Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 75 (Xui Có Thưởng). Tiểu hồ ly - gà béo
Với sự lắt léo của Trụi, vụ nhận con đem về Đài Lon bỗng nhiên bị biến tướng lạ lùng, chuyển qua thành đong đo tài sản Trụi khủng như thế nào!
Mã Vĩ sau một loạt tra cứu về đồng hồ và trầm hương kỳ nam thì ngẩng đầu cho ra đáp án chiếc Rolex kỳ nam trị giá khoảng 50.000 - 200.000 đô
Trụi cười hắc hắc:
- Mẹ... nhiêu đó đã đủ chưa?
Đồ Thị nghiến răng cố chống cự:
- Không thể nào có chuyện đó... 50.000 đô la chỉ bằng 1/10 số tiền con sẽ được thừa kế từ ba dượng của con!
- Ha ha ha... xem ra mẹ cũng thương con lo cho con quá ha... vậy sao xin mấy cây vàng trên người mà mẹ lại không cho vậy hả mẹ?
- Cái đó khác... chuyện gì ra chuyện đó... đừng đánh trống lảng!
- He he... bó tay mẹ luôn... nếu mẹ muốn xem tiếp thì dễ thôi...
Trụi mở khóa tủ lấy ra ba lô đồng hồ, mở dây kéo cho mọi người xem 113 chiếc Rolex real xinh đẹp đắt đỏ... trong đó không ít chiếc trị giá một vài tỷ...
Cả nhà họ Mã lần này bị hấp dẫn 100% Mã Vĩ si mê lẩm bẩm nói nhảm một mình ve vuốt từng chiếc đồng hồ.
Đồ Thị và Tiểu Mỹ chuyên lựa mấy chiếc đầy kim cương dành cho nữ... hai người này đủ sức để phân biệt kim cương thật giả nên bị đống đồng hồ real hấp dẫn ngay lập tức.
Hai đứa nhỏ thì thích thú lựa những chiếc có hình thù độc đáo lạ lẫm như kiểu chơi đồ chơi.
Trụi cho họ thoải mái táy máy, dù sao phục hồi như mới là nghề của chàng, Trụi chỉ lên tiếng nhắc nhẹ:
- E... hèm... ở đây có cam quay hết, đồng hồ trong ba lô có 113 chiếc và đều được lưu sổ cẩn thận nên mong mọi người đừng vô tình làm chúng rớt vào túi hoặc đồ lót của mình nhé!
Tiểu Mi, Tiểu Mị và Mã Vĩ không hề gì nhưng Đồ Thị và Tiểu Mỹ bị nhột không chịu nổi vì hai người đang có ý định vô tình làm rớt trong... áo ngực vài chiếc... hic hic... cơ hội ngàn vàng cứ vậy bị biến mất hay sao?!!
20 phút sau, Mã Vĩ đỏ ngầu hai mắt ngước nhìn Trụi như một con bạc khát nước:
- Tiểu Trụi... con có biết tổng giá trị của tụi nó không?
- Ha ha ha... dĩ nhiên... chi tiết kỹ thuật cũng như giá trị được trợ lý ảo của con dễ dàng tìm ra và lưu giữ đàng hoàng... nếu chúng mới xuất xưởng thì phải có giá trên 1 triệu đô la, nhưng hàng này đã qua sử dụng sẽ khấu hao 20% do đó còn lại khoảng 800.000 đô la. Tuy nhiên nếu giao dịch giá xỉ sẽ giảm phân nữa còn lại 400.000 đô la, tương đương với 10 tỷ tiền Vi En.
Trụi quay qua hỏi mẹ:
- Nhiêu đây đủ nhiều chưa mẹ?
Đồ Thị không ngốc, nãy giờ nhìn chồng say mê điếu đổ thì đã biết Trụi giàu kinh khủng, giàu đến độ Mã Vĩ phải đỏ mắt nên giờ nghe hỏi bà chỉ có thể gật đầu chấp nhận.
Mã Vĩ: - Tiểu Trụi... con có thể bán hết cho ta được không?
- Ồ... chú mua chơi hay mua kinh doanh?
- Ta... ta vừa chơi vừa kinh doanh...
- Ồ... vậy phải lấy giá thật rẻ mới được...
- Đúng đúng...
- Chú như người trong nhà, không thể xem như bọn đầu đường xó chợ...
Mã Vĩ thấy giọng điệu thằng nhóc bắt đầu hơi kỳ lạ nhưng ông vẫn vuốt đuôi ngựa:
- Đúng đúng... chúng ta là người một nhà...
- Ok... hàng ngon giá rẻ... tất cả bán giá 800.000 đô la!
- ???
