Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 94 (Xui Có Thưởng). Kê thần?
9 giờ tối 29 Tết pháo hoa bắn tự phát ì đùng sáng lóa nhiều nơi.
Yến thay đồ thật xinh đẹp, chồng "ông nội" đi về rồi tự nhiên nàng thấy sức sống trở lại tràn trề, nàng dắt Bạch Xà ra khỏi nhà, má nàng tức giận cản trở:
- Mày đi đâu?
- Con đi chơi.
- Đi đâu tầm này?
- Zời... Sài Gon 9 giờ đêm lại là giao thừa mà má hỏi con đi đâu... con đi coi pháo bông.
- Dẹp... con gái con lứa đi đâu một mình giờ này!
- Má à... con hết là con gái rồi!
- ???
- Má lấy tiền gả con rồi... giờ con đã là vợ người ta, nhỏ nhít gì nữa!
- ???
- Con bây giờ đi cũng không phải đi một mình mà là đi 2 mình với anh Trụi.
- Mày đi với nó tao mới càng lo, mày phải giữ gìn cho chồng mày!
- Zời... ổng có còn zin cho con không mà con phải giữ gìn?
- Mày...
Ba Yến nhảy ra quát:
- Bà có thôi đi không? Cứ để nó đi...
- Ông ngon quá hả... nó đi lỡ có gì ai chịu trách nhiệm?
- Tui chịu!
- Cha cha... ghê ta... mặt ông không làm ra được đồng xu mà bày đặt!
- Hừ... chuyện đó xưa rồi... Yến, con đi đi, nhớ về nhà sớm sớm ba chờ cửa!
- Dạ... con cảm ơn ba!
Yến leo lên xe rồ ga chạy đi bỏ lại ba má c·hiến t·ranh lạnh.
...
Nếu anh nói anh vẫn chưa yêu
Là thật ra anh yêu rất nhiều
Còn anh nói đã trót yêu em rồi
Là hình như anh đang dối em...
Nhạc chuông điện thoại reo to... Trụi nhìn điện thoại cười khổ, muốn trốn trong khách sạn với Tiểu Mỹ cũng không được sao? Muốn không bắt máy nhưng không bắt lỡ có gì thì sao... aizzz... bị nó ám riết luôn!
- Alô... anh đâu rồi Nobita ơi?
- Ở nhà bạn.
- Về nhà đi anh... tối giao thừa ở nhà người ta đâu có tốt!
- Ặc... tao nói lộn... đang ở khách sạn!
- Hừm... khách sạn nào, phòng số mấy?
- Chi dzậy?
- Em tới với anh!
- Tao lạy mày Xuka ơi... ở đây có một ẻm rồi!
- Thì thêm một cho vui, đàn ông ai không thích nhất dạ đế vương, đêm ngự 5-6 phi tần...
- Ặc... ai nói?
- Ba em.
- Má mày biết ba mày nói dzậy không?
- Nếu biết thì em mồ côi lâu rồi!
- Hừm... tao thua... để tao về liền...
- Em đang chờ anh ở nhà đó!
- Aizzz... biết rồi khổ lắm!
Tắt máy, Trụi liếc nhìn Tiểu Mỹ từ nhà tắm đi ra.
- Anh xin lỗi em... giờ anh phải đi rồi!
- Ủa... anh hứa chở em đi coi pháo hoa mà?
- Chịu thôi... có chuyện gấp... vợ thằng bạn đau đẻ mà nó không về kịp nhờ anh đưa vợ nó đi đẻ...
- Ủa... sao không kêu taxi?
- Chạy xe máy cho lẹ, taxi bị kẹt xe là ẻ trên xe luôn.
- Còn xe c·ấp c·ứu?
- Cũng phải có người lo đóng tiền, khai tên tuổi làm hồ sơ...
Tiểu Mỹ trợn mắt nhìn ca ca chạy trốn, nàng mệt rã rời vứt khăn tắm ngã xuống giường rồi ngủ th·iếp đi... lúc nãy chẳng qua tắm cho tỉnh chút thôi chứ nàng cũng vã lắm, làm 3 shot mệt đuối đứ đừ... giờ ngủ cũng tốt!
...
Nổ banh nhà lồng nói đi gấp nhưng thật ra Trụi lại ghé quán nước khế trước khi về nhà.
Trong tay mới có 5 đồng hồ Rolex không tặng đi thì ngứa ngáy tay chân, tiền bạc còn nhiều lắm, Trụi lười buôn bán, thà tặng bạn bè làm quà tết cho vui.
Bất ngờ ghé quán đêm giao thừa mà khách khứa cũng đông quá trời, đêm nay vậy mà anh Quân cũng bán mì, chỉ có đều chỉ bán ít và bán miễn phí tri ân khách quen, dù gì cũng lỡ nấu mà vừa vô cả tỷ tiền lì xì.
