Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 88 (Xui Có Thưởng). Bị lập hồ sơ
Trụi nằm h·út t·huốc phì phèo trên giường, Tuyết tỷ vùi vào người Trụi ngất xỉu sau khi tham lam leo thiên đường liên tục nhiều lần.
Ngay nấc thang thiên đường đầu tiên Trụi đã mở hai còng tay để cả hai có nhiều tư thế leo thiên đường thoải mái hơn... Tuyết tỷ tham lam d·ụ·c cầu bất mãn nhưng cuối cùng phải bại với Củ To Thần Công.
Điều sảng khoái nhất bcs tương lai mang lại chính là bắn s·ú·n·g nước nhiều lần nhưng không xịt nước!
Nhờ vậy Trụi vẫn tỉnh rụi không chút uể oải hay bị rút rỗng như bình thường... oa... nghĩ lại ngày xưa bọn hái hoa đạo tặc chắc cũng xài chiêu này nên hái hoa xong mới còn sức cao bay xa chạy, khinh công bay lượn vèo vèo... chứ nếu s·ú·n·g nước bắn ướt nhẹp chắc phải ngủ vùi, chân run làm éo gì chạy nổi chứ đừng nói là khinh công.
Ọt... ọt... bụng đói reo to, Trụi thản nhiên đi vào bếp nấu mì gói, ai ngờ chủ nhà có sẵn nồi thịt kho hột vịt, canh khổ qua dồn cá thác lác... whao... đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, Trụi chơi luôn một tô tượng để bổ sung năng lượng.
Đang ăn khí thế, mồ hôi tuôn tùm lum thì mỹ nhân đến phía sau choàng tay qua cổ ôm Trụi:
- Em ăn ngon không? Đói bụng quá nên bỏ chị luôn à?
Trụi nghe vậy liền ngừng tay, quay ngang bế tình tỷ lên ngồi chung, đút cho nàng cùng ăn, Tuyết vừa ăn vừa say mê ngắm Trụi.
Quái... sao càng ngắm càng mê... mái tóc vẫn cứ cực chất dù rằng mồ hôi bết bết???
Trụi mỉm cười, tác dụng của lược thần kỳ phải 6 tiếng mới hết.
Bữa ăn kết thúc, cả hai dắt nhau đi tắm, nghe đâu bác sĩ khuyên ăn xong không được đi tắm, thế mà anh chị này chẳng những tắm mà còn leo thiên đường luôn trong đó suốt nửa tiếng mới hài lòng đi ra, dĩ nhiên là Trụi bế tình tỷ đi ra vì nàng đã xụi lơ.
- Ha ha ha... hôm nay sợ em chưa bà chị?
Tuyết mỉm cười thật tươi gật đầu, từ đây Lãnh Phi Tuyết đã không còn băng lãnh như ngày xưa nữa!
Chính Củ To Thần Công đã lập công to, hòa tan được trái tim mùa đông của mỹ nhân.
Tuy nhiên biết là biết, Trụi lại không dám nói sợ người ta da mặt mỏng không chịu nổi.
Đừng nhìn Tuyết là thanh tra thì cho là ghê gớm, thực ra bên dưới lớp băng giá ngụy trang nàng lại cực kỳ dễ bị tổn thương bằng chứng là đã t·ự v·ẫn khi gặp cú sốc lớn đầu đời!
- Uy... cười chị cái gì?
- Hả... có cười gì đâu!
- Cười chị ngất xỉu sao?
- Không...
- Vậy chứ nghĩ gì mà cười?
- Ừ thì nghĩ lại lần đầu gặp nhau, em đi câu cá ban đêm mà câu trúng chị dưới sông, sợ muốn té đái... cuối cùng làm phước đem vô nhà c·ấp c·ứu vậy mà còn bị người ta hấp diêm mình... xui VL luôn!
- Hừm... cấm chửi bậy ở đây! Lúc đó chị quẫn chí hấp diêm em... nếu em không cứng phía dưới thì đố chị hấp diêm được!
- Chòi oi... người ta là trai tân chưa biết gì... gặp chị đẹp ma mị như vậy, quần áo ướt cởi ra lau khô... làm sao không cứng!
- Em hay quá ha... chị cũng lần đầu tiên... em hô hấp nhân tạo, ép ngực là muốn c·hết rồi, cởi hết đồ người ta vừa lau vừa táy máy tay chân ai mà chịu nổi?
- Ặc... vậy thôi huề đi... tính qua tính lại đều mất zin... he he...
Tuyết phì cười... thằng nhóc này khôn lỏi lắm, cũng may hai năm nay nàng h·ành h·ạ nó cũng lấy vốn rồi, chỉ có điều tự nhiên bây giờ nó đẹp trai quá, mạnh quá... chắc từ nay về sau nó sẽ h·ành h·ạ lại nàng...
