Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 71 (Xui Có Thưởng). Anh hùng xa lộ
Cầm trà ra ghế đá rót mời chú Lâm, Trụi cười hì hì giải thích:
- Hồi nãy con thử ngồi thiền ai dè thiu thiu ngủ luôn... sân con bây giờ không còn muỗi nữa.
- Xạo hoài mậy... nhà mày cây cỏ um tùm, sát cạnh bờ sông làm sao không có muỗi?
- Tay chân con nè chú coi đi... có muỗi chích đâu!
- Bà mẹ... tay chân mày đen thùi đất không tao thấy gì c·hết liền á!
- Vậy coi trên mặt... đâu có muỗi chích!
- Ờ há... ngộ thiệt, mà nãy giờ tao ngồi cũng không thấy muỗi!
- Ha ha... vậy chú yên tâm ha... bữa nào khởi nghĩa thất bại chú cứ chạy ra chỗ con nằm ngủ thoải mái, không có ruồi muỗi gì đâu!
- Thôi đừng trù ẻo ông con ơi! Tui khổ lắm rồi!
Trụi liếc chú Lâm thấy mặt mày chú hớn hở kiểu vô mánh thì biết tỏng chuyện gì:
- Cái đó là chú Lâm hồi xưa thôi, con biết chú vừa phát tài, có tiền nhiều rồi thì chính quyền sẽ giành lại dễ dàng, thím phải vô nề nếp ngay.
Trụi không dám khoe hay tặng bcs tương lai để chú Lâm trị bà vợ... bây giờ ổng có tiền, lỡ có bcs siêu cấp bắt đầu hú hí hư người thì con Yến dám có thêm má 2 má 3... lúc đó còn c·hết nữa!
- Nói rất hay... nhưng sao mày biết?
- Khà khà... nhìn phát biết ngay!
- Xì... mày làm thầy bói hồi nào?
- Không cần bói, khuôn mặt chú hiện rõ là vô mánh, chắc chắn là hai đồng hồ hồi sáng bán được giá!
- Hay ta... tao bán gấp, giá không cao nhưng cũng được 300 triệu, giờ chia đôi tao gửi mày 150.
Trụi nhìn cục tiền mà cười khổ:
- Cái túi eo của con mới giải phóng được chút xíu.
- Thôi mày cầm đi... có gì lần sau tao chuyển khoản... tao lấy thêm được 5 cái khác nè... cái này không gấp, qua Tết cũng được!
- Dạ... vậy để qua Tết, hổm rày lu bu quá.
- Mày mới cho con Yến đồng hồ mấy tỷ giờ cho nó cái xe bé na nghe đâu cũng mấy tỷ... hổng sợ nó bỏ chồng theo mày sao?
Trụi gãi đầu gãi cổ... vụ này khó nói quá:
- Chú Lâm... cái đồng hồ và cái xe giá gốc không bao nhiêu...
- Ừ... không bao nhiêu mà kim cương loại 1 không hà...
- Aizzz...
Trụi thở dài buông xuôi không giải thích, chuyện này càng bôi càng đen!
- Trụi à... mày lúc trước khác, không tiền, không thế không lo thân được... bây giờ khác rồi... nghĩ lại đi... vẫn còn kịp nha!
Trụi lắc đầu.
- Không còn kịp?
- Dạ không chú ơi... là con không nghĩ lại... một thân một mình tha hồ bay nhảy khỏi mang tiếng phụ tình, bạc nghĩa... con không muốn một tờ giấy hôn thú hoặc một đứa con mà trói buộc cả đời!
- !!!
- Con nói thiệt với chú, bây giờ bản lĩnh con có, con có thể lo nhà lầu xe hơi, chu cấp hàng tháng cho Yến hoặc bất kỳ hot girl nào khác y như kiểu Yến lấy chồng Đài Lon, vẫn có tiền gửi về nhà... nhưng sau đó thì sao? Không lẽ không nảy sinh tình cảm ràng buộc, rồi sinh con, ghen tuông, cãi vã.
- !!!
- Chú biết không... con biết lỗi là nằm ở con, con muốn bay nhảy, hái hoa ngắt cỏ, không thể vì một nụ hoa mà bỏ cả ngàn vườn hoa khác... dù cho con có dằn lòng nhưng thế gian này có biết bao nhiêu hot girl xinh đẹp... con không tự tin dằn lòng mình được cả đời.
- !!!
