha!

Xong việc với Long, Trụi hỏi tới Bảo:

- Còn mày thích cái gì?

- Tao thích mô tô phân khối lớn giống chiếc ninja H2...

Cả đám sợ nhảy nhổm.

Long: - Mày điên hả Xeko... chiếc đó là khủng long bạo chúa sao lái nổi!

Bảo cười tỉnh rụi:

- Đã không chơi mô tô phân khối lớn thì thôi... chơi phải chơi tới nóc. Bằng lái tao có thừa!

Yến: - Tui xin ông đó Xeko... hôm bữa coi trên mạng chiếc đó khoảng 1,4 tỷ... tiền đâu mà chơi!

Bảo đẩy đẩy kiếng cận rồi cười tủm tỉm:

- Mọi người thiệt là... thằng Nobita nó biến xe cùi thành xe mới thì mình kiếm mấy chiếc đụng hay té nát bét về cho nó làm... có nhiều diễn đàn, có nhiều xe te tua ngay trong nước á!

Trụi thích thú: - Xeko nói đúng, không chơi thì thôi chơi phải tới nóc! Mày cứ kiếm xe về đi, tao bao phục hồi cho mày chơi... ai thích thì bán hai đứa chia tiền rồi kiếm xe khác chơi nữa!

Long: - Ui trời... xe nát chỉ 1-2 trăm triệu bán ra cả tỷ...

Trụi vội thanh minh một chút: - Còn tiền phụ tùng nữa má ơi... với lại giá càng cao càng khó bán.

Long: - Tao cũng muốn chơi!

- Mày không lo cua bạn gái cũ để người ta lấy chồng mất à?

Long xìu ngay nhưng chợt nhớ kế hoạch của Trụi, nếu làm thành công thì khả năng giành lại bạn gái rất cao!

Yến: - Nobita ơi... còn em thì sao?

- Mày đi lấy chồng bên Đài Lon mà?

- Lỡ lấy nhưng ở lại Vi En thì sao?

- Thì... thì thích gì tao chiều đó!

Yến nhảy nhót tưng bừng:

- Anh nói phải nhớ đó nha!

- Ok... quân tử nhất ngôn!

Bảo: - Mọi chuyện đã ngã ngũ... tan đi tụi bây!

Yến: - Khoan... hình như sai sai cái gì á!

Bảo: - Thì say say... rượu chứ gì!

- Hổng phải... lý do buổi nhậu này đâu phải để đòi xe...

Long: - Ờ há... tối nay nhậu là để nói chuyện nhà Nobita không an toàn mà nó còn để xe đắt tiền mấy chục triệu nữa.

Trụi: - Aizzz... tụi mày đừng lo, nhà tao có ai vô đâu.

- Lỡ có người vô thì sao?

Trụi: - Ờ thì kiếm cọng xích bự xích cái xe lại.

Cả đám không chịu, nhà lá lỏng lẻo ai muốn vào chỉ cần vạch vách lá là chui vào được ngay lại còn dễ cháy quá nguy hiểm...

Nhắc tới v·ụ c·háy là Trụi đầu hàng.

Bảo còn ghét bỏ nói nhà trống rỗng không giống nhà, cần làm lại ăn Tết cho đàng hoàng!

Nhưng giờ đã là 20 Tết, năm nay lại không có 30... chỉ một tuần thì làm được gì?

Bốn đứa nhìn nhau: Yến là con gái - thua, Bảo chỉ biết học - thua, Long và Trụi không rành xây nhà...

Cuối cùng Yến xung phong về nhà nhờ ba ra mặt thử giúp xem sao, Trụi vét trong túi được 60 triệu đưa nàng, còn lẽ vài triệu để dằn túi.

Bảo nhận kiếm đồ điện tử.

Long nhận đi kiếm đồ gỗ.

Sau đó mạnh ai nấy về tất bật chuẩn bị.

...

Tối đó Trụi ngủ một giấc thật ngon, men rượu và tình bạn làm người lâng lâng khó tả.

Sáng sớm mặt trời vừa lên ba của Yến đã cùng 5 người khác trong xóm rành việc xây dựng đến xem có thể làm gì.

Bàn sơ 20 phút mọi người quyết định tập trung vào giải quyết vách nhà, cửa sổ, cửa chính, cửa sau và nền gạch như vậy nhà cửa sẽ kín đáo, tính an toàn được đảm bảo.

Vách lá được giữ nguyên, bên trong ốp bằng tấm xi măng theo giàn giáo có sẵn, sau đó thuê người ốp sàn nhựa giả gỗ lên vách, chọn màu vân gỗ thật sáng là được.

Hai cửa sổ và hai cửa nhà trước sau nhờ thợ mộc trong xóm gia cố.

Sàn nhà lót thêm một lớp gạch tàu đỏ.

Nhiêu đó chắc 60 triệu chi phí sẽ đủ vì nhà không lớn.

Thợ điện đi lại dây điện cho an toàn và chuẩn bị các vị trí để lắp đồ điện tử và đồ gỗ.

Bàn bạc vừa xong các chú các bác lập tức gọi điện mua vật tư, ai lắp tấm xi măng thì lắp, ai sửa cửa sổ cửa nhà thì sửa, Trụi lăng xăng chuẩn bị đồ ăn thức uống, trà bánh và khiêng vác.