Mã Vĩ ôm đầu không hiểu mình nghe lầm hay Trụi nói lộn... ông lắp bắp:
- Con có lầm không?
- Dạ không, 800.000 đô la!
- Ôi không... chúng ta là người nhà mà?
- Ậy... không phải dân làm ăn luôn nói "thân huynh đệ minh tính sổ" đó sao! Càng thân thiết càng phải rạch ròi, mất lòng trước được lòng sau, như vậy mới giữ tình cảm được lâu dài...
Tiểu Mi, Tiểu Mị vẫn chơi đồng hồ vô tư, Đồ Thị và Tiểu Mỹ lại muốn ôm bụng cười cái trình độ lèo lái quá gắt của Trụi nhưng bụng muốn cười mà mặt lại méo vì đau lòng cho túi tiền của Mã Vĩ... hai người biết rất rõ Mã Vĩ phát tài thì họ mới có trái cây ngon để ăn.
Mã Vĩ nhíu mày, lòng tham lam món hời cực lớn từ từ giảm xuống, đầu óc thương nhân dần trở lại, ông cũng không tuyệt vọng vì đối phương đã chịu nói giá nghĩa là rất có thành ý buôn bán. Mã Vĩ bắt đầu nghiêm túc xem Trụi là một đối tác hẳn hòi chứ không còn là một thằng nhóc dễ xí gạt về nhà nữa... khả năng Trụi nhận ba dượng làm cha đã gần như bằng không vì Trụi quá giàu... biết đâu đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi... nếu thật là như vậy thì má ơi, Trụi giàu hơn cả Mã gia.
- Tiểu Trụi... chú thực lòng muốn mua chúng... con có cách nào bớt chút đỉnh cho chú không?
- Dễ ợt, đây là lần đầu giao dịch của con với chú, theo luật của bên này thì sẽ bớt 5%... như vậy giảm 40.000, còn lại 760.000 đô.
- Vẫn quá cao so với giá bán xỉ con nói khi nãy!
- Ha ha ha... cái giá 400.000 đô cũng được nhưng phải kèm 2 điều kiện.
- Điều kiện gì?
- 1 là con lấy lại 5 chiếc đồng hồ, 2 là mẹ con phải tặng phân nửa quyền sở hữu mảnh đất này lại cho con.
Đồ Thị mặt mày tái mét... quyền sở hữu nơi này là đường lui của bà... bây giờ bị mất thì khác gì cắt thịt mình nuôi chồng?
Mã Vĩ cũng quá rành việc này, ông nhíu mày sâu như rãnh biển Mariana... làm đàn ông mà lấy tiền riêng của vợ là không tốt, đặc biệt là khi tiền riêng có dính líu với chồng trước!
Aizzz... mặc kệ, cứ hỏi chuyện cho rõ rồi quyết định sau cũng được, dù sao Trụi và đống đồng hồ cũng còn ở đây!
- Tiểu Trụi... 5 chiếc đồng hồ con muốn giữ lại là những chiếc nào?
- Ha ha ha... chú cứ yên tâm, chúng nó chỉ tầm tầm mà thôi!
Nói xong Trụi vung tay nhặt ra chính xác 5 chiếc đồng hồ của chú Lâm ba Yến.
Mã Vĩ nhìn thấy đúng là hàng tầm tầm liền thở phào nhẹ nhõm, miễn đừng mất mấy chiếc đỉnh cấp là được.
- Chú muốn suy nghĩ thêm được không?
- Dạ được... buôn bán phải thuận mua vừa bán mới lâu dài.
- Chú chụp hình hết chúng lại được không?
- He he... chú cứ tự nhiên!
Trụi biết đây là người ta cẩn thận chụp lại làm bằng chứng tránh bị tráo hàng l·ừa đ·ảo... cẩn tắc vô áy náy.
Thật lòng Trụi cũng khoái giao dịch với ba dượng vì bên Đài Lon thị trường không nhỏ, tiêu thụ hàng xa xỉ số lượng lớn rất khả quan, tốt hơn rất nhiều nếu tung ra ở Vi En... ngoài ra nếu thành công giao dịch thì Trụi tự nâng địa vị của mình lên cao cho Đồ Thị phải lé con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái khi nhìn thằng con đã vứt bỏ 15 năm trước... ha ha ha... một sự trả thù ngọt ngào!
Riêng điều kiện ép Đồ Thị tặng phân nửa quyền sở hữu mảnh đất là để chọc gậy bánh xe cho nhà người ta xào xáo để gọi là có tí náo nhiệt đầu xuân! Cứ châm lửa cái đã rồi sống c·hết mặc bây... nhà ai cháy ráng chịu!
...