Chú Lâm chỉ chặc lưỡi rồi tiếc nuối chạy cup 81 về nhà... chú đã cố tình cứu một cặp đôi đẹp nhất xóm nhưng không thể... không phải vì hoàn cảnh éo le, nghèo hèn cách trở mà vì thằng Trụi nó sợ lòng người đa đoan!
Chạy xe chậm dọc bờ sông về nhà, chú Lâm nghĩ mãi... tại sao thằng nhóc này suy nghĩ khác người dữ vậy hả ta... không có chút khái niệm gì về chung tình một đời?
Mãi đến khi về đến nhà, ra ngồi ngoài hiên hứng gió sông lồng lộng, nhìn mấy chậu hoa tết vàng vàng đỏ đỏ bà vợ mua về thì chú Lâm mới tạm đưa ra được ba nguyên nhân:
* Một là thằng Trụi từ lúc đẻ ra ba mẹ luôn như nước với lửa, nó bị ám ảnh là quá bình thường.
* Hai là vì nó không đi học, không được hệ thống giáo d·ụ·c nhồi nhét về lòng ch·ung t·hủy, về hạnh phúc gia đình...
Nếu một trong hai nguyên nhân không có thì còn đỡ, ví dụ ngày xưa không được đi học nhưng gia đình luôn nề nếp thì con cháu cứ vậy noi theo... đằng này thằng Trụi thiếu tất cả...
Vậy những truyền thuyết về đại ca giang hồ, tướng c·ướp, trùm băng đảng... cũng không có tuổi thơ êm ấm, không có đi học sao họ lại có thể chung tình c·hết sống với một người mà thằng Trụi không được?
* Nguyên nhân thứ ba này chắc nằm ở hai chữ duyên phận, Trụi chưa gặp được người đẹp đủ để c·ướp lấy trái tim nó ngay từ lần gặp đầu tiên...
...
Aizzz... nghĩ tới nghĩ lui trời đã dần khuya, con Yến hôm nay bị mẹ bắt ở nhà lo chuẩn bị nhà cửa ngày mai tiếp khách quý... Yến tranh thủ làm xong sớm định nghỉ xả hơi ai dè thấy ba ngồi trầm tư lâu quá, nó lo lắng chạy ra ngồi hỏi han trong khi má nó đã vào buồng thực hiện thú vui tao nhã hàng ngày: đếm tiền... có khi còn đếm vàng!
- Ba... ngày mai gặp nhà trai, ba buồn con gái lấy chồng hả?
- Ờ thì... cũng có chút chút... nghe bên kia nói nếu ưng thuận thì giao tiền sính lễ rồi đăng ký kết hôn luôn, đám cưới làm sau.
- Con biết rồi... trước sau gì cũng lấy... hơi đâu ba lo chi cho mệt!
- Con không sợ bên nhà trai sao?
- Ha ha... mẹ anh Trụi giới thiệu không lẽ bị tật nguyền... nhà bên kia phải giàu mới tính chuyện lập thêm gia đình kiếm con trai bên này, mà nhà giàu thì phải giỏi mới làm giàu được chứ ba!
- Vậy con không sợ người ta già quá à?
- Ui dào... càng già càng tốt... trend bây giờ là lấy người sắp xuống lỗ để thừa hưởng gia tài á!
- Bó tay... con với má con thì ham tiền... thằng Trụi thì mê gái... chả hiểu sao thời nay nhiều suy nghĩ lạ đến vậy!
- Ba à... coi Võ Tòng thì có Phan Kim Liên, coi Bao Công thì có Trần Thế Mỹ... ngày xửa ngày xưa cũng đã như vậy rồi chứ có phải bây giờ thôi đâu!
- Tao biết rồi... bây giờ cả xóm đứa nào có chút nhan sắc là suốt ngày làm đẹp chờ cưới đại gia... mấy thằng con trai mới lớn thì sợ lấy vợ, muốn đi chơi tẹt ga...
Yến thở dài tung sát chiêu:
- Chứ ba tính coi... ba mẹ anh Trụi ở với nhau từ 14-15 tuổi cuối cùng kết quả ra sao? Rồi má về ở với ba năm 18-19 tuổi cuối cùng ba như thế nào... nhà nào cũng có vấn đề, nhà nghèo thì hục hặc tiền bạc, nhà giàu thì ghen tuông đổ đốn... đường nào rồi cũng ố dè... vậy thì giờ con lấy ai cũng vậy thôi!
