Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 74 (Xui Có Thưởng). 5 triệu đô la thì hoạ may...

Chương 74 (Xui Có Thưởng). 5 triệu đô la thì hoạ may...


Mã Vĩ nằm trong nhà rên rỉ, mấy đứa con đấm bóp, ông nháy mắt cho Đồ Thị ra nói chuyện riêng với Trụi, bà vui vẻ đi lập công cho chồng.

Đồ Thị kéo Trụi đi một vòng tâm sự :

- Mấy năm nay con làm ăn ra sao?

Trụi nhìn Đồ Thị chằm chằm... cao thủ... thật là cao thủ... không chút ngại ngùng dù bị hớ nặng lúc nãy... Trụi cũng sử dụng thiên phú biến hóa vẻ mặt như một hiếu tử:

- Dạ thì làm nhiêu ăn nhiêu, có làm có ăn, không làm thì ăn thiếu.

- Ờ... mẹ có nghe nói con nợ nần dữ lắm...

- Vậy mẹ có cho tiền con trả nợ không?

Đồ Thị giật mình cảnh giác:

- Nợ bao nhiêu?

- Dạ không nhiều... chỉ chừng 500 triệu.

- Là bao nhiêu tiền đô? Lâu quá mẹ không nhớ...

- Khoảng 20 k.

- Hả... hai vạn đô la?

- Ít mà mẹ... chia ra 15 năm đâu có bao nhiêu...

Đồ Thị giật mình lần nữa, nhắc 15 năm là nhắc nợ áo cơm sao?

- Mẹ... mẹ cũng muốn giúp con nhưng không đủ tiền!

- Hắc hắc... mẹ lấy đại gia, trên người đeo vàng nặng trĩu cỡ 5-10 cây... vàng bây giờ có giá mẹ lột hết cho con thì con trả hết nợ liền.

- Í... cái này...

- Là vàng giả sao? Màu này là vàng 9999 mà mẹ?

- Là vàng thật nhưng của ba con...

- Ba nào?

- Dĩ nhiên là ba dượng... Mã Vĩ.

- Ô... tên hay thật... là đuôi ngựa, ai vuốt ổng một cái thì thành vuốt đuôi ngựa, mỗi ngày mẹ vuốt đuôi ngựa mê luôn ha! Vàng này ổng chỉ để mẹ đeo chơi giữ giùm vậy sao? Thật là keo kiệt... vậy mà làm ra vẻ giàu có gì lắm... hừm...

Đồ Thị giựt mình nhận ra bà đang bị chiếu bí: nếu thừa nhận thì ấn tượng ba dượng nghèo nàn dễ gì thằng nhóc tỳ này chịu đi theo... nếu phủ nhận thì mất mấy cây vàng trang sức khơi khơi sao được!

Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Đồ Thị quyết định nói thẳng mục đích:

- Vàng trên người mẹ là chuyện nhỏ, chuyện con nợ cũng là chuyện nhỏ, chỉ cần con gật đầu thì ba dượng sẽ trả nợ cho con ngay!

- Ủa... gật đầu chuyện gì hả mẹ?

- Gật đầu chịu đi Đài Lon sống với mẹ...

- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

- Ừ... quá đơn giản!

- Ha ha ha... vậy Tết này con qua đó du lịch, ba dượng trả hết nợ thì con quay về... tuyệt vời luôn á!

- Trời... không được!

- ???

- Con qua đó ở luôn, đổi qua họ Mã, đổi qua tên khác để nối dõi bên đó!

- Ồ... vậy mà mẹ nói đơn giản... he he... chuyện đó phức tạp lắm không đơn giản chút nào!

- Vậy con muốn gì?

- Con muốn vào gặp Mã Vĩ nói chuyện coi ổng số má cỡ nào mà đòi con thay tên đổi họ!

Trụi cười hắc hắc đi thẳng vào nhà, Đồ Thị tất tả chạy theo nhưng bà mỉm cười yên tâm vì có vẻ thằng con ham tiền sẽ phải chấp nhận!

...

Mã Vĩ thấy Trụi vào thì ngồi dậy vào bàn ngồi như kiểu gia chủ, Trụi không thèm để ý, cái nhà này quá CMN phức tạp... ai cũng có thể làm chủ, còn một cặp bên Mễ cũng có thể về đây chễm trệ làm chủ... càng nghĩ càng vui đúng không mọi người!

Trụi chủ động khơi chuyện:

- Chú Mã... nghe nói chú muốn con đổi qua họ Mã phải không?

