Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 93 (Xui Có Thưởng). Hối hận muộn màng
Long đang họp mặt ra mắt ở nhà Đào trưa 29 Tết, cả hai trải qua 2 lần hợp thể và 1 lần sinh tử kiếp bây giờ đã trở nên gắn bó keo... dán sắt.
Họ hàng thấy cháu rể tương lai tướng tá chắc nịch, chạy xipo vài trăm củ, đưa sính lễ giá trị cả tỷ thì ai cũng gật đầu xem trọng.
Tiệc vừa tàn, Long nhận được tin tức mẹ nói vừa nhận tiền lì xì 1 tỷ từ Trụi và Thạch gia... bà quyết định sẽ xây lại nhà to, chuẩn bị cưới dâu...
Đào và Long chưng hửng, sao tự nhiên giống trúng số vậy trời, sau đó hai anh chị liền tung tăng tham khảo mẫu nhà đẹp - sang - xịn để chuẩn bị xây dựng căn nhà trong mơ, whao... còn vài tháng nữa tốt nghiệp lúc đó nhà xây xong, làm đám cưới là vừa kịp lúc luôn á!
Tâm trạng náo nức vui vẻ như vậy được nhân lên 60 lần, trong đó 10 nhà là vui nhất vì nhận được cả tỷ.
Chú Lâm ba Yến cũng mừng thầm, không phải vì 600 triệu được lì xì, tiền này chắc chắn lọt vào túi bà vợ lấy đi sắm vàng, ông mừng là vì 300 triệu làm nhà cho Út nuôi gà có thể nuốt luôn... ủa lộn... có thể trả lại, không cần tìm cớ xí gạt mệt mỏi.
Lúc này vợ chồng Út nuôi gà cũng có đi lãnh tiền, ôm bao tiền một tỷ hai vợ chồng mừng rớt nước mắt, hàng xóm cùng nhau chúc mừng, chúc mừng thêm vụ thím Út đã bớt bệnh kịp ăn Tết, nhắc đến vụ này hai vợ chồng càng khóc nhiều hơn vì cũng nhờ Trụi cho bột dinh dưỡng xịn.
Vậy là cả xóm hâm mộ, sẵn có tiền mọi người mua thử thứ bột đó về uống bổ sung dinh dưỡng... cuối cùng phát hiện lấy tiền mua cá thịt về ngon bổ rẻ nhiều hơn!
Có một điều nhỏ nhặt nhưng khá đau lòng trong mắt ông Thạch Sáng: mọi người nhận tiền từ nhà ông tuy cảm ơn rối rít nhưng mọi người đều biết Thạch gia là bất đắc dĩ, bị gài phải lì xì chứ thực tâm cho tiền chỉ có Trụi.
Thậm chí nhờ trí tuệ của Trụi mới nhân đôi được tiền lì xì cho mọi người, ai cũng biết ơn Trụi thật tâm còn Thạch gia chỉ biết ơn sơ sơ, đã vậy trong lòng còn lén cười chê không ít!
Aizzz... kèo này quá độc, Trụi nó chiếu bí làm Thạch gia tiến cũng thua mà thoái cũng thua!
Nhưng nhờ lần giao thủ trực tiếp này mà Thạch Sáng mới thấm thía và công nhận sự yêu nghiệt của Trụi, ông chơi không lại hèn gì thằng cháu ngoại vô dụng Hùng đô cứ thua hoài từ nhỏ đến lớn... vậy nên trong buổi giao lưu riêng của hai ông cháu chiều giao thừa, Hùng đô may mắn chỉ ăn 6 gậy ba toong quắn đít thay vì 20 cây nát đít!
...
Trong buổi đi lãnh tiền có một sự việc bất ngờ đã xảy ra: trên thực tế trong xóm trừ nhà nội, nhà ngoại Trụi, Thạch gia và 5 nhà khác giàu có khá giả không giúp đỡ Trụi thì xóm chỉ còn lại 59 nhà.
Như vậy lấy đâu ra 60 nhà để lì xì?
Thậm chí nhà cửa sập xệ tạm bợ chỉ có 9, nếu tính nhà cấp 4 thêm vào thì nhiều lắm! Một nhà còn lại là ai???
Cuối cùng chú Đại gọi điện công khai hỏi Trụi cho minh bạch, Trụi đưa ra đáp án là nhà anh Quân bán mì gõ, ảnh giúp đỡ nhiều và thậm chí còn không có nhà!