Gặp Trụi ghé mọi người xúm lại cảm ơn rối rít sau đó tiếp tục bắn pháo hoa, chạy Thanh Xà trải nghiệm...
Trụi tranh thủ vọt vào tặng đồng hồ Rolex mà như đi ăn c·ướp:
* Chiếc thứ nhất kiểu nữ tặng chị Phương.
* Chiếc thứ hai kiểu nam tặng Đô đang phụ coi chừng quán.
* Chiếc thứ ba: tặng thằng Chương cầm đầu nhóm hái khế.
* Chiếc thứ tư: tặng thằng Trường con chú Sáu, dù sao nó cũng vừa nhận Trụi làm anh.
* Chiếc thứ năm: ngoắc thằng Còi lại cho luôn.
Thế là xong xuôi rảnh nợ! Trụi tranh thủ chạy đi nhưng bất ngờ liếc mắt thấy Đô và chị Phương đang hý hoáy giúp nhau đeo đồng hồ... chà chà... có gian tình... tuyệt đối có gian tình.
Trai giang hồ 22 tuổi, anh hùng thiện chiến
Nữ 28 tuổi nửa phong trần, xinh đẹp đáng thương có tặng kèm nhỏ con gái 10 tuổi ngoan ngoãn học giỏi!
Ha ha... rất có tương lai!
Trùng hợp thêm một điểm nữa là hai chiếc đồng hồ tặng hai người lại là đồng hồ cặp, không lẽ hữu duyên đến vậy luôn hả trời!
...
Suy nghĩ xa xôi về người ta một chút mà Trụi về nhà hồi nào không hay, nhìn thấy nhà sân tối thùi, nhỏ Yến chạy xe vào sân đang ngồi dưới gốc khế đen thù lù một cục!
- Mày chờ tao lâu chưa?
- Lâu... 19 năm rồi!
Hả??? Nói chuyện kiểu này làm sao nói tiếp đây?
Trụi mở cửa vào nhà bật hết đèn lên, chạy ra sau bếp hý hoáy chút xíu rồi bưng mâm lên phục vụ nhỏ Yến, tội nghiệp nó suốt ngày phục vụ Trụi, giờ tranh thủ phục vụ trả nó trước lúc nó theo chồng bỏ cuộc chơi.
- Ăn mì gõ... hàng miễn phí của anh Quân đó... ăn thử coi có mùi nhang không?
Yến gật đầu bay vô ăn ngấu nghiến... giờ này mà có mì gõ thì còn gì bằng!
Trụi cũng lo xử cái tô của mình, hai đứa châu đầu vào nhau húp xì sụp một hồi rồi ngẩng lên nhìn thấy cảnh này quá quen thuộc nên bật cười thật to... nhưng cười cười rồi nhỏ Yến lại khóc vì nghĩ đến sắp không còn được như này nữa!
Aizzz... nước mắt lại chan mì gõ... hồi sáng mẹ Trụi mới chan nước mắt đầy ly nước khế... phụ nữ đúng là làm bằng nước!
Trụi lua lẹ cho hết tô mình sau đó cầm tô của Yến đút nàng ăn trong nét mặt vừa khóc vừa cười của nàng!
- Hic hic... chờ 19 năm rồi giờ mới được á Nobita!
- Rồi rồi... ráng ăn mau chóng nhớn!
Yến ăn ngon lành húp đến muỗng nước lèo cuối cùng do Nobita đút.
- Ăn no chưa?
- No rồi!
- Vậy để tao chở mày về!
- Vô duyên!
Trụi nín thinh ngồi gãi đầu... trời ơi, hắc đạo với bạch đạo, đặc biệt là thằng Đô nếu thấy 9 ly nhục với gái như này chắc lé mắt hết!
- Nói gì đi... gãi đầu hoài bộ chí dòi hả?
- E... hèm... tao chở mày về ha?
- Vô duyên!
- @&#₫&... mày muốn cái gì... muốn ở lại đây thì ở lại mẹ luôn đi!
- Cấm chửi thề... em sẽ ở lại đây tối nay theo ý của anh!
Rầm!
Trụi té ghế tức trào máu họng! Mình coi nó là best friend mà nó coi mình là pet... muốn ăn tươi không hà... chịu không nổi, cuộc sống này quá áp lực... bộ giữa nam và nữ không thể tồn tại tình bạn đơn thuần hay sao?
Thấy Trụi im ru chịu thua, Yến thôi không chọc ghẹo nữa:
- Anh đừng có căng, đã ai làm gì anh đâu, tối nay kêu anh về là để bàn công chuyện quan trọng.
- Vụ gì?
