Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 54 (Xui Có Thưởng). Lý do không xây nhà

Chương 54 (Xui Có Thưởng). Lý do không xây nhà


Buổi sáng 26 Tết nhà Yến có biến.

Sáng sớm 3-4 giờ sáng mọi việc vẫn bình thường, ba má Yến thức giấc, nấu nồi cháo to chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để buôn bán như thường lệ.

6 giờ sáng Yến thức như bình thường, loay hoay phụ chạy bàn dọn dẹp đến gần 8 giờ sáng thì vọt đi chợ và ra quán nước khế.

Má Yến mới há họng chưa kịp chửi con gái việc nhà không lo lại lo việc người thì ba Yến cũng dắt xe đi, bà hết hồn la làng:

- Rồi ông đi đâu nữa đây?

- Tui có hẹn.

- Hẹn ai? Con nào?

- Hẹn bạn.

- Dẹp... đi ra đường làm gì cho rách việc tốn tiền... ông đi mà đụng bể bánh tráng của người ta thì có tiền đền hông?

Ba Yến tức giận cành hông, bánh tráng là thứ rẻ tiền, nói đụng không có tiền đền là một sự sỉ nhục những người nghèo hèn không xu dính túi.

- Hừ... sĩ khả sát bất khả nhục!

- Sĩ??? Ông coi lại mình đi... ăn bám vợ con mà còn lon ton sĩ diện!

- Hừ... đàn bà và tiểu nhân không thể nói lý lẽ... nếu bà chê tui nghèo thì tui càng phải đi để kiếm tiền!

- Cha cha... hôm nay ngon... vậy ông đi đi, chiều về không có tiền thì biết tay tui!

- Hừm... tui đi đây... chiều nay có tiền tui cấm bà đụng tới nó!

- Xời... con này mà thèm à!

Bạch! Ụn... ụn... vèo...

Ba Yến đạp máy chiếc cúp 81 gia truyền rồi vọt đi, bỏ lại bà vợ ngơ ngác tức giận và những tràng cười của khách quen trong quán cháo.

...

Ra tới đầu ngõ lục cả người ba Yến còn đúng tờ 50, đổ xăng 20, còn lại 30 dằn túi chạy đi... kiểu này mà đụng trúng bánh tráng hay hột vịt lộn là không có tiền đền luôn thiệt đó trời... ông mím môi chạy xe cẩn thận, tuân thủ luật giao thông tuyệt đối, thậm chí tối hôm qua ông còn không dám uống ly rượu nhỏ nào hết.

Lần này ông quyết chí đập nồi dìm thuyền để bắt lấy cơ hội đổi đời, mục tiêu của ông là nhà một vị idol chơi Rolex trong giới bạch đạo, vị này giàu có và đam mê nên sưu tập, giao lưu trao đổi với anh em đạo hữu rất thoải mái theo nguyên tắc cùng có lợi, không ai nợ ai.

Căn biệt thự to lớn cửa đóng then cài, ba Yến có hẹn trước từ tối hôm qua nên dễ dàng được người giúp việc cho vào gặp chủ nhà.

Ba Yến: - Chào anh Khâu... tui là Lâm hẹn anh tối hôm qua.

Chủ nhà dáng người thon thả thư sinh trông rất nghệ sĩ tuy nhiên mái tóc đã hoa râm, đôi mắt có thần và luôn toát ra nụ cười thân thiện.

- Chào Lâm... đúng hẹn ghê ha... mình ngồi ghế đá ở đây cho mát nha... anh uống gì? Trà, cà phê hay nước ngọt?

Ba Yến biết mình là khách mới đến lần đầu nên chưa có số má gì để vô phòng khách người ta, ông lập tức vào thẳng chủ đề vì biết đâu người ta bận rộn đi mất thì sao.

- Khỏi nước đi anh Khâu, tui biết anh bận lắm nên chỉ xin ít phút... đây là đồng hồ tui muốn giao lưu, xin anh xem thử thế nào!

Chủ nhà gật gù cười híp mắt, xem ra khách cũng rất thông minh, người thông minh thì ai cũng thích giao tiếp, ông cẩn thận rút trong túi ra một chiếc khăn nano loại dành cho lau mắt kính và đồng hồ xịn để lên bàn rồi mời khách bỏ đồng hồ lên khăn, làm như vầy là thói quen tránh khi truyền tay làm rớt thì gây tranh cãi đáng tiếc!

Ba Yến giật mình, chiêu này rất hay, có thể học hỏi để sau này tập giao lưu.

