Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 27 (Xui Có Thưởng). Câu mồi
Tạch... tạch... tạch... grừm...
Long tìm cớ chạy đi tìm giám đốc công ty bảo vệ ngay sáng hôm sau, đội trưởng hỏi đi đâu thì nói: anh Vương dặn!
Đến chừng gặp được giám đốc thì nói:
- Hôm bữa thấy anh thích xipo, nay em có hàng đẹp khoe với anh một chút!
Vương giám đốc nhìn xe thích thú nhưng theo thói quen nhíu mày la:
- Đang giờ trực...
- Anh à... trực sao quan trọng bằng cho anh nhìn xe... trực ngày 12 h có 200 k, chút nữa anh lì xì còn nhiều gấp mấy lần nữa á!
- Ha ha... nói khéo vậy ta! Được rồi để tao xem xe... hình như nó cứng lắm?
- Dạ... zin cứng... anh lấy chìa chạy một vòng là biết ngay!
- Có lý...
Vương giám đốc khệnh khạng leo lên xe chạy một vòng không thèm nón nãi gì ráo, ra vẻ rất ta đây...
Ụnnn ụnnn...
- Ngon đấy... mày kiếm đâu ra?
- Thằng bạn nó muốn bán.
- Kẹt tiền?
- Tiền ai không kẹt chứ anh!
- Nó đòi bao nhiêu?
- 220-250 tùy quen lạ.
- Gì... g·iết người c·ướp c·ủa à?
- Anh ơi... nó kêu giá cứng bởi vì xe full zin... zin từng con ốc, hai chìa hai ổ khóa còn zin gần như mới suốt 20-30 năm nay.
- Trời... thiệt hay giả mậy?
- Anh cứ xem trong ngoài thoải mái... anh rành xe này hơn em nhiều mà!
Vương giám đốc nửa tin nửa ngờ bắt đầu thật sự xem xét từng chi tiết, từng con ốc từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, nghe tiếng máy tiếng pô... mất suốt 15 phút... chỉ có chưa rã máy ra kiểm tra toàn phần mà thôi!
Càng xem Vương giám đốc càng hài lòng, cổ họng liên tục nuốt nước miếng, ý nghĩa muốn chiếm hữu càng lúc càng lớn...
Long nhạy bén nhận thấy tất cả, không nói thêm gì mà chạy ra ngoài mua hai lon bò cụng ướp lạnh, khui sẵn cắm ống hút vào cung kính mời:
- Anh Vương... uống chút nước anh ơi!
Vương giám đốc lưu luyến dời tầm mắt khỏi chiếc xe, uống bò cụng mát lạnh mà khen thầm thằng lính này biết điều:
- Mày nói thiệt đi... giá cả bao nhiêu để tao tính?
- Anh mua thiệt sao?
- Thiệt... chiếc này tạm được.
- Vậy tốt quá rồi, anh chỉ cần 220.
- Không được... giá đó chả ma nào mua... biển số xấu hoắc...
- Vậy anh mua giá nào?
- 100 là hết mức... giá này đã siêu cao.
Long tắt nụ cười nghiêm túc gật đầu:
- Dạ em hiểu rồi... để em chạy về trả xe cho bạn kêu nó tìm chỗ khác bán.
- Ê... mày giỡn tao hả?
- Em sao dám... người ta kêu giá trên 200, anh chỉ trả 100 thì sao em môi giới được.
Long dợm bước leo lên xe, Vương giám đốc cười hì hì níu tay kéo lại:
- Đừng có gấp... chú mày ngồi xuống uống nước hút điếu thuốc với anh cái... dù gì cũng khó gặp nhau...
- Dạ.
Vương giám đốc lấy gói ba số cho Long một điếu... điếu này chắc cả công ty khó ai mà hút được!
- Chú mày nói thiệt với anh đi... nó bàn giao giá bao nhiêu?
- Trên 200, dư ra bao nhiêu là của em... anh thích thì lấy 200 sau đó lì xì em chút cháo.
- Ầy... giá đó cao!
- Nhưng xe này hiếm... giá trị phải 250 trở lên, anh mua là lời ngay 50 củ.
- Tao mua sưu tập chứ buôn bán gì mà lời lỗ.
- Anh sướng thật... có tiền toàn sưu tập hàng khủng, lâu lâu chạy vài vòng căng đét khét lẹt luôn!
- Aizzz... chú mày... chỉ được cái nói đúng!
- Hì hì...
- Thế này nhá... anh lấy xe giá 120 ok?
- Tiền đâu em bù 80 cho anh?
