Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37 (Xui Có Thưởng). Văn đấu

Chương 37 (Xui Có Thưởng). Văn đấu


Lúc 8 giờ kém, sắp gục ngã, Trụi quyết định chơi ăn gian, nhân lúc quay đầu khạc nhổ hội đồng Trụi nhanh tay lấy ống xịt họng thanh lọc cơ thể từ kho hàng ra xịt ngay một phát sau đó giấu biến ống xịt vào lại kho hàng.

Hàng của Sáng Thế thần uy lực kinh thiên, chỉ 1 giây thôi Trụi đã thấy nhẹ người, 5 giây sau Trụi tỉnh táo tuy nhiên máu nóng vẫn bừng bừng, mặt mày vẫn đỏ ké vì ống xịt chỉ thanh lọc c·hất đ·ộc hại chứ không hồi phục trạng thái cơ thể.

Nói tóm lại là từ lúc xịt cho đến 6 tiếng sau cơ thể Trụi sẽ sạch bóc men cồn, c·hất đ·ộc, virus, vi khuẩn hay các chất gây hại gì đó...

Đến 8 giờ rưỡi hàng loạt tiểu bối phải chạy đi toa lét ói hoặc móc cổ nhiều lần, Trụi không có nhu cầu xa xỉ đó nhưng cũng đi để xả nước quá nhiều trong bụng... hừm... người ta đi mà mình không đi dị lắm á!

Buổi tiệc lúc này lên cao trào, không thấy hot girl ra tiếp như trong phim nhưng có tiểu đệ của chủ nhà bưng mâm kẹo "đá" mời free mọi người!

Trụi rùng mình... tình cảnh này không ai có thể từ chối dù không muốn... bởi vậy mới nói không muốn dính phức tạp thì tốt nhất đừng đi gần nó... không thể có chuyện gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!

Mọi người dù muốn dù không cũng phải nở nụ cười tươi cầm kẹo bỏ vào mồm ngay và luôn... hoạ may chỉ có bậc tiền bối mới có quyền từ chối ví dụ như Bảy Rolex, tuy nhiên ai từ chối thì đồng nghĩa rửa tay gác kiếm không tranh giành trong giang hồ gì nữa.

Hàng tiểu bối cũng vậy, ai muốn tăng địa vị thì phải biểu hiện dũng mãnh, uống rượu như uống nước, ăn kẹo "đá" như nhai đậu phộng!

Trụi thì giữ kẻ, chỉ ăn một viên bất đắc dĩ, thứ này Trụi sợ nó như sợ cọp, lỡ ghiền thì xem như tàn đời, phải giựt dọc c·ướp b·óc kiếm tiền mua chơi, khi đó sẽ phụ rẫy tấm lòng của cả khu!

Kẹo vào miệng tác dụng thật nhanh, tê tê phê phê rần rần nhưng thật mau chúng đều tan biến trước thuốc xịt của Sáng Thế thần, Trụi thở phào nhẹ nhõm nhưng bắt trước mọi người lờ đờ lắc lư theo tiếng nhạc đã tăng âm lượng rất to...

...

Ăn nhậu tiếp tục, không khí càng thêm sôi trào dưới tác dụng của kẹo. Khi đĩa kẹo cạn sạch, bữa tiệc vào cao trào bia rượu lần 2, kiểu như vừa rồi ăn kẹo chỉ là nghỉ giữa hiệp.

Các bàn bắt đầu mời chéo nhau, tiểu bối theo tiểu bối, tiền bối theo tiền bối với đủ loại lời hay ý đẹp để ép nhau uống càng nhiều càng tốt, ai gục ngã hoặc chạy vào toilet sẽ bị mất mặt, ngược lại nếu trụ vững sẽ tăng lên mặt mũi số má, đây là một kiểu đấu văn không kém phần nguy hiểm, có thể g·iết người không thấy máu!

Đến hơn 9 giờ đã bắt đầu có người ngã gục b·ất t·ỉnh và toàn là tiểu bối xanh non. Trụi là kẻ duy nhất trong dạng đó tồn tại và còn ngồi vững trên ghế!

Bên bàn tiền bối mọi người cũng lảo đảo ngất ngư chứ không còn thong dong như lúc đầu. Để giữ cấp bậc và mặt mũi thì hai bàn tiền bối đều uống rượu mạnh đắt tiền, nồng độ cao nhưng lượng rượu ít đỡ phải chạy vào toilet xả nước xấu hổ...

