Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73 (Xui Có Thưởng). Rau nào sâu nấy
Trụi chưng hửng rồi sau đó cười gật đầu nhưng để mặc cho gia đình người ta vây bắt, Trụi lén kêu nó không mổ, không đá chỉ bay nhảy chạy thoát thân như chuột vờn một đám mèo.
Phong ba sâu nái rồi cũng qua đi trong sự sượng sùng của Đồ Thị, bà nhận ra mình đã hớ nặng bằng câu nói tiếng mẹ đẻ khi nãy, hình tượng người mẹ thương con nhưng bất đắc dĩ đã bị tự tay bà đánh đổ.
- Ừ.
Đồ Thị ngạc nhiên về đồng hồ nhưng không nói gì, cầm nước uống và khen ngon nức nở:
- Sao phải thù?
- Trụi... là con phải không?
Mới nói đến đây thì Mã Vĩ rú lên, chú Út hết hồn nhìn kỹ thì thấy gà không mổ không đá nhưng người bắt hụt bị vấp té cái quá mạng!
Chương 73 (Xui Có Thưởng). Rau nào sâu nấy
Trụi há hốc mồm trong lòng gào thét: "Bà mẹ nó... giờ mình biết thiên phú biến nét mặt của mình giống ai rồi... phải công nhận rau nào sâu nấy!"
- Sâu nái.
- Bị sâu chích! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Uy... bé Tiểu Mi nó bị gì vậy?
Trụi gật đầu: - Có... con nhớ chứ... mẹ và mọi người ngồi chơi, con lấy nước uống!
- Vậy sao dì nỡ nhẫn tâm bỏ rơi người ta? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đau.
Trụi nói tiếng Vi En, Đồ Thị đang muốn dịch thì đồng hồ thông minh đã vang lên giọng nói ngọt ngào của Venus phiên dịch đúng giọng chuẩn Đài Lon.
Phái đoàn vào nhà lá tham quan, nhìn tới nhìn lui chê nghèo, chê khổ, chê hèn đủ mọi điều... Trụi chỉ cười gật đầu... ừ thì khổ - nghèo - hèn, không có gì phải giấu!
- Aizzz... cuối cùng cái gì tới cũng tới...
- Đúng là đòi ăn nhưng không ăn được đâu!
Chú Út cười to, gà của chú không hổ là kê thần!
Trụi sững người!
- Nãy bị ăn tát đau không? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tiểu Mỹ... con hãy thông cảm cho nó, nó từ nhỏ côi cút, trưởng thành nên người như bây giờ đã là khó khăn lắm rồi, người ta kể nó thường xuyên nhịn đói, uống nước qua bữa... hic hic... rất là tội nghiệp...
- Coi chừng nó đá lòi tròng...
Trụi cất kiếng như ý sát tròng vào kho hàng, nãy giờ dùng nó quan sát đánh giá từ xa cũng nắm sơ sơ tình hình.
Mã Vĩ dạo sân vườn nhìn thấy Kê tướng quân dũng mãnh xinh đẹp phi thường liền khen nức nở và sau đó đề nghị... làm thịt nó ăn mừng ngày họp mặt, thịt gà trống rất bổ cho đàn ông!
- Mẹ là mẹ của con đây... con không nhớ sao?
Mã Vĩ thấy Trụi có thể giao tiếp thì càng thích nhưng ông mở miệng liền làm Trụi dở khóc dở cười: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Con dì phải hái xoài buôn bán kiếm sống sao? Nhiêu đó thì bán được bao nhiêu, mà lại là xoài sống không phải xoài chín nữa á!
Ngay lúc Tiểu Mi tung tăng chạy chơi lại xui xẻo quẹt trúng một tàu lá chuối có con sâu nái (bọ nẹt, sâu bà chằn) ở mặt sau lá, nó nẹt cho một phát phỏng da tay liền khóc thét chạy về giãy tưng tưng.
- Hừm... anh hai dẫn em đi chơi một vòng để đền bù đi.
Cô con gái lớn thừa hưởng chiều cao của cha nên cao hơn cả mẹ kế, vóc dáng cao gầy thon thả thanh xuân mỹ miều, cộng thêm phối đồ nhẹ nhàng và mát mẻ ngất trời như muốn lấn át mẹ kế.
Tình yêu đến tôi không mong đợi gì
- Oa... sâu gì ghê vậy?
Cô con út linh động nhí nhảnh nhất, cặp mắt luôn lóe lên vẻ tinh nghịch và hiện rõ nét tiểu thư nhà giàu khinh thường mọi thứ.