- Nó nhất định 200 sao?
Long gật đầu không nói thêm gì nữa... con cá này thèm mồi lắm rồi... chuẩn bị thu cần.
- Vậy 140... chú mày giúp anh chu toàn, anh cho mày làm đội trưởng một mục tiêu.
- Em thua... bù 60, mất thêm 10 củ tiền cò lấy chức đội trưởng không đáng... lạng quạng là húp cháo cả năm.
- Vậy chú mày muốn sao?
- Anh đưa 150, em lên làm trưởng khu vực.
- Ê khôn quá mậy... trưởng khu thì tương đương với phó giám đốc mẹ rồi.
- Đâu có anh, chỉ tương đương trưởng phòng, lương bổng cũng bình thường nhưng được cái nhẹ nhàng không cần túc trực như đội trưởng mà thôi.
Vương giám đốc mặt mày căng chặt... thêm 10 triệu là chuyện nhỏ nhưng cái chức trưởng khu lại là chuyện lớn vì tất cả đều đã đủ mà toàn là người "không thể thay thế" trong công ty... giờ sao nhét vô???
"Không lẽ mình chịu chi 200... quá vô lý! 150 sẽ tiết kiệm được 1/4... cho nó cái chức... khoan từ từ... chuyện này có thể tính lại!"
Vương giám đốc suy nghĩ nhanh như sao xẹt rồi mỉm cười giải quyết dứt khoát: chồng tiền, cho chức lấy xe ngay... xe này không thể vụt khỏi tầm mắt... sơ hở là bị luộc đồ ngay, khủng kh·iếp lắm.
Long cười hắc hắc thực hiện giao dịch, viết giấy bán rõ ràng, ngay lập tức thăng chức, nâng bậc lương gấp năm lần nhân viên thường, ngày thường mặc thường phục, làm việc tự do, công việc chủ yếu là ăn nhậu kết giao...
Người trưởng khu cũ tạm thời điều về công ty làm phó giám đốc.
...
Long chạy về nhà bằng xe ôm giao tiền cho Trụi để kịp lo làm nhà.
Trụi cầm 150 triệu, ngắt ra 30 đưa cho Long:
- Cầm đi... tiền cò 20%.
- Không... cao lắm.
- Cao cái gì... không tiền thì sao cua gái?
- Tao có lương, tháng 30 chai luôn!
- Xì... lương đó cao nhưng có đảm bảo được đâu... tốt nhất là tháng thu nhập trên 100 củ thì bên kia gật đầu ngay!
Long cắn môi nhưng nhất là quyết giảm giá:
- 10% được rồi... mày còn làm nhà, còn tiền vốn mua xe rồi tiền mua phụ tùng tùm lum... tao ráng kiếm mối bán nhiều nhiều, tháng cũng kiếm qua 100 củ!
Trụi nghe thấy có lý nên đành gật đầu chấp nhận, đưa tiền nhiều quá tụi bạn nó rén hết khỏi chơi với nhau luôn thì c·hết!
...
Hôm qua 21 Tết làm xong vách nhà, hôm nay 22 làm xong cửa, nền nhà, hệ thống điện... tổng chi phí 70 triệu, thiếu 10 triệu, Trụi lấy thêm 25 triệu đắp vào, dư ra 15 là để bồi dưỡng các chú các bác trong xóm.
Mọi người ái ngại từ chối hoài không được đành xúm nhau lấy tiền đặt vài bàn mời nguyên xóm ăn tất niên và coi như tân gia cho Trụi.
Chiều 22 tân gia cả xóm náo nhiệt, Bảo tranh thủ "chà đồ nhôm": chôm ti vi, tủ lạnh, lò nướng, bếp điện, máy sấy, bàn ủi, máy hút bụi... đem qua lắp đặt đầy nhà.
Trụi xém xỉu: - Mày lấy hết má mày uýnh c·hết!
Bảo: - Còn lâu... nhà tao to, nhiều phòng, nhiều đồ lấy bớt chả sao... cùng lắm cuối năm thay mới cho nó hên!
- Mày ngon... nhưng nhiều quá sao tao biết xài?
- Từ từ mò mẫm rồi biết, mày phục hồi xe cũng xem như dân kỹ thuật, có gì khó đâu! Chẳng qua mày sống một mình, mọi thứ tối giản, có cũng được không có chả sao... nhưng giờ phải khác, nhà cửa cho đàng hoàng thì gái nó mới ngó mày!
Yến nhảy vào: - Xeko nói quá chuẩn... nhà gì đâu không có cái tủ áo hay tủ chén gì hết coi sao được!