Và vì chỉ uống rượu mạnh nên càng khổ, mọi người thực sự đều có bí quyết riêng mới giữ vững được đến giờ này, nhưng bí quyết không phải là tất cả, trước hay sau gì chúng cũng phải hết công hiệu.

Các tiền bối liếc nhau thấy đã tới lúc giãn tuồng nếu không tiếp tục chiến đấu e là tập thể tiền bối đều gục ngã thì khó coi lắm.

Bất ngờ trước lúc chủ nhà tuyên bố giải tán thì có tiểu bối tiến đến mời rượu khu vực tiền bối.

Cả bữa tiệc lập tức im phăng phắc, mời rượu vượt cấp ngay tại lúc này chính là một sự khiêu chiến văn đấu.

Tiểu bối xuất sắc muốn ngồi ở bàn tiền bối thì cần ghế trống, như vậy cần khiêu chiến, văn đấu là một cách đấu rất dễ chịu vì không cần đao kiếm máu chảy đầu rơi.

Nếu tiểu bối thua mọi thứ vẫn bình thường, nếu tiền bối thua sẽ lặng lẽ giải nghệ trong im lặng hoặc chờ cơ hội phục thù gì đó nhưng trước mắt tiểu bối sẽ nghiễm nhiên chiếm được ghế ngồi và trở thành một tiền bối mới... giang hồ cứ như vậy mà cũ đi mới tới luân phiên thay đổi...

Nghe thì thấy dễ dàng nhưng điều kiện để tiểu bối được thách đấu không dễ chút nào, không phải ai cũng có quyền thách đấu:

[* Đầu tiên tiểu bối phải xuất sắc, đủ thế lực trở thành một tiền bối khiến đồng bạn và đàn em nể phục... nếu chỉ cậy có tài cá nhân thì sẽ bị tập thể các tiền bối khác ngăn cản... nếu không ngăn lần sau đến bản thân bị khiêu khích vô lý thì ai giúp mình! Phải biết rằng ai cũng là người bình thường, chuyện thắng thua trong đao kiếm hay uống rượu đều là bình thường.

* Điều thứ hai là tiền bối bị khiêu khích phải là người đã từ bỏ tranh đấu, chỉ ngồi vì vai vế... như vậy lỡ có giải nghệ quy ẩn cũng không r·úng đ·ộng địa bàn, đàn em, các mối quan hệ... Trong trường hợp không có tiền bối nào như vậy thì chỉ còn cách võ đấu lật đổ, tranh giành địa bàn mạnh được yếu thua.

Riêng trường hợp có anh hùng xuất thiếu niên, quá xuất sắc thì sẽ được đặc cách thêm vào một ghế để làm tiền bối.]

Vì hai điều kiện ràng buộc nên văn đấu cũng không thường xảy ra, nhưng trường giang sóng sau đè sóng trước, dù hiếm văn đấu nhưng luôn sẽ có, bởi vậy các cuộc tụ hội võ lâm như này luôn luôn xảy ra chuyện các tiền bối mang theo đệ tử ruột tài giỏi để làm tấm chắn, các tấm chắn này phải vừa trung thành vừa cực giỏi bia rượu thì mới có thể trụ vững khi bị văn đấu.

...

Giải thích thì dài dòng nhưng sự việc diễn ra chỉ trong chớp mắt: một tiểu bối xuất sắc đi lên khiêu chiến văn đấu, các tiền bối không thể ngăn cản, vị tiểu bối này nhắm thẳng mục tiêu thách đấu là... Bảy Rolex vì ông đã không ăn kẹo "đá" không còn tranh giành trong võ lâm...

Bảy Rolex cười chua chát... cuộc đời là những vòng tròn... nhớ năm xưa ông cũng từng hạ gục tiền bối để leo lên thì giờ đến phiên già yếu bị hạ gục rơi xuống....may mắn là lần này chỉ có văn đấu, khỏi phải đao quang kiếm ảnh phân ra sinh tử!

Bảy Rolex lần này biết nguy cơ bị thách đấu rất lớn nên âm thầm tìm đệ tử làm tấm chắn nhưng các đệ tử giỏi đều lần lượt bỏ đi từ lâu, hôm nay mang theo chỉ được 2 người đệ tử nhưng trình độ không đạt... quả nhiên khi ông tìm kiếm thì thấy hai đệ tử đã nằm bò dưới đất không thể cục cựa.

"Trời ơi... tụi nó yếu quá... mà cũng có thể bị thằng kia nó gài bẫy gì đó! Hic hic... nó đã tính trước hết rồi... hèn gì giờ này mà nó còn tỉnh rụi!"

