Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 116 (Xui Có Thưởng). Mỹ nữ gặp nạn
10 giờ rưỡi khá trễ nhưng Sài Gon thì tưng bừng nhộn nhịp, Trụi không có việc gì gấp chạy lòng vòng thư giãn xả stress, chủ yếu là chưa muốn về nhà sợ gặp nhỏ Yến.
Bố nhịn mày lâu lắm rồi nhá... không nhịn được nữa là ăn ngay đấy!
Hic hic... dù nghĩ vậy nhưng Trụi không dám nói, nói ra cái là nó tới liền luôn!
Chạy chạy ngắm cảnh, bất ngờ đến một con hẻm thật quen nhưng không biết vì sao mình quen thì bất chợt nghe thấy bên trong hẻm có tiếng cãi vã xô xát và có tiếng một mỹ nhân nghe quen quen lỗ tai...
Ai nhỉ... ai mà ta nghĩ không ra?
Trụi rảnh rỗi sanh nông nổi chạy rề rề vào hóng chuyện biết đâu thật sự có người quen g·ặp n·ạn, ta ra tay anh hùng cứu mỹ nhân!
Cuối con hẻm cụt người ta đứng lố nhố hóng chuyện, Trụi dừng xe khóa động cơ, khóa hai bánh rồi chen chúc đi vào.
- Ui... cái thằng này... chen đi c·hết à!
- Aizzz... con xin lỗi thím nhưng con phải vào xem bạn gái con đang gặp chuyện trong đó!
- Trời... mày là bạn trai Út Đẹt?
Hả?... mẹ của tôi ơi... con Út Đẹt là con gì?
Trụi gãi đầu nhưng lanh trí la lên khi nghe giọng nói quen quen:
- Đó là tiếng của bạn gái con á...
- À... đúng là con Út Đẹt rồi... mày mau vô cứu nó đi...
- Chuyện gì vậy thím...
Chưa kịp hỏi gì thì Trụi bị bà thím hàng xóm to như sumo đẩy tuốt vào trung tâm cơn bão, vừa đẩy bà thím vừa la làng:
- Mọi người tránh ra cho bạn trai Út Đẹt vào giải quyết vấn đề coiiiii...
Giọng la maximum làm mọi người dạt ra, bà thím hí hửng chen vào thật nhanh, không biết bả giúp Trụi hay thừa gió bẻ măng nhảy vào hóng chuyện nữa trời.
Tiếng hét vừa rồi cũng lọt vào tâm bão khiến bên trong tạm ngừng chút xíu để tập trung nhìn thằng bạn trai Út Đẹt tuổi gì mà dám đứng ra giải quyết chuyện lớn như này!
Người ta nhìn Trụi, Trụi cũng giương mắt nhìn người ta nhưng thật ra chỉ tìm mỹ nữ mình quen là ai...
Ơn giời cậu đây rồi... thật sự quen, có hữu duyên gặp gỡ 2 lần: 1 lần lúc sửa xe cùng Sáng Thế thần, 1 lần bị nàng t·ông x·e rồi đi ăn bồi thường... Trụi mừng rỡ ngoắc tay:
- Hằng ơi... anh nè!
Hằng ngờ ngợ... sao anh chàng này thấy quen quá nhưng cũng lạ lạ... hình như là Hào ca... à không... là anh Trụi nhưng giờ nhìn đẹp trai ác quá, nàng cũng vẫy tay chào người quen:
- Anh Trụi... sao anh tới đây?
Câu hỏi bày tỏ bất ngờ nhưng bị anh chàng láu cá lái đi một hướng vô định:
- Em gặp chuyện anh phải tới giải quyết chứ!
Mấy chục người trong xóm gật gù giơ ngón tay khen nức nở: Hảo hán... nhưng coi chừng đó con!
Quả nhiên rắc rối lập tức kéo đến, 5 thằng giang hồ cho vay cắt cổ, mình mẩy xăm quằn quện trợn mắt phồng mang tay lâm lâm ống sắt và mã tấu sấn sổ tiến lên, thằng cầm đầu ốm nhách như dân nghiện chỉ mã tấu vào mặt Trụi và quát to:
- Đ M... mày tuổi gì mà dám đứng ra... hôm nay tao tới siết nhà... muốn giữ nhà thì xì tiền 10 tỷ ra trả nợ mau lên!
Trụi ngẩn người... giang hồ chợ búa Trụi quá rành nhưng từ hồi có số má tới giờ chưa bị như này... hắc hắc... tụi này là đám đầu tiên bị vả mặt sao?
Hằng nhào tới định kéo Trụi ra khỏi vùng nguy hiểm nhưng bị Trụi nắm tay kéo về sau lưng che chở, Hằng không nhìn kịp động tác của Trụi, chỉ thấy nhoáng cái đã ở sau một tấm lưng không to nhưng vững chắc như tường đồng vách sắt, trái tim thiếu nữ chợt thấy bình yên đến lạ thường, đây là cảm giác được che mưa chắn gió hay sao?