- Vụ Kê tướng quân đó... em nhờ ba đi xin phép bên khu phố và bên phường rồi, người ta cho nhưng không được ảnh hưởng an ninh trật tự, không được tổ chức cá cược ăn tiền...
- Chừng nào bắt đầu?
- Mùng 1 kiêng đổ máu, qua sáng mùng 2 đi... chỉ cần tuyên truyền miệng và treo một giải thưởng hấp dẫn chút là được.
Trụi nheo mắt nhìn Yến thấy nó đang hăng hái nên đành giúp nó tìm niềm vui một lần trước khi nó cưỡi xe hoa.
- E... hèm... muốn cho xôm tụ cần phải có chiêu, mày tuyên bố tao sẽ treo giải thưởng 100 triệu cho ai có gà, vịt, ngỗng, c·h·ó, mèo nào đánh thắng được Kê tướng quân... nhưng ai tham gia thách đấu phải đóng vào 10% giá trị giải thưởng theo từng cấp 100 - 200 - 300 triệu...
- Là sao?
- Thì mới đầu giải thưởng 100 triệu của tao bỏ ra đúng không? Ai muốn chơi đóng vào đó 10 triệu. Khi giải thưởng lên đến 200 triệu thì người chơi phải đóng vào 20 triệu từ từ tăng dần lên như vậy sẽ công bằng hơn một chút mà tiền cũng tăng nhanh hơn.
- Whao... có lý... nhưng mình chơi mấy ngày?
- Mùng 2-3-4 ba ngày đi, nếu ngon ăn thì làm thêm mùng 5... tiền giải thưởng nếu Kê tướng quân vẫn giữ được thì đập chung vào tiền vé để làm đường trong xóm luôn!
- Nghe có lý... nhưng đá liên tục từ sáng tới tối trong mấy ngày Kê tướng quân chịu nổi không anh?
- Chắc ok thôi... nó chiến thắng thì xứng đáng làm Kê thần còn thua thì thôi, chủ yếu vui là chính, miễn tao c·ấp c·ứu kịp cho nó là được, mỗi ngày nghe nó gáy sướng cái lỗ tai lắm!
Yến nhìn về phía chuồng gà chép miệng:
- Aizzz... tội nghiệp nó... vì em vì xóm mà phải đổ máu đổ mồ hôi...
- Không sao đâu... năng lực càng cao trách nhiệm càng lớn... mày nên nhớ trước đó c·h·ó mèo nào gặp nó cũng ôm đầu máu chạy hết... nó dữ dằn như vậy không lợi dụng thì phí!
- Hí hí... rất có lý... em sẽ quay clip nó đầy đủ biết đâu kênh Yến Xuka của em hốt bạc!
- Ờ... cố lên... mày ráng làm mai mốt tao già yếu đói rách nhớ nuôi tao cơm ngày 3 bữa, massage ngày 2 lần, mỹ nhân ngày một em là được!
Bụp bụp bụp bụp bụp bụp bụp...
Nhỏ Yến tức giận đánh đấm túi bụi, Trụi ôm đầu chịu trận cho nó xả stress...
Đánh đấm chưa bao lâu thì nó lại khóc, nhào vào ôm Trụi nức nở... bờ vai làm gối... áo hiệu làm khăn lông hút nước mắm... ủa lộn... nước mắt.
Giọt nước mắt em rơi khi anh nói lời chia tay
Giọt nước mắt em rơi khi anh bước chân về với người
Đôi tay nào dìu em trong mưa bay
Đôi môi nào vừa hôn em đắm say
Rồi giây phút trái tim anh đổi thay...
Bản tình ca Cẩm Ly hát hay và da diết như thế nhưng qua miệng Trụi hát ư ử làm Yến phải vụt cười không nín được, nó vẫn ôm Trụi, ngẩng đầu nhìn cái bản mặt thấy ghét thật đắm đuối...
- Ê... mày đừng hát "tái sinh" nha... tao mới 20, mày 19 thôi á!
- Hừ... lại làm người ta cụt hứng! Em trịnh trọng thông báo với anh một chuyện cực kỳ quan trọng...
- Mày có thai với tao?
- Lại xàm xí đế... chuyện quan trọng này là em đã đủ tiêu chuẩn của anh rồi đó!
- ???
- Giờ em đã là vợ người ta... áo trắng cô dâu cầm hoa...
- Xì... còn lâu!
- ???
- Áo trắng đâu... cầm hoa đâu... chưa kể là cỏ gần hang nữa... không dụ được anh đâu bé ơi!
- Hãy đợi đấy! Du... pa... ka... chi!
- Ê... câu này sói xám nói với thỏ trắng mà?
- Kệ em... đời này dù anh chạy trốn nhanh như thỏ thì trước sau gì cũng sẽ bị em ăn thôi!
(còn tiếp)