Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 72 (Xui Có Thưởng). Báu vật

Chương 72 (Xui Có Thưởng). Báu vật


Không riêng gì Bảo đánh mất đời giai vào đêm 27 Tết, Long cũng mất luôn vào tay Đào khi hai anh chị tù ti tú tí lúc sửa soạn lại tiệm xe.

Đào đã biết dự định lập nghiệp của bạn trai và cũng đồng ý cùng Long gây dựng cơ đồ này, học kỳ cuối ra trường nàng có thể vừa học vừa làm ở tiệm chờ tốt nghiệp!

Với quyết tâm to lớn như vậy, cả hai cọ xát khiến cho lửa gần rơm b·ốc c·háy, tiệm vừa khóa cửa thì không gian trở nên biệt lập lãng mạn khó tả... và rồi chuyện gì đến cũng đến, dưa chín cuống rụng, nước chảy thành sông, mối tình 6-7 năm từ thời cấp ba cuối cùng cũng chín mùi, cả hai trải qua đêm đầu đời của nhau thật khó quên cả đời!

...

Trụi ngủ một giấc bình an tới sáng, cả người đã hoàn toàn bình phục, cơ thể thậm chí có da có thịt điển trai hơn lúc trước khá nhiều!

Trụi thức dậy sớm, nghe Kê tướng quân gáy to, nhìn được mặt trời mọc tử khí đông lai trong truyền thuyết.

Vào nhà tắm vệ sinh tắm rửa sạch sẽ chào một ngày mới tốt lành.

Ra ngoài quyết tâm không đi đâu nữa trong ngày hôm nay, tự hái rau muống dưới sông nấu mì gói thêm vào trứng gà và thịt bò trong tủ lạnh, quấy thêm ly bột dinh dưỡng thơm phức...

Giải quyết bữa sáng xong ngồi nhâm nhi ly cà phê, uống trà, phì phèo điếu thuốc...

Rảnh rỗi sinh nông nổi, Trụi lại dùng mắt kiếng như ý sát tròng rà soát cả mảnh vườn để tìm ong và rắn hổ đất... vẫn biệt tăm biệt tích... Aizzz... mối hận ngày đó thua rồi!

Biết là vậy nhưng Trụi vẫn dò tìm kỹ lưỡng lần 2, mục đích là đừng để người đàn bà kia về đây lớ ngớ bị rắn mổ rồi đăng xuất vô duyên vô cớ! Đây xem như là một cách báo hiếu thầm lặng đầu tiên của Trụi vậy!

Cất kiếng sát tròng vào kho hàng, Trụi lại quay ra chọc ghẹo Kê tướng quân, bắt nó bay nhảy suốt hai cây xoài, mổ rụng tất cả trái to, chất đầy một bàn đá, tràn luôn xuống đất, Trụi tìm bao bố bỏ vào để đầu ngõ chờ hàng xóm đi ngang lấy chia cho cả xóm chưng tết chơi... riêng hai cây dừa Tam Quang quá ít trái nên thôi, dù hái hết cũng chia không được bao nhiêu, mất lòng không vui.

Kê tướng quân bị l·ạm d·ụng sức lao động quá mức nên sợ quá dẫn vợ con ù té chạy.

Hic hic... hy vọng nó mất sức một hồi gặp người đàn bà kia đừng mổ bả tội nghiệp. Đây là cách báo hiếu thầm lặng thứ hai vậy!

Sáng nay chưa sử dụng đèn pin thần kỳ, Trụi lấy hết 5 đồng hồ từ chú Lâm và 108 đồng hồ từ sư phụ ra để phục hồi.

Chỉ sử dụng nút xanh phục hồi, Trụi chừa nút vàng cải tiến để phòng hờ ngày hôm nay, đến tối nếu vẫn chưa cần xài thì sẽ cải tiến 100 bcs mua tối qua cũng không muộn.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, toàn bộ 113 đồng hồ Rolex đã trở lại long lanh xinh đẹp, zin 100% độ mới 95%.

Mỗi chiếc đều có giá 100 triệu trở lên, hắc hắc... đống đồng hồ này phải trị giá mười mấy tỷ trong mắt người biết hàng!

Nếu người đàn bà kia có chút tình nghĩa thì Trụi không ngại ngần tặng Rolex xịn sò để tỏ lòng hiếu thảo lần 3.

Nhìn qua nhìn lại, Trụi lại lao vào quét tước dọn nhà cửa sạch đẹp ngăn nắp, hái luôn chục trái khế chua đi pha rất nhiều nước khế thơm ngon trữ trong tủ lạnh để tiếp đón... phù phù... vậy là xong cách báo hiếu thứ 4!

...

