Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 41 (Xui Có Thưởng). 500 triệu vào túi

Chương 41 (Xui Có Thưởng). 500 triệu vào túi


Anh Quân chưng hửng, cả người nổi gai ốc:

- Em nói anh bỏ em?

- Hic hic...

- Anh bỏ hồi nào?

- Anh mê người ta... trước sau gì cũng bỏ em vừa già vừa xấu lại quê mùa không biết trang điểm mặc đồ mát mẻ...

Rồi rồi... tới công chuyện luôn nữa rồi!

Quen nhau ở dưới quê, cưới nhau gần chục năm được hai đứa con một trai một gái, tánh tình vợ ra sao Quân quá hiểu biết... bả đang ghen... cần xử lý lạnh cho nguội bớt chứ nếu hỏi tới thì đảm bảo thức tới sáng khỏi làm gì được luôn!

Quân chuyển qua vẻ mặt lạnh lùng, lững thững bỏ đi lục cơm nguội ăn với mắm cá linh và trái dưa leo, không dám ăn ớt nguyên trái như mọi bữa vì sợ tức con vợ quá nhai nguyên trái là c·hết!

Suốt ngày suốt tháng nấu mì, hủ tiếu, hoành thánh nên Quân không ăn chúng, thà để bụng đói về ăn cơm nguội vậy mà thấy ngon.

Thấy chồng tự dưng bỏ mặc đi ăn uống ngon lành chị Dân càng thêm buồn tủi khóc tỉ tê... hai đứa con chả hiểu chuyện gì thấy mẹ khóc nên cũng khóc theo... thấy hai con đã phụ trợ hoàn hảo nên chị Dân bắt đầu kể lễ:

- Tui làm quần quật từ tờ mờ sáng đến 10 giờ khuya, làm đúp 2 ca để kiếm tiền vậy mà ông không thương tui, ở nhà lo hú hí với hot girl... ông nói đi... ông chuẩn bị chừng nào bỏ mẹ con tui để đi theo nhỏ đó?

C rốp.... c rốp....

Quân nhai dưa ngấu nghiến để giảm cơn buồn bực... ở ngoài đường anh có sung sướng gì đâu... buôn bán mưa nắng dãi dầu, cũng thức khuya dậy sớm lại sợ ế khách lỗ vốn, sau đó còn có tụi bảo kê bắt chẹt, dân quân đuổi đi... cuối cùng là sợ khách ăn quỵt, thiếu tiền lặn luôn hoặc đánh lộn với nhau banh cái xe mì...

Lấy giá rẻ thì không có lời, không đủ sở hụi, lấy giá cao thì mất khách húp cháo rùa... bán thịt ngon thì lời mỏng, bán thịt rẻ thì sợ gặp thịt thúi...

Có hàng trăm kiếp nạn cho đời bán rong lề đường, sợ nhất là gặp tài xế lạc tay lái đâm vào rồi nhẹ nhàng đăng xuất bỏ vợ bỏ con... ấy vậy mà con vợ nó lại ghen tuông mới khổ!

Quân nhai cơm thật kỹ như nghiền ngẫm đời mình... vụ ghen này không cần hỏi anh cũng biết là hàng xóm mách lẻo chiều tối nay hot girl phụ chạy bàn... hic hic... đã biết trước nhưng vẫn không tránh khỏi...

- Sao... ông nói đi... chừng nào bỏ mẹ con tui?

Dân ngước mặt đẫm lệ hỏi mà lòng đắc thắng lắm vì biết hai đứa con bên mình là mình chắc thắng 100%... nhưng Quân không phải dạng vừa, anh nhẹ nhàng nói ngay đáp án:

- Ngày mai.

- Hả... ông nói cái gì?

- Ngày mai... ngày mai tui xách ba lô dọn ra để ba mẹ con bà ở đây khóc cho đã... khóc cho n·gập l·ụt luôn cả cái khu này đi!

- Ông làm vậy mà coi được hả?

- Thì bà kêu tui bỏ.

- Tui kêu gì ông làm đó sao?

- Dĩ nhiên!

- Vậy tui kêu ông bỏ con hot girl kia ông bỏ không?

- Bỏ!

- ???

Ủa vầy là sao trời? Đang cãi lộn bắt ghen mà tự dưng tuột hứng ngang vậy trời???

Quân thấy vợ bị mình cắt đứt tiết tấu thì cười thầm bỏ đi rửa đồ nghề lỉnh ca lỉnh kỉnh. Dân vụt đi theo phụ chồng để hỏi cho ra lẽ:

- Ê... tưởng vậy là xong rồi đó hả?