Chủ nhà Tư Búa đứng ra làm trọng tài, dù có hơi xích mích với Bảy Rolex nhưng ông vẫn xử lý theo đúng trình tự:

- Bảy ơi... đệ tử mày đâu kêu ra đi!

Bảy Rolex cười khổ chỉ dưới đất:

- Tụi nó ôm nhau ngủ rồi, chắc đang hiến máu nhân đạo!

Ha ha ha ha ha ha... mọi người bật cười trước pha tiếu lâm của Bảy Rolex tuy nhiên mọi người đều thầm khen phong độ tiền bối của Bảy Rolex, thật sự là lâm nguy bất loạn, đến giờ này vẫn thản nhiên cười đùa không chút than thở hay trách móc gì ai!

Tiểu bối thách đấu cũng cảm nể Bảy Rolex nên không dám tỏ ra ngạo mạn gì, rất cung kính dẫn theo hai đệ tử tiến lên chấp tay chào hỏi:

- Chú Bảy, tui là Tuấn Rô, đây là hai đệ tử của tui sẽ tham gia văn đấu... chú muốn uống hay là muốn thôi?

Bảy Rolex nheo mắt cười như không cười nhẹ nhàng nói:

- Uống chứ chú em... nếu ta thất bại thì xem như đây là rượu mừng cho chú em vậy mà!

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp... mọi người vỗ tay, 3 đấu 1 kết quả có lẽ đã định nhưng đẳng cấp của Bảy Rolex vẫn là mãi mãi!

Tuấn Rô nháy mắt, hai đệ tử xách rượu đặt lên bàn chia hai bên, mỗi bên 10 chai xếp thành một hàng dài rồi bắt đầu khui tất cả ra.

Mọi người im lặng, giây phút này rất quan trọng và nghiêm túc không có chỗ cho sự cười đùa cợt nhả nếu không sẽ bị cả võ lâm phong sát!

Bảy Rolex nhíu mày nhìn hai hàng rượu, rõ ràng là khác nhau giữa bên ông và bên kia, kinh nghiệm giang hồ khiến ông đặt nghi ngờ có gian trá... chả lẽ bên kia đã chắc thắng mà còn chơi trò tuồn rượu giả vào sao?

"Chà chà... xem ra thủ đoạn Tuấn Rô ghê gớm thật, hai tên đệ tử kia chắc trúng thuốc mê hay gì đó rồi! Aizzz... thôi kệ... cứ uống sương sương rồi vờ gục ngã như một con sư tử già c·hết trên chiến trận!"

Tuấn Rô bước lên cầm chai rượu vừa khui giơ lên cao, Bảy Rolex đâu thể thua khí thế cũng cầm chai đầu tiên bên ông giơ lên cao, lúc này ông đã nghe rõ mùi cồn công nghiệp sặc người bay ra... c·hết mẹ rồi... thực sự là chúng tuồn rượu giả cho ông uống... kiểu này không chịu thua sớm chắc n·gộ đ·ộc c·hết không kịp cứu á!!!

Tuấn Rô nhìn thấy biểu cảm của đối thủ liền nhếch mép cười kín đáo... đưa rượu giả vào không phải anh ta muốn g·iết người mà chỉ là muốn Bảy Rolex biết khó mà lui, uống chút đỉnh chịu thua ngay cho nó lành.

Hai đối thủ kề chai rượu vào miệng chuẩn bị uống, Bảy Rolex thì bi ai cho đoạn cuối sự nghiệp của mình còn Tuấn Rô thì đắc ý cho sự khởi nghiệp đỉnh cao của mình...

- Khoan...

Cái gì vậy ní?????

Toàn trường nhìn vào trọng tài... tại sao cứ đến lúc gay cấn hồi hộp là bị phá đám bất kể ngoài đời hay trong phim vậy ta?

Tuấn Rô tức giận:

- Chú Tư... có chuyện gì không?

Tư Búa thấy mọi người chăm chú nhìn thì cười đắc ý kiểu như sinh tử toàn trường đều do ta nắm... ông thong thả giải thích:

- Chuyện thì không có nhưng người thì có!

Tuấn Rô run rẩy hai tay tưởng mình bị lộ... chả lẽ vụ bỏ thuốc mê hạ thủ hai thằng đệ tử ngốc kia bị phát hiện?

(còn tiếp)

Chương 37 (Xui Có Thưởng). Văn đấu