Ui trời... nghe đến đây mọi người vỡ lẽ và vỗ tay ầm ầm, dù Quân không thuộc người bản địa trong xóm nhưng Trụi tính vậy cũng tốt... anh Quân và vợ được kêu vào nhận tiền rất ngỡ ngàng, không phải 600 triệu mà lãnh luôn 1 tỷ... ối dồi ôi...
Vợ chồng anh Quân rớt nước mắt sau đó không xây nhà mà cầm tiền đi mua nhà đất luôn, chuyện này liên hệ Thạch gia là lẹ nhất, Thạch Sáng lần này rất sảng khoái bán một căn nhà còn tốt, có chút vườn nhỏ, giá 800 triệu hơi hẻo lánh nhưng làm chỗ ở đã khá đẹp.
Cả xóm mừng anh Quân kịp có nhà ăn Tết, mọi người xúm nhau chung tay dọn dẹp tặng ít đồ cho nhà anh ăn Tết và sinh hoạt được đong đầy.
...
Cả xóm bừng bừng hưng phấn nhưng tìm nhân vật chính để cảm ơn mãi không ra, lúc này Trụi đang hú hí với Tiểu Mỹ trong khách sạn.
Đến cơm chiều giao thừa chú Lâm tranh thủ gọi điện nói rõ chuyện tiền nong kẻo quá giao thừa không tốt.
- Trụi ơi... mày trốn đâu rồi... cả xóm đang truy nã mày đó, nhất là vợ chồng Út nuôi gà.
Trụi cười hì hì vừa ăn suất cơm đặc biệt của khách sạn vừa trả lời:
- Con ở nhà bạn rồi... có gì chắc phải qua Tết mới gặp được!
- Hừ... lại trốn... năm nào Tết cũng trốn hoài... năm nay mày tha hồ xông đất ai cũng khoái không nói gì đâu!
- Thật không chú?
- Thật... bây giờ ai cũng tìm mày mời ăn cơm nè!
- Ha ha ha... vậy sáng mai mùng 1 con xông đất Thạch gia được không?
- Hả... cái thằng quỷ... mày tha cho ông Thạch đi, ổng gặp mày sáng mai chắc tức sùi bọt mép luôn á!
- Đó chú thấy không... tốt nhất là con trốn, chịu xui một mình khỏi ám ai hết, qua Tết quay về!
- Ui... mọi năm nhà mày trống trơn không mất đồ, năm nay tao thấy có xe xịn mà?
- He he... chú nói đúng nhưng con có gắn cam hết rồi, ai vào phá là con biết liền, lúc đó con nhờ mọi người ghé xử lý!
- Ừ... vậy cũng được!
Chú Lâm không biết Trụi chỉ nói chơi, trong nhà có Tiểu Kim transformer vừa t·ấn c·ông được bằng Hồn lực vừa được bằng sóng âm thì ai mà phá rối hay ă·n c·ắp được... vậy nên Trụi mới ăn tâm muốn bỏ nhà chơi bời vài bữa, có thể happy với Tiểu Mỹ chờ đến mùng 5-6 gì đó chạy lên Đà Lat hóng gió happy với Diễm tỷ như đã hẹn.
- Vậy con bai nhe chú!
- Ế... khoan... tao muốn gửi trả mày 300 triệu... bây giờ hết cần xây nhà cho chú Út của mày rồi!
Trụi gãi đầu suy nghĩ một chút sau đó quyết luôn cho lẹ:
- Vậy cũng được... bây giờ 300 triệu đó là của chú luôn rồi đó... 5 chiếc đồng hồ của chú con đã phục hồi, có khách thích nên chắc con bán luôn, chia trước chú 300 đó, coi như lời ăn lỗ chịu.
- Cái thằng này... mày thù với tiền à... tao mới lấy 600 triệu lì xì... vụ đồng hồ đó dẹp mẹ nó đi!
- Hắc hắc... 600 đó vào túi thím là cái chắc... tiền nào ra tiền đó, lì xì là nguyên xóm có chung. Chú nhận tiền này thì lần sau con mới dám làm đồng hồ với chú nữa!
- Aizzz... nhưng 300 nhiều lắm!
- Không nhiều đâu... con bán giá cao lắm, chú lỗ thì có!
- Được rồi, tao sợ cái miệng của mày nhưng cảm ơn mày thật nhiều. Sẵn đây tao cũng xi nhan cho mày biết một chuyện rất vui: con Yến nó mới có phát hiện chấn động về mày!
- Hả... hổng lẽ con và nó... con và nó là anh em cùng cha khác mẹ thất lạc nhiều năm?
- Bà mẹ mày... mày định g·iết tao hả Trụi?