- Con nói vậy không lẽ không có ai hạnh phúc được hay sao?
- Có nhưng hiếm như lá mùa thu... vợ chồng anh Quân bán mì gõ thì phải cắn răng l·àm c·hết sống trong phòng trọ, giờ được anh Trụi giúp đỡ nên tạm ổn... gia đình Bảo cũng ok nhưng do gia đình hai bên đều số má, giàu có, học thức... ba nhắm coi con gái của ba làm được như vậy không?
Má Yến kêu vào, Yến đành bỏ ba ngồi lại một mình, ông nghĩ lại lời con gái, thấy nó nói thật thực dụng... đây là cách nghĩ của giới trẻ hiện giờ sao? Không tin tình yêu hoặc là không tin mình sẽ may mắn?
...
Hôm nay là một ngày phát tài của Trụi, chú Lâm đưa 150 triệu, nâng tổng tiền mặt của Trụi lên 350 triệu...
Chú mới đi thì Long gọi điện nói đã bán thành công chiếc xipo 4414 với giá 190 triệu, không cao nhưng cũng chấp nhận được, Trụi để lại tiền cò 20 triệu cho Long, chỉ nhận chuyển khoản 170 triệu, làm tài khoản tăng lên 3 tỷ 370 triệu.
Long kêu Trụi ra quán nước chơi cho vui vì ngoài này đang có gần 200 người tụ tập xem Thanh Xà Bạch Xà...
Trụi từ chối chỉ ở nhà nằm ngủ dưỡng sức vì ngày mai có trận đánh rất lớn trong đời.
Cùng lúc đó gia đình Bảo bắt đầu hành trình chạy lướt Thần Gió và Khủng Long.
Ba mẹ Bảo chạy Thần Gió, Bảo chạy Khủng Long và trên nón bảo hiểm có gắn cục đèn laser cải tiến của Trụi.
Ban đầu cả nhà chỉ loanh quanh dạo phố hóng mát, đến khi qua 11 giờ đến cung đường vắng vẻ tụ tập dân chơi PKL (phân phối lớn) thì Bảo bắt đầu quẫy hết mình: tăng tốc khủng long một chút và bật đèn laser trên nón...
Giữa trời đêm âm u của những ngày cuối năm, trên đầu Bảo bỗng hiện hình một con cọp khổng lồ dài 10 mét trôi nổi giữa không trung, nó là một con cọp như thật bằng ánh sáng laser 3D, vừa hiện ra nó đã có những bước chạy nhịp nhàng và dĩ nhiên có cùng tốc độ với xe của Bảo... phấn khích nhất là nó vừa chạy vừa gầm gừ như vua của sơn lâm, hiệu quả ánh sáng và âm thanh chuẩn thôi rồi luôn...
Trên đường các xe đang chạy lập tức dạt vào lề chiêm ngưỡng kiệt tác độc nhất vô nhị này.
Đây đúng là một phiên bản game ngoài đời thực, chạy đến đâu là trên đầu có hiệu ứng đến đó...
Trời ơi... làm sao thằng nhóc chạy Khủng Long làm được?
Nó kiếm đồ chơi này ở đâu ra? Giá cả bao nhiêu, ai bán?
Con cọp y như thiệt luôn má ơi... tiếng gầm gừ nghe là phê lòi muốn té đái!
Cả cung đường chỉ còn lại mình Bảo biểu diễn lướt gió cùng cọp thần... quả thật xứng danh anh hùng xa lộ!
Bảo sung sướng rợn người, người xem sướng 1 vì chiêm ngưỡng, Bảo sướng gấp 10 vì được chiêm ngưỡng...
Vừa dừng tạm đã có một hot girl số má nhất nhì khu này nhảy vọt lên xe, ôm Bảo cứng ngắc nũng nịu nói:
- Cho em sướng đi anh giai!
Bảo hưởng thụ mỹ nhân hương, mỹ nhân ôm, mỹ nhân ngực và lập tức nhích tay ga làm thêm một vòng cùng người đẹp trong tiếng huýt sáo rần trời của mọi người!
Đêm nay, Bảo đã tự tay mở ra một kỷ nguyên mới cho giới chơi xe PKL và tất cả các loại xe khác:
Kỷ nguyên ảnh động laser chất lượng cao!
Và cũng ngay trong đêm này Bảo đã không về nhà, đánh mất đời giai, bước chân chính thức vào con đường một bad boy thứ thiệt!
(còn tiếp)