Nghĩ đến đây Tuyết lại động tình hai má đỏ ửng, nhưng đây là động chân tình chứ không phải thể xác, vụ kia nàng đã quá thỏa mãn... có thể nhịn ăn trong vài tháng như trước giờ!
Bất chợt Tuyết nổi hứng đề nghị làm Trụi té giường:
- Hay là chị li dị rồi mình cưới nhau?
- Trời ơi... nói thiệt hay giỡn đây bà chị?
- Hazzz...
Bọt nước ảo tưởng phồng nhanh và bể cũng nhanh, Tuyết thở dài thăm thẳm cuộn mình trong vòng tay của hồng hài nhi.
Nàng không quen không yêu chồng, bị mai mối rồi cưới gả, gia đình hai bên đều có số má, nàng muốn an phận cưới chồng sinh con để giữ gìn danh tiếng gia đình... nàng hy vọng sẽ có một gia đình tốt đẹp như ngày xưa ông bà vẫn thường như vậy: cưới trước yêu sau, vợ chồng quen hơi bén tiếng, ăn đời ở kiếp đến răng long đầu bạc, con cháu đầy đàn.
Năm 28 tuổi nhan sắc rực rỡ trắng trong không tì vết nàng bước lên xe hoa với chú rể không kém cạnh gì về nhan sắc, thần thái, gia thế, của cải, học vấn...
Thế nhưng chồng nàng trước mặt người khác cực kỳ mẫu mực còn khi chỉ có 2 người thì lạnh nhạt với nàng hơn cả cái tên Lãnh Phi Tuyết của nàng... buồn cười là anh ta lại mang tên Hồng Như Hoả.
Ôi trời... không biết ông chồng "đỏ như lửa" này nóng bỏng với ai chứ ở nhà chưa từng đến gần nàng trong bán kính 1 mét, y như kiểu nam châm cùng cực nên đẩy nhau vậy á!
Ban đầu nàng nghi ngờ nhưng ông chồng có râu quai nón, cả người tập gym cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt sắc bén, chân mày tướng cực kỳ manly...
Mãi đến 3 tháng sau cưới, nàng quá khủng hoảng mới vận dụng quan hệ đi điều tra nghe ngóng rồi tận mắt nhìn chồng "đỏ như lửa" với một anh chàng mi thanh mục tú, làn da khiến chị em phải ganh tị, môi hồng tự nhiên, mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ... cả hai người vô thẳng khách sạn khiến nàng phải dừng cuộc theo dõi, tâm hồn bấn loạn, thế giới quan sụp đổ, tương lai đen tối không thua gì cái tiền đồ của chị Dậu trong "Tắt Đèn".
Ngay buổi tối đó nàng bắt taxi đi ngắm sao ở một cây cầu nghe nói nước chảy xiết lắm... một tiếng "ùm" vang lên khi nàng nhảy xuống rồi mở mắt ra trong căn nhà lá ọp ẹp nhỏ xíu, kiểu Bạch Tuyết thấy mình trong nhà bảy chủ lùn.
Tuyết bị hô hấp nhân tạo, bị đè ngực c·ấp c·ứu, bị lột đồ lau khô và còn được massage những vùng n·hạy c·ảm... ngay lúc đó nàng nổi khùng tại sao c·hết còn không được yên thân, bị thằng nhóc đen thùi đầy mụn, răng ám khói thuốc vàng khè, đang sờ mó mà chảy nước miếng ròng ròng... nàng nương theo cơn giận trong lòng cùng cơn hứng tình của cơ thể làm ra một điều ngoài sức tưởng tượng:
Hấp diêm người đã cứu nàng, kẻ nhân cơ hội s·àm s·ỡ nàng, nàng muốn trả thù đời, trả thù chồng và cả chà đạp tự bản thân... hic hic... hai người đến với nhau như vậy đấy...
Cơn xúc động - sung sướng đầu đời in sâu vào tâm trí hai người, biến Trụi từ một thằng nhóc d·u c·ôn thành một hồng hài nhi đầy tiềm năng với vài tình tỷ hữu duyên... biến Tuyết từ một thiếu nữ ngây thơ trong trắng, tuyệt vọng t·ự t·ử trở nên bình tĩnh, can đảm tiếp tục sống, tiếp tục mối quan hệ mờ ám lâu lâu một lần nhưng tẹt ga với Trụi.
Sau cái đêm định mệnh đó, nàng đã đuổi luôn không cho chồng ở nhà, chỉ cho phép xuất hiện khi họp mặt gia đình bạn bè... cả hai giải thoát lẫn nhau, có nhiều không gian sống riêng tư tự do hơn...
...