Mã Vĩ mừng rơn tưởng Đồ Thị đã thành công:

- Đúng vậy, ở bên này con đói khổ quá nhiều, vậy qua chỗ ta hưởng phước, ăn sung mặc sướng cả đời!

- Ha ha... nghe hấp dẫn quá ha... chú có gia tài bao nhiêu?

- Ủa... con hỏi cái này làm gì?

- Nhà chú toàn con gái trước sau gì cũng gả đi, nữ sanh ngoại tộc, con qua đó là con trai một sẽ thừa hưởng gia tài 100% nên phải biết trước, thậm chí viết di chúc trước cho chắc!

Mã Vĩ, Đồ Thị sững sờ, ba cô con gái tức giận bể phổi, ngay cả bé út Tiểu Mi cũng biết rành vụ thừa kế tranh giành vì phim truyền hình Đài Lon là vua không ngai trong lĩnh vực dai - dài - dở này!

Tiểu Mỹ nã pháo trước:

- Không bao giờ có chuyện đó... anh là cái thá gì mà thừa hưởng gia tài nhà tôi?

Trụi nhún vai: - Chú Mã... con gái chú không chịu rồi!

Mã Vĩ nhăn mày lần đầu tiên thấy thằng nhỏ này khó nhằn, nó như một con nhím xù gai tự vệ, vừa v·a c·hạm Mã gia đã khiến gia đình xào xáo không yên... nếu thừa nhận lời Trụi thì vợ con chắc quậy tới bến, nếu không thừa nhận chuyện thừa kế thì e là nó sẽ không đi cùng ông!

Aizzz... tiến thoái lưỡng nan!

Mã Vĩ suy nghĩ hồi lâu thấy chuyện thừa kế trước sau gì cũng phải đối diện nên chắc cũng nên cho ra một con số cụ thể nào đó:

- E... hèm... gia tài của ta sẽ chia ra nhiều phần chứ không có lệ con trai thừa hưởng hết!

Trụi: - Vậy cũng được... nhưng phần con sẽ được bao nhiêu nếu quy ra tiền đô Mễ?

- Khoảng nửa triệu đô la.

- À... là 12,5 tỷ đồng... cũng không tệ lắm... nếu đóng thuế rồi trượt giá gì đó chắc còn khoảng 10 tỷ... hoàn toàn không ít nhưng lại... không đủ!

- Cái gì... sao không đủ?

- Con có tiền còn nhiều hơn số đó thì thay tên đổi họ làm gì cho phiền... nếu gấp 10 số đó, khoảng 5 triệu đô la thì hoạ may con có thể suy nghĩ lại một chút!

Hả... cả nhà Mã gia sững sốt... hời ơi... cái thằng nghèo rớt mồng tơi, mặc đồ second hand, ở nhà lá, sống bằng bán xoài xanh, pha nước khế tự uống... vậy mà chê nửa triệu đô la, đòi phải có 5 triệu đô???

Đồ Thị tức giận:

- Sao hồi nãy con nói thiếu nợ 20.000 đô la?

- Con thử lòng mẹ thôi... thử xem mẹ có thương con hơn vàng hay không, ai ngờ vàng vẫn giá trị hơn!

Tiểu Mỹ bổ đao:

- Dì Đồ luôn tham tiền, tham vàng xưa giờ... anh đừng mơ dì ta sẽ bỏ ra một chút nào cả!

Đồ Thị tức giận xanh mặt, nặn ra vài giọt nước mắt lã chã nhìn chồng:

- Anh ơi...

Mã Vĩ quá quen cảnh đấu đá dì ghẻ con chồng nên phất tay bỏ qua, ông muốn tập trung thu phục con ngựa hoang báu vật này:

- Tiểu Trụi... con có tiền nhiều như thế nào... chúng ở đâu ra?

- Ha ha ha... tiền nhiều và ở đâu ra là chuyện của con... chỉ riêng mảnh vườn và căn nhà này đợi một thời gian nữa con thừa kế thì đã trị giá vài triệu đô la rồi... chú phải bỏ ra nhiều thành ý hơn nữa!

Mã Vĩ chưng hửng... thằng nhóc này nói đúng, nếu nó ở lại đây thì trước sau gì cũng sẽ thừa hưởng gia tài này còn đi theo ông thay tên đổi họ sẽ mất trắng và chỉ nhận được chưa tới nửa triệu đô la theo lời hứa hẹn!

Aizzz... đổi lại là ai thì họ cũng không ngu gì làm vậy!