Trụi cười lạnh tanh nhìn thằng cầm đầu:
- Hôm trước có một thằng tên là Tuấn Rô, dẫn 20 đàn em cũng chỉa mã tấu vào tao như này mà giờ tụi nó bó bột hết rồi á...
Thằng cầm đầu giật mình, cơn phê thuốc tỉnh táo một phần, nó quát to như kiểu cả v·ú lấp miệng em:
- Đ M... mày nói Tuấn Rô nào?
- Tuấn Rô trùm LA.
- Màyyy... màyyy... là ai?
- 9 ly!
Trụi giơ đồng hồ Rolex kỳ nam lên cho chúng nhìn... thực lòng cái đám này chả biết gì đâu nhưng 9 ly bây giờ là truyền kỳ, người trong giang hồ dù không gặp nhưng đều nghe như sấm bên tai.
- 9 ly... là 9 ly lão đại sao?
- Hừ... đừng run giọng chứ... đừng buông mã tấu xuống chứ...
- Dạ em không dám!
Tên cầm đầu và 4 tên đàn em đã bắt đầu run rẩy... chuyện 9 ly kề kiếm gác cổ minh chủ Nhất Đao đã lan truyền hết rồi, không ai coi thường minh chủ mà chỉ có run sợ 9 ly... ai dè đâu giờ gặp sát thần ngay chỗ này... trời ơi đầu năm xui bỏ mẹ...
Trụi hất hàm:
- Tao làm lớn không chấp nhất chuyện vừa rồi vì người không biết không có tội... chuyện tụi bây đòi nợ tao cũng không ỷ lớn h·iếp nhỏ... trong giang hồ ăn bánh là phải trả tiền, có vay là phải có trả... mau gọi điện thoại cho lão đại của tụi bây, nói có 9 ly kêu tới đây để giải quyết vấn đề!
- Dạ dạ... lão đại chờ em chút xíu...
Mấy tên giang hồ khúm núm túm rút vô sát vách gọi điện thông báo, tình hình tạm lắng, bà con chỉ chỏ bàn tán, người khen bạn trai Út Đẹt quá mạnh, quá ngầu, người chê là giang hồ đâm thuê chém mướn không tốt lành gì... thanh niên thì bừng bừng hưng phấn, thiếu nữ thì sáng mắt hâm mộ...
Trụi quay sang tìm hiểu tình hình thì biết gia đình Hằng là dân địa phương nhưng nhà nghèo, cha mẹ già làm việc nặng nhọc thu nhập bấp bênh, anh trai có ăn học đàng hoàng nhưng mê c·ờ· ·b·ạ·c cá độ, Hằng là con gái út làm giáo viên năm đầu tiên... mang tiếng cả nhà 4 người đều đi làm, không cần trả tiền nhà trọ ấy vậy mà không đủ tiền gánh nợ cho ông anh phá gia chi tử!
Trụi thở dài, thế gian đầy rẫy chuyện thương tâm như thế này... nếu cha mẹ bỏ con thì khác gì dứt bỏ núm ruột, nếu em gái bỏ anh thì khác gì đoạn tuyệt tình thân... nhưng không chối bỏ thì chuẩn bị ra gầm cầu ở hết, chưa biết chừng còn phải bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g trả nợ không kịp!!!
Bà con lối xóm riết rồi cũng bó tay... góp ý kêu bỏ không được mà kêu giữ càng c·hết!!!
Chung quy lại sanh dưỡng đã khó nhưng giáo d·ụ·c càng khó gấp 100 lần, ai dạy con không tốt thì hậu quả khủng kh·iếp, tự mình phải gánh chịu, sau đó đến xã hội gánh chịu!
...
Chỉ 5 phút là đại ca vay tiền góp chạy tới, là một người quen mặt trong sới gà hôm qua nay nên không cần xác minh 9 ly thiệt hay giả.
Khương cá vồ khúm núm:
- Lão đại... em là Khương cá vồ mới gặp hôm qua... sao lão đại tới đây... nếu là nhà bạn gái thì...
Trụi phất tay ngăn cản:
- Đừng nói vậy... tao đã nói không ỷ lớn h·iếp nhỏ... cái thằng đánh bài cá độ kia thiếu bao nhiêu?
- À... nó thiếu vài trăm không trả từ trước Tết... giờ thành ra 10 tỷ siết nhà!
Ông anh phá gia chi tử của Hằng b·ị đ·ánh sưng vù mặt mày không dám hó hé một tiếng tuy nhiên đang hy vọng bừng bừng vì nhỏ em có bạn trai là lão đại... chuyến này có khi không cần trả tiền, sướng ơi là sướng... chưa biết chừng còn mượn được danh tiếng để cá độ hay đánh bài chùa...