Tiếng nói nhẹ nhàng trầm ấm của Trụi vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tuyết:
- Mình giữ nguyên quan hệ như này đi chị, gia đình chị và chị cần hình ảnh một mái nhà êm ấm... khi nào chị cảm thấy không cần nữa thì xé tờ giấy hôn thú kia, lúc đó chúng ta vẫn như vầy, chị kêu thì em đến, chị thích thì em chìu... em vẫn sẽ cho chị bay lên thiên đường mệt xỉu đúng nghĩa đen...
- Ừm... nhưng sao tự nhiên lợi hại vậy thằng nhóc... nhất là cái của nợ của em... nó làm chị chịu không nổi, muốn c·hết lên c·hết xuống, muốn cắt bỏ nó ra ngay nhưng nuối tiếc không nỡ...
- Ha ha ha... người ta nói kẻ sĩ ba ngày không gặp đã khác...
- Nhưng em là lưu manh!
- Thì chị em mình ba tháng rồi chưa gặp nhau còn gì... mai mốt chị cứ kêu em "giao hàng" thường xuyên để giải tỏa thoải mái, không cần kiềm nén khổ sở!
- Nhưng chị sợ nhiều quá em có hại trong người.
- Ha ha... trước khác nay khác... Trụi 2025 cực kỳ khác... nãy giờ chị thấy em tỉnh rụi không?
- Ừ... rất tỉnh... rất khỏe... làm người ta rất sướng... em làm sao được như vậy?
- Khà khà... em vừa gia nhập một môn phái cực kỳ lợi hại, thuộc dạng bí truyền trong giang hồ, đó là Tiêu Dao Phái, muốn gia nhập thành công cần phải hữu duyên, phải luyện thành Củ To Thần Công khi nhập môn, sau đó... ... ...
Trụi nổ lung tung y như xí gạt Tiểu Mỹ, Tuyết dĩ nhiên cũng không tin giống Tiểu Mỹ nhưng vẫn thích thú lời giải thích lơn tơn này.
- Ha ha ha... xạo không xin phép luôn trời!
Trụi nghiêm mặt:
- Chị có biết vụ Tuấn Rô - 9 ly tối hôm qua không?
- Biết chứ sao không... bởi vậy chị mới kêu gấp em ngay sáng nay 29 Tết nè.
- Hừm... em biết ngay mà... dễ gì kêu em trùng hợp như vậy!
- Hừ... em có biết lần này sự việc nghiêm trọng lắm hay không... bên tổ t·rọng á·n lập luôn bộ hồ sơ về em rồi đó... may mà chị chú ý mạng võ lâm, sau đó dò hỏi ron ren mới biết á!
- Cảm ơn chị... họ lập hồ sơ thì cứ lập thôi... em tuân thủ luật pháp, tất cả chỉ là tự vệ nên em không sợ...
- Hừ... cẩn thận đó... lúc muốn chơi em thì kiểu gì cũng chơi được vì nhiều tội danh luật pháp quy định rất rộng!
- Ha ha ha... cái đó thì em chịu thôi... ví dụ có chỗ trộm một cái bánh thì bị chửi tí, có chỗ ăn bạt tay... còn có chỗ thì chặt tay... em chỉ cố tuân thủ pháp luật, chuyện khác em bó tay, hên xui đi!
Tuyết lo lắng nhưng biết Trụi nói đúng... Trụi chuyển chủ đề cho vui:
- Chị coi tin tức trong mạng võ lâm rồi?
- Ừ.
- 1 mình em lúc đó không sử dụng Vô Ảnh Thần Cước làm sao hạ gục tụi nó, làm sao đoạt s·ú·n·g của Tuấn Rô... rồi còn hôm bữa chơi đập chuột chũi với mấy thằng nhóc... tất cả đều là Vô Ảnh Thần Công của Tiêu Dao Phái á!
- Ha ha ha... lại xạo... sư phụ em đâu... kêu ra đây chị gặp mới tin được!
- Aizzz... tin thì có, không tin thì không!
- Lại xạo... lại xạo... c·hết nè... c·hết nè thằng nhóc...
Tuyết nhào vào t·ấn c·ông hồng hài nhi trong trạng thái chân không, hồng hài nhi lại nổi nóng muốn phun Tam Muội Chân Hoả để đối địch, Tuyết kinh hô xin tha không thể chịu nổi nữa, Trụi cười hì hì kéo mỹ nhân ra thay đồ đàng hoàng, Trụi bắt nàng ngồi ở bàn trang điểm, mình đứng phía sau dùng lược Long Lanh Óng Ánh chải tóc mây cho nàng...
Tận mắt nàng nhìn thấy chỉ sau vài đường lược mà nhan sắc nàng thăng hoa thấy rõ... ôi trời... quá kỳ diệu...
Vài giây chải đầu này như hình ảnh vĩnh hằng in sâu vào đầu hai người... hèn chi phim kiếm hiệp cứ thấy nam chải tóc kẻ mày cho người yêu, thật sự là quá đẹp, quá lãng mạn...
(còn tiếp)