Đồ Thị muốn lập công cho chồng để tăng quyền lực, bà phá rối mưu tính của Trụi:

- Con đừng mơ mộng hão huyền thừa kế nơi này, mẹ và tên nhát gan bên Mễ kia chỉ mới 35 tuổi... phải nửa thế kỷ nữa thì may ra mới có thể thừa kế nhưng biết đâu con không chờ được đến lúc đó hoặc là mẹ sẽ cùng tên đó bán nơi này chia tiền đầu tư làm ăn chuyện khác thì sao?

- Ha ha ha... mẹ nói không sai... bởi vậy con chỉ nói "chỉ riêng mảnh vườn"... nó chỉ là thứ dễ nhìn thấy cho chú Mã dễ hình dung mà thôi.

- !!!

Đồ Thị bó tay... bà hoàn toàn không hiểu, mới cách đây vài tháng bà cập nhật thông tin từ nhà mẹ đẻ và nhà Yến thì Trụi vẫn còn nghèo hèn bữa đói bữa no nợ nần như chúa chổm mà... bởi vậy lúc Trụi nói thiếu nợ rất nhiều bà đã tin ngay... nhưng sao bây giờ mọi thứ lại khác... không lẽ người ta nói dối hoặc là... thằng Trụi đang nói xạo để ép Mã Vĩ bỏ nhiều tiền hơn cho nó?

Đúng vậy... rất có thể là như vậy!

Đồ Thị hăm hở vạch trần:

- Con nói con có nhiều tiền... vậy bằng chứng đâu?

Trụi nghiền ngẫm nhìn mẹ, một người đàn bà trẻ trung xinh đẹp, thông minh lanh lợi, khả năng diễn xuất cực đạt, gần như hoàn hảo tất cả chỉ mỗi tội không yêu thương gì thằng con đầu lòng!

Bà ta không ngần ngại vì đứa con gái út mà tát Trụi khi chưa biết xanh đỏ trắng đen gì cả... cũng không ngần ngại vì quyền lợi và địa vị của bản thân, vì mục đích của chồng sau mà vạch trần thằng con trai đáng thương bị vứt bỏ ngày xưa!

Trụi cười đau đớn trong lòng khi xác định rõ bộ mặt thật của mẹ ruột... sau đó nguyên tắc làm người của Trụi nổi lên: người ta bất nhân thì mình bất nghĩa!

Trụi cười hề hề, gì chứ trở mặt là nghề của chàng, sợ nhất là nợ ân tình chứ nếu đã hết ân tình thì cứ sòng phẳng mà chơi, ai ngán ai:

- Mẹ muốn xem tiền của con?

- Ừ!

- Dễ ẹt... đây là túi eo... bên trong là 1,2, 3... 7 cục tiền, tổng giá trị 350 triệu, tương đương 14.000 đô la...

- Wa... ghê đấy... nhưng ai biết đây là tiền gì, lỡ tiền hàng hay tiền giả, tiền bất chính?

- Tài khoản con còn trên 3 tỷ... khoảng 130.000 đô la... cái đó không giả được phải không?

- Hừ... tiền trong ngân hàng không giả được nhưng tin nhắn số dư hoặc tin nhắn chuyển khoản có thể làm giả cực kỳ dễ dàng... nghe đâu nhiều người lợi dụng nó để phong bạt từ thiện hay l·ừa đ·ảo gì đó!

Đồ Thị cười đầy thách thức phản bác tất cả, bà muốn nhìn thằng con gục ngã, tức giận... nhưng Trụi tỉnh bơ khoát tay:

- Ô... mẹ nói cũng có lý... tiền giấy và con số nhiều khi không chắc ăn... vậy con lấy hiện vật ra cho mọi người xem được không? Hy vọng mọi người biết hàng và đừng kiếm cớ nói hàng giả hàng nhái nhé!

- Nó là thứ gì... con cứ lấy ra...

Trụi tháo Rolex kỳ nam ra để lên bàn để thử xem trình độ Mã gia tới đâu...

Cả nhà họ Mã xúm xít lại xem, mấy cô con gái không biết, Đồ Thị không biết nhưng Mã Vĩ hai mắt nhìn chăm chú, miệng lẩm bẩm, sau đó đi kiểm tra số hiệu đồng hồ trên điện thoại...

Sau một loạt thao tác xác định được hàng chính hãng, tình trạng, giá trị... ông lại nhìn dây đeo cực kỳ đặc biệt của nó...

- Này là gỗ trầm kỳ nam trong truyền thuyết sao? Chơi Rolex mà cũng chơi được kiểu này sao ta?

(còn tiếp)

Chương 74 (Xui Có Thưởng). 5 triệu đô la thì hoạ may...