- Thì bỏ mấy mẹ con bà, bỏ luôn hot girl kia theo ý bà rồi còn gì nữa mà hổng xong.

- Bỏ tui với con ông sống với ai?

- Thì dọn ra sống một mình, bà thích thì lấy luôn xe mì gõ tui đi làm bảo vệ sống khỏe ru!

- Hừ... đừng có mơ... ông còn phải chu cấp cho mẹ con tui nữa!

- Chuyện nhỏ... tui làm ra 10 đồng thì gửi cho mẹ con bà 9 đồng luôn được chưa?

- Cha... nghe lời dữ ta.

- Hừ... nghe lời vậy đó mà còn sống không yên phải dọn đi nè!

- !!!

Dân im lặng... giờ mà hỏi "ai mượn ông bỏ đi" là ổng nói "bà kêu" nữa!

Hai đứa con lon ton chạy ra phụ ba mẹ lăng xăng, cả nhà nhỏ bé Quân - Dân - Một - Lòng mau chóng làm xong rồi vô ngủ.

Quân là chồng, trùng hợp vợ tên là Dân, vậy nên hai đứa con đặt tên ở nhà là Một và Lòng để cho vui.

Hai đứa nhỏ thấy ba mẹ làm lành liền yên tâm lên gác ngủ, dưới đất Quân ôm vợ, vợ giãy nảy hồi lâu sau đó nằm yên thủ thỉ:

- Cô đó đẹp lắm hả?

- Ừ.

- Anh thích người ta?

- Dĩ nhiên.

Dân nhéo eo chồng hết sức, Quân đau quíu người nhưng không thể la.

- Còn thích nữa không?

- Không... hết thích rồi...

- Cô đó ở đâu ra?

Quân biết vợ đã bình tĩnh liền kể lại đầu đuôi chuyện Trụi muốn giúp anh, Phương phụ giúp là để câu kéo khách cho hai bên, khách ăn mì gõ đông hơn nhiều lắm... ...

- Nhưng sao cổ ăn mặc mát như vậy?

- Người ta đẹp người ta có quyền, đâu có phạm pháp!

- Em sợ!

- Sợ thì nghỉ làm qua phụ anh đi. Chỗ em làm toàn 2 ca 16 tiếng, lương thấp, không có hợp đồng chính thức, không có bảo hiểm, thức ăn thì quá tệ.

- Nhưng tiền lương ổn mà anh.

- Lương ổn nhưng chỉ làm thời vụ, hết hàng là họ đuổi... tiền thấy nhiều đó nhưng lỡ em bệnh thì chưa chắc đủ để chữa đâu!

- Để em suy nghĩ từ từ...

- Tùy em... không có em thì cũng có người ta phụ anh.

Dân nổi máu ghen hừng hực:

- Dẹp... sáng mai em đi lấy lương, xin nghỉ, chiều ra phụ anh bán!

- Lấy lương em nhớ ghé tiệm spa chăm sóc da mặt sẵn làm tóc luôn... sau đó ghé chợ kiếm đồ mát mẻ mua vài bộ về bận...

- Chi vậy?

- Thì để chiều nay ra quán đứng kế người ta không bị lép vế chứ sao... cùng lắm giống hai chị em chứ không tưởng hai mẹ con thì c·hết!

- C·hết nè... c·hết nè...

Dân tiếp tục nhéo chồng nhưng trong đầu miên man suy nghĩ chuyện làm đẹp... vụ này bà nào không khoái, nay được chồng bật đèn xanh lại có đối thủ so sánh nên càng phải làm... vụ mặc đồ mát mẻ càng dễ dàng... con này coi luộm thuộm vậy chứ lên đồ cũng căng đét chứ bộ!

Quân liếc sơ thấy vợ mơ màng hai mắt thì biết mình đã thành công... anh cười tươi chịu đau ôm vợ ngủ!

...

Ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây

Dại khờ thuở ấy khi đan bàn tay

Yêu thương trao hết chỉ để lại đây thân gầy

Xem như em chẳng may...

Tiếng chuông điện thoại lảnh lót vang lên, Trụi lồm cồm bò dậy bắt máy thì nghe một giọng ngọt như mía lùi:

- Sếp nhỏ ơi... dậy chưa?

- Mới dậy... có chuyện gì không chị Phương?

- Quán làm xong hết rồi... 9 giờ rưỡi sáng cúng khai trương và bắt đầu hoạt động, sếp chạy tới thắp nhang nha!

- Ok luôn... sẵn chút em gửi chị thêm tiền bỏ túi.