Bé út Tiểu Mi uống nước khế ngon lành nhưng nhăn mặt trách cứ:
Không biết sao trong đầu Trụi tự động vang lên một câu hát cũ nhưng kinh điển của Mỹ Tâm:
...
Trụi nhờ chú Út đem hết xoài đi cho cả xóm giùm, ai muốn ăn nước mắm đường thì ăn, ai muốn chưng cúng thì chưng... xem như một phúc lợi cuối năm.
Trụi nản lòng bỏ đi ra bờ sông h·út t·huốc dưới bóng cây bần, bên trong nhà vẫn còn tiếng khóc giãy dụa của Tiểu Mi.
Lần này Đồ Thị dùng luôn giọng xí xô xí xào, Trụi không thèm để ý, đã có Venus tự phiên dịch nên Trụi thoải mái giao tiếp:
Đau... đau mặt... đau lòng... ha ha ha... nó là con bà còn tui thì không?
- Không sao đâu chú Út... con dặn bạn con rồi!
- Đây là nước khế nhà làm, chính là hái trái trên đầu mọi người đó!
- Vậy nhóc có thù dì ghẻ không?
Chú Út thấy nhà Trụi có biến lập tức chạy qua tiếp ứng ai ngờ Trụi kéo chú lại cùng đứng h·út t·huốc và xem xiếc.
Trụi dẫn hai đứa em gái cùng mẹ khác cha đi dạo vườn, Tiểu Mỹ không đi theo mà chỉ vào mấy bao xoài to Trụi mới hái để ngoài ngõ:
- Ba ba không thấy đây là nhà lá sao... không có tiền mà mặc đồ hiệu thì nhất định là xài đồ second hand... hừ... nghèo mà se sua...
Mã Vĩ giật mình nhìn đồng hồ thông minh rồi mỉm cười không thèm để ý chỉ cho rằng đây là một app phiên dịch khá tốt.
Nói thật lòng Trụi không phát hiện một tí gì sự xúc động trên gương mặt Đồ Thị, không biết bà ta che giấu cảm xúc quá giỏi để chồng mới không phát hiện hay là vì cơ bản nó không có?
- Trụi à... nước này là nước khế sao? Con mua ở đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ủa... hình như mẹ mày về hả Trụi?
Tiểu Mị tuy không nói gì nhưng cũng đi theo để tìm hiểu thông tin, nói nào ngay với khuôn mặt bơ sữa và hàm răng đẹp của anh hai làm cô bé không ác cảm lắm, giờ cần tiếp xúc để nắm thóp người này phòng khi cần thiết.
Đồ Thị biến ảo nét mặt rồi đau khổ giải thích:
Trụi nghe lời này tưởng chỉ là lời khách sáo nên chỉ cảm tạ mà không để ý:
Đồ Thị thấy con trai kinh ngạc há mồm không nói thành tiếng thì nghĩ con trai đang quá vui vì gặp được mẹ:
- Đó là xoài phải không dì Đồ?
Đoàn khách 5 người ăn mặc thời thượng vừa đi vừa chỉ chỏ bàn tán nhà mình, Trụi lập tức phát hiện họ và cũng biết ngay đây là người đàn bà kia dẫn gia đình riêng ghé về!
Trụi vừa quay lưng thì Tiểu Mỹ lập tức xí xô xí xào:
- Mời cả nhà uống nước khế, cây nhà lá vườn!
Ông chồng hiện rõ nét trung niên, vóc dáng cao to bô trai, cặp mắt ti hí đầy khôn khéo, cả người tràn đầy mùi vị một người đàn ông thành đạt đầy đủ tình tiền.
Nói đến đâu nước mắt của Đồ Thị rơi lã chã đến đó rất đáng thương, Tiểu Mỹ bĩu môi cơ bản là không tin, vừa định t·ấn c·ông tiếp tục thì Trụi đã bưng nước ra mời phái đoàn, 5 người năm ly nước khế chua ngọt mát lạnh, Trụi cất giọng mời và cho Venus phiên dịch luôn:
- Tiểu Trụi... nước này rất ngon... ta không ngờ con khổ đến nỗi phải dùng khế chua pha mãi cũng thành loại nước uống ngon như thế... ta nghe nói ngày thường con thường uống nước nhịn đói phải không?
- Ok... đi thôi.
Trụi quầy quả vào nhà lấy nước... người đến giờ không biết là khách hay chủ nhà nữa, thôi thì cứ lấy nước tiếp đãi, người ta muốn làm khách thì làm, muốn làm chủ thì làm, Trụi cũng không thể can thiệp...
