Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 86 (Xui Có Thưởng). Hy vọng trái đất tròn

Chương 86 (Xui Có Thưởng). Hy vọng trái đất tròn


Trụi giơ tay lau nước mắt cho mẹ... nhưng càng lau nước mắt càng nhiều...

Đồ Thị nức nở:

- Mẹ có lỗi với con nhiều quá...

- Bỏ đi mẹ ơi... thật ra con chỉ cần nghe được câu này là đủ rồi...

- Hic hic... mẹ xin lỗi... lúc đó mẹ nhìn con không được, cứ nhìn là mẹ chán ghét vì nghĩ tới người kia...

Oành~

Có t·iếng n·ổ chấn động trong đầu Trụi... thì ra... thì ra đây là lý do mẹ bỏ đi... hic hic... cuộc đời của ta là một chuỗi sai lầm, ba bị mẹ ép đi nếu không muốn ở tù, mẹ bỏ ta vì ghét ba...

Trụi ngơ ngác thất thần, Đồ Thị nhìn thấy vậy càng khóc nhiều... chú thím Út bên kia hàng rào nhìn thấy nhưng cũng không biết nói gì đành lặng lẽ rời đi để hai mẹ con tự xử!

Mãi vài phút sau Trụi tỉnh lại cười khổ liên tục... cái số mình xui từ trong bụng mẹ là phải rồi!

Đồ Thị cũng đã khóc cạn nước mắt, ly nước khế bị uống hụt giờ lại dâng đầy nước mắt.

Tự nhiên nhìn thấy ly nước khế Trụi bỗng nhẹ lòng như được giải thoát khỏi tất cả sự muộn phiền uất ức 15 năm nay... mọi câu hỏi đã có đáp án... ít ra mẹ bỏ đi không phải vì ghét bản thân Trụi.

Đáp án có vẻ miễn cưỡng, nhưng có còn hơn không, tạm đủ là được!

- Mẹ đừng nghĩ về nó nữa... mọi chuyện đều là quá khứ... giờ mẹ cứ sống yên vui bên kia đi... con không qua đó đâu...

- Con không muốn ở với mẹ với em sao?

- Mẹ nhìn thấy con không còn chán ghét sao?

Đồ Thị giựt mình nhìn kỹ lại con trai... nó hao hao 8 phần giống cha, rất đẹp trai, bởi vậy bà mới mê mệt khờ dại mối tình đầu... nhưng 15 năm sau bà đã trưởng thành, gậm nhấm ra được lỗi phải do ai nên không còn quá hận người kia nữa... đáng tiếc nhận ra đã quá muộn màng.

- Không... mẹ hết thù hận ba con rồi... trước kia lỗi do mẹ ngu ngốc...

Trụi gật đầu cái hiểu cái không, nhưng Trụi tin lời nhận lỗi này của mẹ là chân thành, làm con đứng cửa giữa, chỉ cần một câu này là được!

- Chiều qua mẹ đã đồng ý giao lại quyền sở hữu đất này cho con... nếu sau này con gặp lại ba nhớ lấy luôn phần còn lại... con nhắn với ổng rằng mẹ xin lỗi ổng...

Trụi cười khổ:

- Mẹ làm quá ba chạy mất tiêu... đời nào ba dám về mà gặp!

- Aizzz... hy vọng trái đất tròn... lúc đó con nhớ nhắn dùm mẹ!

Trụi gật đầu... chuyện xin số liên lạc quá dễ nhưng cả hai mẹ con đều phớt lờ... vết rách vẫn còn nguyên vẹn... không phải nói huề là lành lặn lại được ví dụ giờ đây tuy Trụi có thể lau nước mắt cho mẹ nhưng không bao giờ ôm được bà vì trong lòng nghẹn uất rất nhiều... cần bụi thời gian phủ mờ thêm nữa... hic hic... ác nhất là miếng bánh quy thuần phục, nó làm Trụi nhớ hết... biết bao giờ mới có thể quên được!

...

Ngay lúc này cha con Tiểu Mỹ đi vào.

Mã Vĩ ngạc nhiên nhìn vợ:

- Sao em lại khóc sưng hết hai mắt rồi?

- Cái này là do gặp lại con em xúc động!

Trụi thán phục nhìn mẹ, bà lại sử dụng thiên phú biến hóa nét mặt cực kỳ hoàn hảo, vào vai một người hiền thê từ mẫu không chê vào đâu được!

- Ừm... nhớ giữ gìn sức khỏe nha em, phải ráng vui lên vì hôm nay là giao thừa.

Tiểu Mỹ kinh ngạc nhìn dì ghẻ, khóc kiểu gì ghê vậy trời... cái này là khóc thiệt nà... y như nàng bị thất tình lần đầu tiên! Thôi mặc kệ... giờ cột được chân của truyền nhân Tiêu Dao Phái là quan trọng nhất!