Trụi nhìn ánh mắt ăn chắc đó của hắn mà thấy ghét vô cùng... đây là một kẻ vô lại chuyên làm tiền người thân để thỏa máu c·ờ· ·b·ạ·c trong người!
Người Phật hệ thì hay bảo nghiệp chướng kiếp trước, giờ gặp quả báo... nhưng Trụi thì chỉ thấy quá khốn nạn... tất cả những gì tự mình cố tình gây ra thì phải tự gánh hậu quả bằng cách này hay cách khác.
Nếu cách đây không lâu Trụi sẽ bó tay với ca này nhưng bây giờ thì xin lỗi... nợ vay thì phải trả... còn cách thì thiếu gì... he he...
- Ok... giờ nợ nần này ta đứng ra điều giải được không?
- Xin lão đại cứ nói!
- Chuyện siết nhà 10 tỷ không hợp tình hợp lý...
- Cái đó em bỏ!
- Rất tốt... vậy nợ gốc là bao nhiêu?
- Hơn 300 triệu.
- Chuyện vì sao nó thiếu và tại sao tụi bây cho nó thiếu thì tao không hỏi tới nhưng tao hỗ trợ chỉ cách cho nó trả nợ được không?
- Ha ha... được vậy thì còn gì bằng... lão đại có cao kiến gì xin chỉ cho tụi em...
- Mày biết trùm má mì khu này không?
- Dạ biết!
- Gọi điện kêu má mì đó đến đây...
- Ui... em sợ nó không nể mặt em...
- Vậy thì gọi điện video cho nó coi cái thẻ Ngọc này... nếu nó không thèm đếm xỉa thì nó tới câu chuyện luôn!
Khương cá vồ hết hồn nhìn thẻ ngọc... cái này có hình hồ ly, bà mẹ nó... 99% là của Cửu Nương trong huyền thoại... aizzz... lão đại đúng là lão đại... toàn xài bom nguyên tử!
Khương cá vồ hăm hở gọi điện thoại cho Tú CC, một tay tú ông nhưng là gay cực hot.
Cả hai trao đổi ngắn gọn và 5 phút sau Tú CC tất tả chạy tới.
Trong thời gian chờ đợi Trụi tranh thủ chào hỏi ba mẹ già của Hằng, hai ông bà nãy giờ có nghe và chứng kiến tất cả, lo sợ con trai có hại năn nỉ Trụi cứu giúp tùm lum, Trụi chỉ cười cười an ủi nói là giới thiệu việc làm cho anh của Hằng làm việc trả nợ.
Người ba hết hồn: - Con nói việc nhẹ lương cao chẳng lẽ đưa nó qua Cam?
Người mẹ còn hoảng loạn hơn khóc nức nở cực kỳ thương tâm:
- Chú ơi đừng cắt bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của nó tội nghiệp... có cắt thì cắt của tôi nè... tôi già rồi không làm được việc gì... nếu cắt một cái không đủ thì cắt tiếp!
Hằng khóc ngất ngất ôm mẹ nghẹn ngào không biết ngăn mẹ hay là hùa theo mẹ cứu anh trai nữa... nàng biết rõ ràng anh hai tệ bạc đã hết thuốc chữa nhưng anh ấy là nguồn sống của cha mẹ... nếu mất anh hai thì hai ông bà chắc chắn sẽ suy sụp... đây không phải là họ không thương con gái, chẳng qua con gái ngoan ngoãn không gây phiền toái... đổi ngược lại là nàng gây hoạ thì nàng tin chắc hai ông bà cũng sẽ dùng mạng để cứu mình.
Chính vì lẽ đó Hằng mới tiến thoái lưỡng nan, tình thân khó đoạn... cuối cùng tất cả dồn lại thành bế tắc khiến nàng chỉ biết cầm hai tay Trụi nức nở:
- Anh ơi... cứu anh em... cứu gia đình em đi anh... em biết ảnh hết thuốc cứu nhưng em và ba mẹ không thể bỏ... hu hu...
Hàng xóm xung quanh ai cũng mủi lòng, thương Hằng và ba mẹ bao nhiêu thì ghét thằng khốn nạn kia bấy nhiêu...
Trụi mỉm cười an ủi:
- Anh hai của em sẽ không sao... ổng chưa hết thuốc chữa đâu...
Hả?????
Hằng, ba mẹ nàng và mọi người ngơ ngác nhìn Trụi.
- Có thuốc chữa hết nhưng tại vì mọi người chưa tìm đúng đơn thuốc mà thôi... chỉ cần đúng đơn hốt uống cái là khỏi ngay!
Hằng gạt lệ le lói hy vọng:
- Thuốc gì hả anh... ở đâu?
Trụi chỉ nhóm người mới đến ăn mặc bóng bẩy, thời thượng, nước hoa thơm phức:
- Đó... thuốc đang đi tới đó!
???
???
(còn tiếp)