- Hì hì... con đâu dám, ghẹo chú chơi chút xíu thôi!
- Ờ cười đi con... để tao nói ra phát hiện này rồi coi mày còn cười nổi không: con Yến nó phát hiện mày vừa là rể Đài Lon vừa là rể Mễ cực kỳ hợp tiêu chuẩn của hai má con nó luôn á...
- Úi... chú nói gì... sao tự nhiên mất sóng rè rè vậy ta... trời ơi... chắc cuối năm người ta gọi điện nhiều quá nghẽn mạng luôn rồi... có gì qua Tết con gọi lại nha chú...
Tút... tút... tút...
Chú Lâm chưng hửng... rồi rồi... thằng này chơi Nghẽn Mạng Độn Pháp rồi! Chuồn lẹ thấy sợ luôn! Mình còn chưa nói hết chuyện nữa à!
Chú Lâm hý hoáy viết tin nhắn:
"Chồng Yến về Đài Lon rồi, nó đang kiếm mày á!"
Trụi vuốt mồ hôi đầy mặt tưởng êm chuyện... ai dè thấy thêm tin nhắn thì càng rầu thúi ruột... mình chuyên gia đi ám người ta sao lại bị một mình nhỏ Yến này ám suốt vậy ta?
Quá phi logic!
Aizzz... vẫn trốn trước chắc ăn... ló mặt về chắc nó ăn thịt nhai luôn xương rau ráu quá!
...
Ngay lúc ấy Yến đang ở nhà sử dụng Đại Nguyền Rủa Thuật trù ẻo ông chồng cấp "ông nội" lên tăng xông hay đột quỵ hoặc đột nhiên phát bệnh mất trí nhớ gì đó...
Còn má của Yến lại âm thầm than thở với chú Thoòng khi vừa lãnh xong tiền lì xì 600 triệu ở Thạch gia:
- Ông anh... tiếc quá!
Chú Thoòng xách bao tiền nhìn mọi người rồi gật đầu xác nhận:
- Chính xác a thím Lâm... tui mà biết có ngày hôm nay là ba năm trước đâu có tốn tiền xây nhà làm gì... thà để nhà tạm bợ mà lãnh được 1 tỷ rồi!
Má Yến giật mình:
- Wa... cao thủ... ông anh tiếc vậy luôn đó hả?
- Ủa... chứ thím nói tiếc cái gì?
- Tui tiếc không gả con Yến cho thằng Trụi... nó giờ quá giàu, 20 tỷ nói cho là cho... như vậy nó phải giàu hơn cả chục lần nữa... mà con Yến nói đúng, tính ra thằng Trụi cũng có gốc Đài Lon và gốc Mễ.
Chú Thoòng không ngờ cái bà cháo lòng tham tiền này nói chuyện kén rể... hic hic... đây là nỗi đau không của riêng ai:
- Thím nói quả thật không sai... tui cũng tiếc không gả tiểu Muội nhà tui cho nó!
- Thì đó... giờ nguyên xóm có con gái chưa gả ai cũng rục rịch hết rồi... tui thì há miệng mắc quai, lỡ nhận lời, nhận tiền và chuẩn bị nhận biệt thự rồi nên không thể quay đầu lại được... ông anh còn kịp mà?
- Hic hic... không kịp rồi... tui còn nhận sính lễ trước thím vài tháng... aizzz... chắc tại tiểu Muội và thằng Trụi không có duyên phận!
Cả hai nhìn nhau tặc lưỡi tiếc rẻ nhìn mấy bà có con gái lớn túm tụm bàn chuyện tìm mẹ thằng Trụi kết thông gia...
Hỡi ơi... cuộc chơi này hai người đã bị loại sát nút!
Chú Thoòng đau là vì đã chấm Trụi từ lâu nhưng không ra tay sớm!
Má Yến đau còn ghê hơn vì nhỏ Yến đeo thằng Trụi từ nhỏ đến giờ, không khác gì một cặp tiên đồng ngọc nữ của xóm!
Thuốc hối hận không có ai bán, hai người tách ra ôm bao tiền về nhà đếm chơi cho vơi nỗi sầu... đâu đó có tiếng nhạc vang vọng buồn nẫu ruột:
... Chồng gần không lấy, em lấy chồng xa,
Giờ đây nhớ mẹ thương cha,
Còn đâu mà thong thả đi về nhà thăm.
Xa xăm nơi chốn bưng biền,
Ăn bông mà điên điển,
Nghiêng mình nhớ đất quê.
Chồng xa em khó mà về...
(còn tiếp)