Trụi gãi đầu á họng... lúc trước nợ nần như chúa chổm sao dám sắm sửa? Bây giờ trả hết nợ Trụi mới nghe bè bạn xúi làm nhà, như vậy bà con không ai trách!
Lúc chuẩn bị ăn tiệc Long còn hô hào đàn ông thanh niên đi phụ khiêng đồ gỗ vào... chỉ đáng tiếc nền nhà mới làm chưa chắc, phải để ngoài sân ngày mai mốt gì đó từ từ khiêng vào sắp xếp.
Một bộ bàn ghế tiếp khách, một tủ quần áo, một tủ chén, một tủ kiếng.
Hàng là cũ nhưng còn đẹp, sử dụng bình thường thậm chí chất gỗ tốt hơn đồ gỗ thông thường khá nhiều. Combo đồ gỗ này hết 15 triệu... Trụi thanh toán luôn như vậy làm nhà và sắm sửa tốn chẵn 100.
Tiền bán xipo bay vèo 55 triệu, còn 95 triệu dư sức làm vốn.
Hôm nay lu bu cả ngày, lại nhậu đến khuya nên Trụi không thể làm xipo đưa cho Long. (chiếc này Trụi được Bảy Rolex thưởng, chiếc bán là của Trường)
Long xách xe 67 về chạy mấy hôm.
11 giờ mọi người tan tiệc, Trụi mới bắt đầu sử dụng đèn pin thần kỳ làm xe xipo, không làm qua ngày mai mất lượt rất là uổng phí.
Phục hồi 99% độ mới... chừa 1% để bớt rắc rối.
Cải tiến: phun xăng điện tử, dùng xăng khỏi pha nhớt, ổ khóa smart key có khóa động cơ và khóa hai bánh, tiết kiệm xăng tối đa nhưng tăng sức mạnh gấp đôi.
Vậy là một siêu xe xipo ra đời: mạnh gấp đôi, xăng tiêu hao 100 km/lít, chạy thẳng bằng xăng, ổ khóa hiện đại không sợ mất trộm...
Trụi hài lòng gật đầu, có siêu xe này Long có thể xài cả đời, lâu lâu đưa Trụi phục hồi là mới toanh trở lại. Thậm chí vấn đề khí thải cũng đã được giải quyết, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn cao nhất của châu Âu.
...
Ngày 23 Tết nhà ai cũng rộn ràng đưa ông Táo, dọn dẹp nhà cửa... Trụi cũng hì hục vận chuyển đồ gỗ vào với sự giúp đỡ của chú Câm và ba của Yến.
Chú Câm muốn cảm ơn về 20 triệu hôm bán cá lóc chúa, ba Yến lại cảm ơn vì đồng hồ Rolex đeo trên tay.
Loay hoay cả buổi sáng cuối cùng chuyện nhà cửa đồ đạc cũng xong, Trụi tạm biệt chú bác, vào nằm thẳng cẳng trên giường.
Chẳng bao lâu Yến Xuka đột kích, đem gạo đường mắm muối rau dưa hoa quả thịt cá... mỗi thứ không nhiều nhưng đầy đủ giúp chỗ bếp của Trụi có thể sử dụng bình thường như bao nhà.
Trụi chạy lăng xăng xách đồ vào, vui lắm nhưng đau lòng:
- Mày mua vầy lấy tiền ở đâu ra?
- Em đập ống heo!
- Rồi xong... hết tiền cưới chồng luôn.
- Xí... chồng lấy em chứ em lấy chồng gì!
- Mua hết bao nhiêu?
- Có nhiêu đâu... đừng hỏi để em nấu cơm khai trương cái bếp.
- Ha ha... hôm nay người ta đưa ông Táo mà ở đây lại khai trương cái bếp!
- Tại anh không có thờ cúng thôi... nên thờ cúng thắp hương cho nhà ấm áp.
- Rồi rồi... chưa lấy chồng mà nói chuyện y hệt người lớn!
- Hôm bữa Xeko cũng nói chuyện giống người lớn... Chaien cũng muốn cua bồ lấy vợ giống người lớn... chỉ có mình Nobita là long nhong không chịu lớn mà thôi!
Trụi sững sờ đứng c·hết lặng... câu này trúng ngay tim đen... Trụi chưa từng nghĩ tới cảnh Yến lấy chồng, Bảo và Long lấy vợ còn một mình Trụi long nhong không gia đình...
"Trụi ơi là Trụi... mày thích trụi lủi một mình hoài sao?"
(còn tiếp)