Đồng hồ cũ để nằm ngay ngắn trên khăn, chủ nhà lấy kính lúp ra săm soi, vài phút sau ông ngẩng đầu lên cười thỏa mãn như kiểu người thích ăn vừa ăn được một món ngon lạ...

- Đồng hồ rất đẹp, tuy cũ nhưng tất cả đều zin, mọi dấu ấn thời gian đều hiện rõ ràng... tôi thích nó rồi... anh ra giá đi!

Ba Yến thở phào nhẹ nhõm, bước đầu tiên kiếm vốn đã thành công, bước thứ hai có thể tiến hành:

- Anh Khâu... tui cũng là người đam mê Rolex... giờ tui xin giao lưu chứ không lấy tiền!

- Ồ... là vật đổi vật?

- Dạ.

- Anh thích chiếc nào trong kho của tôi có nói thoải mái, kho Special thì không được còn lại 3 kho khác anh cứ chọn, hễ thiếu thì bù dư thì tui trả thêm không vấn đề gì hết!

- Cảm ơn anh... kho số 1 giá trên 100 triệu tui không dám mơ... kho số hai giá trên 10 triệu thì hiện tui chưa có điều kiện... tui xin giao lưu kho số 3.

- Hả... kho đó toàn đồ ve chai, chỉ đáng giá mỗi cái se ri chính hãng thôi mà!

- Ậy... vì tụi nó chính hãng nên mới đủ tư cách để anh sưu tầm đó chứ... tui cũng tập tành sưu tầm và định phục hồi lại chúng...

- Wa... thì ra Lâm là cao thủ phục hồi sao... thất kính thất kính... xin hỏi anh thuộc về môn phái nào, sư thừa từ đâu?

- Ha ha ha... đời bây giờ có câu cao thủ không bằng tranh thủ, thú thiệt với anh tui đam mê nhưng không biết phục hồi, chẳng qua có quen một cao thủ vô danh nên muốn bước thử vào lãnh vực này mong anh Khâu đừng cười chê!

Chủ nhà cười híp mắt đánh giá lại một lần nữa vị khách lần đầu gặp gỡ: dáng người toát ra vẻ trí thức, xe và trang phục hiện rõ sự nghèo túng đơn giản, khuôn mặt hiền hậu, ánh mắt luôn nhìn thẳng chứng tỏ chân thành thật thà... người như này giao tiếp và làm ăn có thể yên tâm 50% 50% còn lại phải chờ thời gian kiểm chứng!

- Lâm vui tánh quá ha... nếu là cao thủ vô danh thì chắc người ta không muốn tiết lộ, vậy tôi cũng không hỏi nữa... nếu Lâm thích thì cứ vào lựa chọn, giá cả dễ dàng thương lượng!

Ba Yến cười tươi... bước thứ hai đã thành công một nửa, ông lấy điện thoại vào trang web của chủ nhà để lựa chọn cho dễ, chủ nhà cũng nhiệt tình tư vấn giúp đỡ ông lựa chọn loại có giá trị cao.

Sau 10 phút cả hai chốt đơn: đồng hồ của ba Yến đổi hai chiếc tã và nhận được thêm 3 triệu lì xì. Tiền này đúng nghĩa lì xì lấy hên vì chủ nhà muốn làm quen, muốn khách phục hồi được đồng hồ chất lượng khá hoặc tốt có thể bán ngược lại cho ông, ông sẽ thu giá cao.

Ba Yến cũng tranh thủ năn nỉ chủ nhà tạm giữ đồng hồ của ông vài ngày, nếu có tiền ông sẽ chuộc lại vì đây là quà vị cao thủ vô danh kia tặng cho con gái của ông!

Chủ nhà gật đầu vui vẻ hứa không giao dịch nó trong 1 tháng, ba Yến cảm ơn ra về với hai chiếc đồng hồ tã nhưng chính hãng và đắt giá... à quên... còn 3 triệu lì xì... tiền này phải kiên quyết bảo vệ bằng mạng sống, không cho bà vợ đụng vào chúng... hừ... để xem lần sau ta ra đường còn dám khinh ta nghèo hèn nữa không!

...

Keeet...

Chiếc cup 81 dừng trước nhà Trụi nhưng ba Yến lại không thể vào vì có nhỏ Yến bên trong, lỡ giáp mặt 3 người nó hỏi đồng hồ đâu thì lộ, ông quày quả quay về chờ lúc con gái tách ra mới tìm gặp Trụi bàn việc hợp tác.