- Có lý... mới khai trương vô tiền là ngon lành cành đào!

- Chị cũng có bao lì xì luôn, nhỏ Mén cũng có!

- Nhớ dày dày nha sếp... quan trọng là sếp gọi điện mời mọi người chưa?

- À quên... để em gọi.

- Giá cả bình thường 10 k size nhỏ, 30 k size vừa, 50 k size lớn... hôm nay khai trương bán sao sếp?

- 3 ngày đầu khai trương giảm giá 50%.

- Nhưng sếp cho thêm khế mới chắc sếp ơi!

- Có liền... sẽ tới ngay luôn á! Em dặn tụi thằng Chương giao khế mỗi ngày bên chị buổi trưa, chị cứ cân ký tính tiền: 25 k/kg... riêng thằng Chương thì bồi dưỡng 100 k/ngày.

- Ok... vậy là ổn!

Tắt máy, Trụi đi vệ sinh tắm táp lên đồ cực kỳ bảnh tỏn và sau đó cảm thấy... đói!

Ôi trời... đói nhưng không ăn được, lỡ hứa nguyện rồi!

Thôi, tiếp tục quậy nước đường uống cầm hơi, Trụi gọi điện thông báo bà con lối xóm nhưng số liên lạc bị mất hoài nên đành nhờ người này nhắn dùm người kia, ví dụ mời một mình dì Ba bán khô là nguyên khu chợ Bến Đò đều biết, sau đó gọi Yến mời ba Yến rồi ông lại nhắn mọi người khách quen và chòm xóm...

Trong đó có một cú gọi mời khá trục trặc:

- Bảo ơi... chút 9 giờ rưỡi ghé quán nước của tao khai trương nha.

- Thua.

- Sao vậy?

- Ba mẹ dẫn tao đi chơi nhà họ hàng, vừa tới Q1 luôn á!

- Mày chạy về đi.

- Ba mẹ tao la.

- Không về là hối hận á!

- Vụ gì... nói lẹ...

- Con khủng long bạo chúa của mày đã tái sinh... mày không về lái nó thì tao phá tờ rinh em nó trước á.

- Ế... không được... mày tính lái nó đi đâu?

- Tao chạy nó ra quán, dựng ở trung tâm quán để câu khách!

- Ý tưởng hay... nhưng mà xe tao mà?

- Ai biểu mày không về!

- Hu hu... tao không chịu.

- Vậy thì mày về đi... giờ tao mở camera quay em nó cho mày xem.

- Ừ... nhanh nhanh...

Trụi bật camera, Bảo bên kia nhìn liền hét toáng kêu ba mẹ họ hàng xem điện thoại. Ba mẹ của Bảo sững sờ nhìn xe khác một trời một vực hôm bữa, hai ông bà nhìn nhau vừa vui vừa cảm thấy xót xa sắp chia tay 500 triệu trong tài khoản.

Ba của Bảo: - Con kêu thằng Trụi khởi động xe thử xem nó có hoạt động bình thường không!

- Dạ!

Trụi không cần Bảo lên tiếng thì đã bật công tắc khởi động.

Khủng long bạo chúa bắt đầu gầm gừ khẳng định sự tái sinh hoàn hảo của mình.

Bảo nghe tiếng máy, tiếng pô mơ ước mà rớt luôn nước mắt nhảy tưng tưng:

- Whao... con có khủng long bạo chúa rồi... Trụi ơi tao về liền!

Trụi cười hắc hắc tắt điện thoại. Bảo bên kia quay phắt nhìn ba:

- Ba ơi... 500 triệu tiền thưởng... he he... con nói rồi... Nobita siêu lắm!

- Chuyện nhỏ, ba đã nói thì ba sẽ làm, giờ về coi xe rồi ba chuyển khoản và cảm ơn nó luôn.

- Í hổng được...

- Sao vậy con?

- Nobita có tài khoản đâu mà chuyển, phải lấy tiền mặt đưa nó!

- Ờ há ba quên... cái thằng thiệt là... cả người trụi lủi không có miếng giấy tùy thân... giờ về ghé ngân hàng rút tiền.

Em họ chủ nhà: - Anh ơi... tiền mặt em có, anh chuyển khoản cho em rồi lấy tiền mặt cho gọn.

- Ờ, vậy càng sướng.

- Nhưng vụ gì mà phải thưởng 500 triệu?

Mẹ của Bảo cười tươi giải thích từ đầu đến đuôi sau đó cả nhà em họ quyết định đi theo coi ké...

(còn tiếp)

Chương 41 (Xui Có Thưởng). 500 triệu vào túi