Chỉ đến 3 giờ chiều vách nhà đã được che chắn kín đáo, bằng phẳng bằng các tấm xi măng từ dưới đất lên hết vách. Cửa sổ, cửa nhà vẫn cần gia cố tiếp cho đẹp.

Ngay sau đó đội thi công ốp sàn gỗ kéo đến để thi công ốp gỗ xung quanh vách.

Họ đến nhiều người, thao tác chuyên nghiệp nên chỉ đến 9 giờ đêm vách nhà đã hoàn tất và rút đi, để lại vách trong nhà full vân gỗ thông màu vàng trắng rất đẹp.

Kỹ thuật làm nhựa bây giờ quá cao cấp, nhìn không khác gì gỗ thật và lại có giá cả phải chăng.

Các chú các bác đã đi về từ chiều, nhà chưa lắp cửa nên trống hoác vậy mà Trụi lại mỉm cười hạnh phúc, mái nhà là nơi rất quan trọng, chỉ cần nó thay đổi tốt một chút là người ta sẽ hạnh phúc ngay.

Tiền có nguy cơ cạn sạch hoặc thiếu thốn, Trụi hăng hái lôi đèn pin thần kỳ ra chiếu chiếu.

Sáng giờ chưa xài nên đèn pin tràn đầy năng lượng, phục hồi chiếc xipo của Trường thì quá dễ, trụi thử dùng ý niệm khống chế phục hồi zin 100% và độ mới 95% ai ngờ đèn pin vẫn hiểu và làm đúng theo như vậy.

Chiếc xipo trở nên lộng lẫy hẳn lên, Trụi bật chìa khóa, nổ máy thử... âm thanh zin nguyên bản thật sự quá tốt đẹp, tiếng máy êm như ru, nghe sướng tận linh hồn.

Lần này Trụi biết khôn, lúc phục hồi đã nhanh trí cắm luôn hai chìa khóa vào ổ khóa trước và khóa yên nên chìa khóa được phục hồi về zin cùng lúc với hai ổ khóa.

Đừng nhìn đó là chi tiết nhỏ nhưng để giữ được các ổ khóa zin cùng chìa zin đẹp như vậy là ước mơ của rất nhiều người...

Vì chỉ phục hồi độ mới 95% nên các chi tiết đều có dấu ma sát sử dụng qua, không mới keng xà beng một cách giả tạo như xe 67 của Trụi... chỉ có bản thân sử dụng thì không sao nhưng bán cho khách, họ thấy mới tinh thì sẽ đặt vấn đề nghi ngờ và kéo theo hàng loạt rắc rối... bởi vậy Trụi quyết định chỉ phục hồi cao nhất là 95% độ mới khi bán cho khách.

...

Gần 10 giờ tối, Long tạt vào như đã hẹn để lấy xe.

- Chòi oi... đẹp bá chấy luôn mậy!

- Dĩ nhiên... tao nói được là làm được...

Giờ đưa xe hơi lộ vì sáng giờ Trụi có làm xe gì đâu nhưng cứ giả vờ tỉnh bơ là được, qua vài bữa làm nhà xong đỡ bị lộ hơn.

Long dường như không nghe được gì, mọi sự chú ý đều bị chiếc xipo xinh đẹp hút hết...

Bốp!

Trụi vỗ vai kêu Long đổi xe về nhà tắm rửa nghỉ ngơi...

- Không biết có phải ảo giác không mà tao dắt xe này thấy sướng hơn chiếc kia nhiều đó Trụi.

- Dĩ nhiên rồi... xe mới cứng khừ mà!

- Kế hoạch câu mồi vẫn làm hả?

- Làm... làm gấp để kiếm tiền... tao sợ tiền làm nhà bị hụt.

- Vậy ngày mai tao sẽ lượn hẳn đến trước mặt giám đốc để khoe cho lẹ.

- Ừ... sau này tao muốn nhờ mày khâu tiêu thụ xe... làm buôn bán phải mặt dày một chút, đừng mắc cỡ... tao với mày ăn phở hay húp cháo là tùy trình độ mát tay của mày đó... à quên, còn thằng Trường con chú Sáu nữa... nó chuyên thu mua xe về cho tao làm... xe bán được mới có tiền chia cho nó...

- Má... tự nhiên áp lực ghê!

- Thì có áp lực mới kiếm được tiền, đổi đời, cua lại bạn gái cũ chứ mậy!

Nghe nhắc bạn gái cũ Long liền nao nao trong lòng, máu nóng chảy bừng bừng hăng hái, vì bạn gái, vì mối tình đầu Long chịu khổ cỡ nào cũng được, nay có cơ hội bạn hiền trao tay, Long tin chắc mình sẽ làm được!

Ụnnn ụnnn...

Tiếng máy xe êm sướng càng làm Long vững dạ... con xe như này ít nhất phải được 200-250 củ... dù thằng giám đốc keo kiệt cỡ nào cũng khó thể cưỡng nổi hàng họ đẹp như thế này!

(còn tiếp)

Chương 26 (Xui Có Thưởng). Làm nhà ăn Tết