Vậy là em nỡ buông tay anh rồi

Buồn lòng anh khóc anh than với trời

Yêu thật lòng... sao anh nhận lại bằng không...

Chuông điện thoại reo to, Trụi liếc mắt thấy tên người gọi tự nhiên tim đập thình thịch:

- Yến ơi... sao rồi?

- Tới rồi... tới nhà em rồi!

- Rồi sao?

- Hu hu hu...

- Đừng khóc... chuyện gì?

- Chồng em bị hói! Hổng chịu đâu!

- Ui dào... đội tóc giả mấy hồi! Quan trọng là có bị lé, lùn, hô, sún gì không?

- Hu hu... không có... cao 1 m 75, thân hình hoàn toàn bình thường, khuôn mặt bình thường, mỏ nhọn giống Xeko một chút...

- Vậy sao khóc?

- Ổng lớn hơn 15 tuổi.

- Ui dào... mày mới 19-20... như vậy người ta mới 35... sung sức lắm!

- Không... là lớn hơn ba em 15... năm nay 60.

- !!!

- Hu hu hu... sao anh không nói gì hết vậy?

- Chứ mày muốn tao nói cái gì... bà mẹ nó... bỏ mẹ đi khỏi cưới... mẹ tao bả giới thiệu kiểu gì không biết...

- Đúng a! Thà là trẻ trẻ 30-40 hay là già khú đế 70-80 sắp xuống lỗ... đưa chi cha già 60 vầy ăn không được, chờ c·hết cũng không xong... biết đâu em ngỏm trước thằng chả nữa!

- !!!

- Anh nói gì đi!

- Ặc... thôi bỏ đi... kiếm mối khác!

- Hu hu hu... không được!

- Sao nữa đây má?

- Má em bả gật đầu gả rồi! Ông kia đưa 2 tỷ sính lễ, cho mua thêm một biệt thự 5 tỷ... nếu em đẻ được con trai thì sang tên ngay cho em!

Trụi há mồm định nói "7 tỷ đó tao ra!" nhưng nghẹn họng... tiền là chuyện nhỏ... vấn đề là làm sao ở chung với nhỏ Yến mà hai đứa không khổ?

Suy nghĩ rối rắm chưa ra Yến đã bị má kêu ra nói chuyện với chồng "ông nội" tương lai!

Hai bên xí xô xí xào phải có mẹ Trụi phiên dịch. Ba Yến phản đối nhưng vô dụng trừ phi ông phá nát cái gia đình này vì bà vợ đã quyết... tức giận ông bỏ ra ngoài hiên ngồi hóng mát, miệng thì lẩm bẩm chửi tám đời nhà thằng Trụi... báo hại Trụi ở nhà ắt xì muốn c·hết!

...

Phái đoàn Đài Lon ở lại ăn bữa cơm trưa sau đó kéo đến nhà Trụi để nối lại tình xưa, lần này gia đình Yến không đi, chú rể quay về khách sạn, chỉ có gia đình riêng của mẹ Trụi đi qua mà thôi.

Bước giày cao gót trên con đường làng sau 15 năm Đồ Thị thật sự bồi hồi xúc động:

- Bà mẹ nó... 15 năm ra đi rồi quay lại mà cái xóm chưa làm nổi con đường này... không biết có hư đôi giày hiệu của mình không nữa!

Ông chồng Đài Lon nghe vợ nói tiếng mẹ đẻ không hiểu liền xí xô xí xào hỏi thăm:

- Wey... tiểu Đồ nói gì vậy?

Đồ Thị ỏn ẻn cười xí xô xí xào trả lời lại:

- Mã Vĩ... em cảm động khi về lại chốn xưa, nơi đây đã nuôi dưỡng em khôn lớn... và bên cạnh là dòng sông tuổi thơ của em.

Đứa con riêng của Mã Vĩ năm nay 18 tuổi nhăn nhó mặt mày và cà khịa:

- Uy... dì Đồ... nếu đã nhớ nhung nơi này đến vậy sao còn bỏ nó ra đi làm gì?

Đồ Thị nghiến răng kèn kẹt nhưng ngoài mặt nở nụ cười hiền hậu:

- Ậy... Tiểu Mỹ... đây là duyên phận của dì và ba con... nếu không như vậy sao có thể sinh ra hai đứa em dễ thương cho con đúng không?

Tiểu Mỹ nhăn mặt chán ghét bà mẹ kế chỉ hơn mình 17 tuổi tuy nhiên cô nàng này lại thực sự yêu thương hai đứa em gái nhỏ vì chúng đều có cùng dòng máu với ba ba... ngoài ra hai em cũng tội nghiệp giống cô vì không thể thỏa mãn ước mong con trai nối dõi tông đường cho ba ba.