Chụp hình xong đã vào bữa ăn chiều, Trụi không mời, người ta cũng không thể ở lại, Đồ Thị phải dẫn gia đình về nhà mẹ ruột.
Đồ Thị: - Con đi với mẹ về nhà ngoại đi Trụi!
Trụi không có bà mà nhìn hướng nhà ngoại trong xóm, nơi mà Trụi chưa một lần đặt chân từ khi bà đi:
- Con có việc chắc không đi được!
Đồ Thị thở dài bất lực! Thằng nhóc này còn không được chính bà tha thiết thì làm sao nhà mẹ đẻ của bà tha thiết?
Thậm chí bản thân bà từ lúc 14 tuổi bị phát hiện mang thai thì gần như đã bị ghét bỏ thì đừng nói tới thằng Trụi...
Chẳng qua 15 năm làm dâu phú hào bà thỉnh thoảng có gửi về chút gì đó nên 2 bên mới nối lại quan hệ mà thôi... tuy nhiên dù nối lại quan hệ bà vẫn không thể mở miệng nhờ họ chăm nom Trụi... chắc chắn mở miệng sẽ bị chửi và bị kêu: sao mày không về lo cho nó đi?
Mã Vĩ dẫn cả nhà đi nhưng đến phiên Tiểu Mỹ trở chứng:
- Ba ba... con không muốn đi nhà đó... con muốn xem đồng hồ một chút rồi về khách sạn.
Mã Vĩ: - Không được... con không biết tiếng Vi En, lại là con gái một thân một mình...
Tiểu Mỹ hai mắt lúng liếng nhìn Trụi:
- Ai nói ba ba con một mình? Có ca ca ở đây... chút nữa ảnh đưa con về khách sạn!
Mã Vĩ giật mình nhìn con gái... đứa nhỏ này đừng nhìn ở nhà ngoan ngoãn mà lầm, ông biết nó bên ngoài cũng ăn chơi happy ngất trời, bạn trai thay như thay áo nhưng được cái khôn khéo, không lụy vì tình, rất biết lợi dụng nhan sắc để đạt được mục đích, chưa bị thiệt thòi với ai bao giờ.
Cái kiểu liếc mắt lúng liếng kia thì ông quá rành, hệt như tiểu hồ ly nhìn thấy gà béo trong chuồng... thêm vào đống đồng hồ kim cương lấp lánh thì ông hiểu ngay con gái muốn gì... nhìn kỹ lại tiểu Trụi cũng đẹp trai, giàu có, rất hấp dẫn...
Chà chà... nếu không dụ được nó làm con kế thì gài nó thành con rể cũng quá đẹp... khà khà... kiểu ở rể thì khác éo gì con kế đâu, thậm chí còn thân thiết hơn nhiều mà lại khỏi phải gả con gái rượu đi đâu xa hết!
Wow... quá hay... nhất tiễn hạ tam tứ điêu... sau này tha hồ có đồng hồ hiệu bán kiếm lời, ông có quen rất nhiều phú hào ở Đài Lon, Đại Lục, Sin, và nhiều nước khác, tha hồ mà buôn bán kiếm lời.
Mã Vĩ nghĩ xa thiệt là xa đến nỗi con gái nũng nịu lắc tay ông mà ông không hay biết:
- Bà baaaa... được không aaaaa?
- À... được chứ... được chứ! Tiểu Trụi... chú nhờ con chăm sóc Tiểu Mỹ được không?
Trụi ngẩn người, vụ gì đây trời... có điêu dân muốn hại trẫm sao?
Thái độ hai cha con này thay đổi đáng nghi quá... Trụi há mồm định từ chối nhưng con nhỏ Tiểu Mỹ lại liếc nhìn quá thâm tình, mà cái thân hình nó cũng chuẩn hot girl, chân dài tới nách, da trắng môi hồng thanh xuân mỹ miều... khà khà... không hổ với cái tên Tiểu Mỹ!
Aizzz... vì thâm tình gia đình... vì mặt mũi mẹ yêu... vì gái đẹp nên cuối cùng Trụi gật đầu chấp nhận!
Đồ Thị cũng cảm nhận được hai cha con Mã Vĩ kỳ lạ nhưng bà không nghĩ xa như chồng, vả lại tiếng tăm ăn chơi bên ngoài của Tiểu Mỹ bà không biết... nếu Tiểu Mỹ không về nhà mẹ của bà thì càng tốt, nó không thuộc về nơi đó giống y hệt như Trụi không thuộc về nhà nội của Tiểu Mỹ.
Vì những lý do phức tạp như vậy nên cuối cùng Đồ Thị dẫn chồng và hai con gái nhỏ đi nhà mẹ đẻ, để lại tiểu hồ ly đang muốn làm thịt gà béo...
(còn tiếp)