Tiểu Mỹ thoăn thoắt đến ngồi bên phía còn lại của Trụi, ôm tay Trụi lắc lư làm nũng siêu thân mật:

- Ca ca à... sao không qua khách sạn đón muội ăn sáng... muội đói bụng quá trời rồi!

- Đói bụng? Yên tâm... ca ca làm đồ cho ăn liền!

Trụi rút tay vọt lẹ vào bếp pha luôn 3 ly bột dinh dưỡng cho 3 người.

Mã Vĩ cười khổ nhìn gái cưng... cuộc chơi mới bắt đầu mà sao con gái lép vế vậy trời?

Đồ Thị thì ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, tranh thủ lúc Trụi vào nhà hỏi thăm:

- Anh ơi... chuyện này là sao?

Mã Vĩ nói thẳng không dấu giếm:

- Chiều tối hôm qua hai đứa nó lăn ga giường rồi... bây giờ anh muốn bắt rể tiểu Trụi!

- ???

Thế giới quá điên cuồng, Đồ Thị bó tay không hiểu... thằng Trụi sao có cửa với con Tiểu Mỹ... Tiểu Mỹ sao chấp nhận thằng Trụi?

Rồi tự nhiên đang muốn nhận con trai giờ thành kén ở rể?

Hai đứa con riêng lấy nhau hợp pháp Đài Lon không vậy trời?

Bà hí hoáy dùng điện thoại tra cứu... may quá không phạm luật bên nào hết, hú hồn!

Trụi mau chóng bước ra với ba ly bột thơm phức mời mọi người uống thay bữa ăn sáng.

Mã Vĩ cười híp mắt uống vèo hết luôn 1/3 ly bột để nạp năng lượng chuẩn bị thu lưới bắt rể:

- Tiểu Trụi à... chiều tối hôm qua tại sao con làm vậy?

- Chú Mã... con làm rất nhiều việc, không biết chú nói là việc gì?

- Thì chuyện con ăn h·iếp Tiểu Mỹ của chú chứ còn chuyện gì...

- Ậy dà... chú nói không đúng hoàn toàn.

- Con đừng chối!

- Không... con có chối đâu... con chỉ có ăn chứ không có h·iếp... h·iếp cái là lên phường ngay!

Ha ha ha ha ha... Tiểu Mỹ ôm bụng cười, Mã Vĩ và Đồ Thị thì ngơ ngác... sao chuyện này tụi nó nói tỉnh bơ vậy nè trời... gặp ngày xưa là bị chửi xối xả, bị từ mặt thậm chí bị tròng lòng heo thả trôi sông luôn chứ đâu vừa gì...

Tiểu Mỹ: - Ba ba đừng quan trọng hóa vấn đề nữa!

Mã Vĩ gượng cười:

- Hảo... con thừa nhận ăn Tiểu Mỹ thì phải chịu trách nhiệm cưới nó làm vợ, về Đài Lon làm rể...

- Ha ha ha... chú Mã vui tánh quá... nếu ai ăn Tiểu Mỹ mà phải làm rể thì chúc mừng chú... chú về Đài Lon điều tra chắc chắn sẽ thu được vài thằng rể là ít... tới chừng đó không đến lượt con đâu chú ơi!

Mã Vĩ và Đồ Thị ngồi như hoá đá. Tiểu Mỹ mắc cỡ quay sang đánh ca ca bụp bụp liên tù tì!

Aizzz... kế hoạch bắt rể phá sản tập 1... hic hic... chơi cứng không được thì ông đây chơi mềm, nghe nói Vi En có câu lạt mềm buộc chặt:

- Tiểu Trụi... con không thương Tiểu Mỹ sao?

- Hả... thương chứ... chòi oi thương muốn c·hết luôn, nó là em gái khác cha khác mẹ, con riêng của chồng mẹ con mà... đâu phải người dưng nước lã gì mà không thương!

Nghe đến đây Đồ Thị đã biết câu chuyện sẽ đi về đâu rồi, bà chợt nhận ra hiện giờ thằng con này d·u c·ôn hết mức, nhưng càng như vậy mới càng sống khỏe...

Mã Vĩ nhăn mặt cố gắng chèo kéo:

- Con với nó rất hợp, vừa gặp đã thương, vậy con cưới nó đi nha...

- Ậy... chuyện đại sự một đời không thể hấp tấp... con cần thời gian suy nghĩ thật chín chắn... trước tiên là phải đến tuổi 30... người ta nói tam thập nhi lập... đến chừng đó con mới chín chắn được!

- ???

Mã Vĩ sững sờ, Tiểu Mỹ và Đồ Thị cười ngất... thôi thế là toang... muốn bắt rể ai ngờ chọn trúng con ngựa hoang tung hoành trên đồng cỏ, không ai có thể trói buộc... Mã Vĩ thử một lần cuối nháy mắt cho con gái, biết đâu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngựa hoang bị cỏ ngon dụ sụp hầm...