Đồ Thị mỉm cười đắc thắng vì biết chỉ cần đem hai đứa con gái nhỏ ra là sẽ chặn họng được nhỏ con riêng quỷ sứ khó ưa, chuyên tranh giành tình cảm của Mã Vĩ.

Mã Vĩ híp đôi mắt ti hí khoái trá nhìn mấy người phụ nữ trong nhà cạnh khóe đấu đá vì ông, tuy nhiên cả 4 đều không thể thỏa mãn nhu cầu nối dõi tông đường, chuyến đi này có thể sẽ là một bước ngoặt cho gia đình ông!

Con gái út Tiểu Mi 11 tuổi tò mò hỏi mẹ:

- Mom... con còn một người anh sao?

- Ừ... anh hai con năm nay 20 tuổi!

Tiểu Mỹ trề môi chửi thầm bà dì ghẻ ham chơi, mới 14-15 đã có bầu sanh con... hừ... đồ gái hư... không biết ba ba mê bà ta ở điểm nào!

Tiểu Mi: - Vậy mom có rước anh hai về nhà không?

- Ha ha... con có muốn anh hai về không?

- Ứ ư... con không muốn... có anh hai thì mom và ba ba thương anh hai, không thương con nữa!

Đứa con kế út Tiểu Mị 14 tuổi cười thầm, lời này là nó móm cho nhỏ út tuy nhiên ngoài mặt nó cực kỳ điềm tĩnh, ít nói, luôn tỏ ra chín chắn chững chạc và bao dung.

Mã Vĩ cười to:

- Ha ha ha... Tiểu Mi bé bỏng của ba ba... ba lúc nào cũng thương con nhất nhà, mua quần áo và đồ chơi cho con nhiều nhất nhà chịu không?

Bé út phụng phịu: - Dạ chịu!

Đồ Thị: - Tiểu Mi ngoan quá... mai mốt có anh hai về nhà, anh hai sẽ chăm sóc cho con, sẽ đưa rước các con, sẽ làm vườn giúp ba ba đỡ mệt.

Tiểu Mi: - Hoan hô... nhưng ảnh có làm ngựa cho con cưỡi được không?

- Được chứ, giống ba ba vậy đó.

- Vậy con có đánh ngựa để nó chạy nhanh được không... đánh ba ba không được!

Đồ Thị cười gật đầu: - Con cứ đánh thoải mái, anh hai thì phải chìu em chứ!

- Dạ... cảm ơn mom!

Câu trả lời của Đồ Thị quá có trình độ, Mã Vĩ nghe rất mát lòng, Tiểu Mi hoan hô.

Tiểu Mị thì âm thầm ghi nhớ: "Hừm, ông anh hai này chắc không khác gì người ở, không cần coi trọng!"

Trong khi đó Tiểu Mỹ thì cũng đắc ý:

"Không cần sợ thằng anh hai bá vơ nào hết, mẹ hắn còn không cần, không thương thì sẽ chả có ai bênh vực... như vậy trong nhà địa vị của ta vẫn là thứ hai sau ba ba!"

...

Tội nghiệp Trụi, lại tiếp tục ắt xì vì gia đình riêng của người đàn bà đó...

Phái đoàn cuối cùng cũng đến căn nhà lá duy nhất trong xóm.

Mã Vĩ nhìn từ xa hỏi thăm:

- Tiểu Đồ... thằng bé vẫn ở nhà lá sao?

- Đúng rồi... là bà con lối xóm cùng nhau làm cho nó... nghe đâu cháy mấy lần rồi!

Tiểu Mỹ trề môi: - Ba ba... người này c·háy n·hà nhiều như vậy rất là bất tường... dễ mang lại xui xẻo...

Mã Vĩ nhíu mày nhưng sau đó cười vui:

- Không đâu con gái... có câu đại nạn không c·hết tất có hậu phúc... thằng bé này c·háy n·hà nhiều như vậy mà vẫn bình yên vô sự, mồ côi không ai nuôi dưỡng mà vẫn lớn lên như thường chứng tỏ mệnh cách rất cứng, là một báu vật... chắc chắn về sau sẽ hậu tích bạch phát!

Đồ Thị ngạc nhiên không hiểu vì sao thằng con mình vứt đi lại đáng giá như vậy... nhưng không sao, nó càng đáng giá trong mắt Mã Vĩ thì bà càng nhiều thẻ bài để chơi, nhất là để đối phó với Tiểu Mỹ đáng ghét!

Tiểu Mỹ phụng phịu không vui nhưng không dám cãi lời ba ba.

Hai đứa trẻ còn lại thì ngạc nhiên tò mò nhiều hơn về người anh hai chưa một lần gặp gỡ... người này sẽ ra sao... chơi có vui không?

(còn tiếp)

Chương 72 (Xui Có Thưởng). Báu vật