Trụi chạy theo nhìn vết đốt liền biết chuyện gì định đi lấy xà phòng rửa trung hòa axit thì bất ngờ ăn ngay một cú tát như trời giáng của Đồ Thị:
Mã Vĩ ham thịt Kê tướng quân nên rất tích cực vây bắt, Đồ Thị và các cô con gái muốn lấy lòng Mã Vĩ nên cũng xăng sái tham gia... cả khu vườn lập tức nhộn nhịp náo động hẳn lên.
- Mày làm gì con tao hả thằng kia?
Tiểu Mỹ nghe khóc cũng phiền lòng đi ra chỗ Trụi.
Tiểu Mỹ thì biết chức năng và giọng nói này quá khác biệt so với giọng điện tử trên thị trường... nàng bắt đầu tò mò...
- Bộ mẹ mày muốn ăn gà trống tàu đó hả... nó là bạn mày mà?
- Dì đã nói rồi... là duyên phận xui khiến dì và ba con gặp gỡ, ông trời sắp đặt, sau đó thì dì một lòng một dạ vì Mã gia đâu dám sao nhãng...
- Thì thù bả bỏ rơi, thù bả ác độc...
Trụi chưng hửng... quên luôn vụ này rồi trời, mấy bữa nay buồn buồn Trụi xử hết ráo hàng của nhỏ Yến mua rồi.
Mã Vĩ: - Đồ hiệu thì sao? Tốt mà con?
Chú Út gật đầu, bắt kiểu này qua Tết chưa được cộng lông gà!
Mã Vĩ thở dài tiếc hận:
- Trời ơi... ngó bộ đồ trên người ổng kìa... toàn đồ hiệu...
- Trời ơi... thật là quá tội nghiệp... lẽ ra ta nên đến rước con đi sớm hơn để con ăn sung mặc sướng, học hành đàng hoàng, thành gia lập nghiệp!
- Ồ... cảm ơn chú... con vẫn ổn!
- Thù bả không?
- Anh xin lỗi bé!
Đồ Thị nét mặt không thay đổi nhiều so với 15 năm trước, chỉ có độ sắc sảo tăng lên, khuôn mặt vẫn là trứng ngỗng, cặp mắt lúng liếng ngập nước đa tình, vóc người ba vòng cực tốt, điển hình một người nội trợ đảm đang việc nhà và biết chăm sóc bản thân tốt.
Đứa con gái giữa rất giống Đồ Thị, gương mặt trứng ngỗng nhưng cặp mắt hơi ti hí giống cha, quần áo quy củ, cả người hiện nét lãnh tĩnh điềm đạm.
Mã Vĩ cười híp mắt không tỏ ý kiến... thằng nhóc này càng khốn cùng thì ông càng dễ hốt nó vào túi làm người nối dõi tông đường.
Tình yêu đi tôi không hề nuối tiếc...
(còn tiếp)
Đồ Thị bỏ xứ đi quá lâu nên quên chuyện cúng kiến mâm ngũ quả truyền thống, giờ nhìn xoài cũng không hiểu, chỉ ậm ừ cho qua chuyện... Mã Vĩ lại một lần nữa xác định thằng con chồng trước này đang cùng đường mạt lộ, sẽ phải theo mẹ nó đi hưởng phước ngay thôi.
Cuộc vây bắt khủng bố kết thúc bằng việc Mã Vĩ ôm lưng đi khập khiễng vào nhà... hic hic... bổ đâu không thấy còn bị mệt hơn! Lỗ lã quá tay!
Nghĩ vớ vẩn tí thì phái đoàn đã đi vào, Đồ Thị nhìn thấy mảnh vườn cây cối đã quá cao lớn, cây khế nhỏ xíu ngày nào giờ đã xum xuê um tùm, thằng con bé tí khóc nhè ngày nào giờ đã cao to, khuôn mặt hiện nhiều nét điển trai của thằng chồng vô dụng ngày xưa, bà biến ảo ngay một khuôn mặt đầy xúc động cho ngày mẹ con trùng phùng, giọng bà lạc hẳn đi run run rẩy rẩy:
- Ặc... cái này... cái này cũng đúng!
- Anh là anh hai của tôi sao... tại sao không có bánh kẹo tiếp đãi người ta?
- Dạ đúng... mang gia đình về nước chơi sẵn giới thiệu chồng cho nhỏ Yến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.