Tiểu Mỹ chiều lòng ba ba và cũng bắt đầu kết ca ca có Củ To Thần Công, dư vị hai lần lên thiên đàng hôm qua ăn đứt mấy năm phiêu lưu tình ái của nàng... nếu cưới được truyền nhân Tiêu Dao Phái đảm bảo sung sướng cả đời.

- Ca caaaaa... cưới muội đi... vì ca ca muội sẵn sàng không học đại học, ở nhà hầu hạ chăm sóc cho ca ca như vua chúa.

- Đúng đúng... gia tài Mã gia cũng để lại hết cho hai con...

Trụi híp mắt cười... biết tỏng ngoài chuyện nối dõi tông đường thì Mã Vĩ muốn nguồn hàng đồng hồ Rolex... hắc hắc... như vậy địa vị của Trụi đã trở nên quan trọng, mẹ cũng nhờ đó mà tăng địa vị trong Mã gia.

Mục đích đã đạt, Trụi kết thúc câu chuyện luôn để khỏi dây dưa dài dòng, mất lòng trước được lòng sau:

- E... hèm... con nói thật cho chú Mã và Tiểu Mỹ nghe một lần thật rõ ràng: đời này con sẽ không lấy vợ, chỉ có yêu đương qua đường và happy... riêng chuyện đồng hồ Rolex thì chú cứ mua, miễn giá cả ok thì con bán ngay!

Mã Vĩ cười khổ thất bại toàn tập:

- Hảo... sẵn đây chú muốn mua luôn đồng hồ của con theo điều kiện con đưa ra hôm qua.

- He he... cảm ơn chú, để con lấy chúng ra cho chú xem rồi tính tiền!

Ba lô được đem ra, Trụi bỏ lại 5 chiếc của chú Lâm, mang ra bàn đá 107 chiếc, 1 chiếc đã nằm trên tay Tiểu Mỹ vậy thì mẹ cũng không thể thiếu sau khi hai mẹ con thông hiểu nhau nhiều hơn.

Xoẹt...

Trụi quơ tay lựa chọn và đeo cho Đồ Thị một chiếc đồng hồ thật đẹp và thật nhanh.

Bà ngỡ ngàng tự nhiên nhìn thấy đồng hồ trên tay mình và rồi chợt hiểu con trai tặng quà... loạch xoạch... nước mắt của bà lại tràn mi... giá trị tiền bạc của đồng hồ đã lớn nhưng giá trị tình cảm của nó còn lớn hơn nữa... con bà đã tha thứ cho bà... tạ ơn trời phật!

- Chú Mã... con tặng đồng hồ cho Tiểu Mỹ và mẹ rồi nên con chỉ lấy 350.000 đô la mà thôi... chúc Tiểu Mỹ và mẹ năm mới vui vẻ!

Tiểu Mỹ và Đồ Thị vỗ tay cảm ơn nhưng Mã Vĩ thì tái mặt, ông vui không nổi dù được giảm giá 50.000 đô la... bà mẹ nó... nó một thân một mình mà dám tặng quà siêu như vậy làm lễ gặp mặt thì bản thân ông làm đại gia và tiền bối làm sao không tỏ vẻ cho được... chuyến này xuất huyết nặng rồi, không xuất nhiều sợ rằng khó hợp tác dài lâu!

Tin... tin...

Hệ thống ngân hàng của nước người ta nhanh gọn lẹ, chỉ tầm chục giây đã xong CMN rồi!

Venus thông báo nhận được 350.000 đô tiền mua đồng hồ kèm theo 88.000 đô lì xì Tết!

Whao... sướng... quy tắc bánh ít đi bánh quy lại đã phát huy tác dụng!

Trụi cười tít mắt:

- Con cảm ơn chú Mã lì xì 88.000 đô... con hứa sẽ tìm thêm đồng hồ xịn cho chú buôn bán... chúc chú cháu mình hợp tác vui vẻ, phát tài quanh năm!

Mã Vĩ cười híp mắt bắt tay bụp bụp:

- Hợp tác vui vẻ, năm mới phát tài!

Tiểu Mỹ nhảy ra:

- Ba ba lì xì ca ca 8 vạn 8 đô la thì lì xì con cũng không tệ được đâu nha!

- Chuyện nhỏ... mẹ và các con đều có bao lì xì 8 vạn 8 hết...

- Wa... ba ba vạn tuế...

- Nhưng bằng Đài tệ.

- Ôi trời... bất công quá... 1 đô la bằng 33 lần Đài tệ lận!

(còn tiếp)

Chương 86 (Xui Có Thưởng). Hy vọng trái đất tròn