Về đến nhà, mặc kệ bà vợ mặt nặng mày nhẹ, ông lao vào dọn dẹp quán xá, chạy bàn như thường lệ... đây là giúp vợ san sẻ công việc chứ không phải ông sợ vợ đâu nha bà con.

Chờ mãi đến trưa mới thấy con gái về, ông hỏi Trụi đâu thì con gái nói nằm nhà nghỉ trưa... vậy là ông lại nén lòng lần nữa chờ thời cơ chín mùi làm đại sự.

May mắn con gái mang về một thông tin mật chỉ nói riêng cho ông: Trụi tính nhờ ông ra mặt xây nhà tặng cho chú Út nuôi gà.

Khà khà... vậy là chút nữa có cớ đi tìm gặp cao thủ vô danh của ông rồi!

Đúng 1 giờ rưỡi trưa nắng chang chang, xung quanh đều yên tĩnh đi ngủ tránh nắng, ba Yến dắt xe chạy đi, lần này má Yến đang c·hiến t·ranh lạnh nên không thèm lên tiếng:

"Hừ... để coi chạy được bao lâu... hết xăng cũng phải lết về đây ngửa tay lấy tiền... à quên... phải phòng ngừa con Yến chôm tiền cho ổng... trời ơi... sao nhà có 3 người mà phe tui có một mình không vậy nè trời?"

...

- Trụi ơi... có nhà không con?

Trụi đang ngủ say để chữa thương, Venus thấy có khách đến bèn dừng quá trình trị liệu và kích thích cho Trụi thức dậy một cách nhẹ nhàng.

- Ủa... chú Lâm tìm con hả? Mời chú vào nhà chơi ạ!

- Ừ... Chú nghe con Yến nói vụ xây nhà...

- Dạ có chuyện đó, con không thể ra mặt sợ chú Út từ chối.

- Sao từ chối?

- Chú Út thế nào cũng kêu con xây nhà bên này trước.

- Ừ... đừng nói thằng Út gà, chú đây cũng thắc mắc hồi trưa giờ... dù biết con mang ơn đội nghĩa nhưng chưa lo thân mình sao lo cho thiên hạ được hả con?

Trụi pha trà đãi khách và lắc đầu cười khổ:

- Con nói thiệt chú đừng chửi con... cái nền nhà này cháy mấy lần... điềm không lành xây dựng chi cho mất công!

- Ậy... dù là vậy thì mình xây nền khác có sao đâu? Thầy thợ người ta coi hướng, đo nền lỗ ban, chọn ngày lành tháng tốt cúng kiến hẳn hòi thì xây bình thường chứ có gì không được?

Trụi gãi đầu... lừa gạt tụi bạn thì dễ, nhất là nhỏ Yến nhưng gặp người lớn thì khó mà gạt được vậy nên Trụi đành nói thật:

- Hic hic... vẫn không thể xây chú Lâm ơi. Cái miếng đất này có thể bán bất kỳ lúc nào... ba má con mà bán thì nhà cũng mất, không lẽ con bứng nhà đi?

Ba Yến giật mình... thì ra nguyên nhân nằm ở đây.

- Chú biết ba mẹ con cùng đứng tên nhưng hai người đó bỏ đi cả 15 năm rồi...

- Ậy... chú quên Tết này ai dắt mối bên Đài Lon về cho nhỏ Yến cưới rồi sao!

- Vụ mẹ con về thì chú biết nhưng ba con chắc chắn không dám ló mặt về gặp mẹ con vì sợ ở tù... vậy nên sao làm giấy tờ buôn bán gì được?

- Chú nói không sai nhưng trên đời này có một loại nghề nghiệp gọi là luật sư và có một loại giấy gọi là ủy quyền... cả hai chả cần ra mặt cũng có thể bán đất bán nhà chia đôi xong việc... dù có cho con chút đỉnh thì cũng mất cái nhà!

- Trời... sao con không đi học mà rành vụ này dữ vậy?

Trụi cười cười nhưng khuôn mặt buồn hiu hắt:

- Aizzz... đêm nào mà con không suy nghĩ về ổng bả... nghĩ riết, tính riết rồi cũng nát nước hết mọi trường hợp có thể xảy ra, mọi khả năng khi giáp mặt gặp nhau... thương không thương, nhớ không nhớ, cần hay không cần...

(còn tiếp)

Chương 54 (Xui Có Thưởng). Lý do không xây nhà