Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 117 (Xui Có Thưởng). CC là cái gì?
Anh trai của Hằng giương đôi mắt sưng húp nhìn đám Tú CC đến mà lòng bất an cực kỳ chả hiểu vì sao.
Hằng và ba mẹ nàng muốn hỏi thêm nhưng Trụi ra hiệu hãy an tâm rồi tách ra nói chuyện riêng với má mì mới tới.
Tú CC cười sáng lạn chìa bàn tay láng mịn mềm mụp ra bắt tay:
- Dạ em chào lão đại! Em là Tú CC... Anh nhớ em hôn... bữa ở lễ tế tổ em vào cùng chị Cửu Nương á!
Trụi bắt tay mà mình mẩy nổi da gà ốc át đầy người, hic hic... cảm giác nó loạ lắm mọi người.
- CC là cái gì?
- Hi hi... tại cái củ của em nó cong cong nên anh em gọi là CC tức củ cong!
Trụi dựng tóc gáy... cong cỡ nào mà ra nickname luôn dzậy trời... yêu nghiệt... quá yêu nghiệt!
- Ok... Tết nhất bận rộn tao vào thẳng vấn đề... ở đây có một con ma bài bạc thiếu nợ không trả... tao muốn mày cho nó đi chăn vịt lấy tiền trả nợ khỏi ám người thân nữa...
- Wa... chiêu này hay á lão đại... phải cái thằng bị đập đằng kia không anh?
- Ừ! Mày lại gần xem hàng rồi thỏa thuận với bên vay tiền đi...
- Dạ... nhưng em kiếm chút lời được không lão đại... không có lợi nhuận khó ăn khó nói với mọi người lắm!
- Chuyện nhỏ... cứ lấy lời thoải mái... tao ghét mấy thằng dạng đó lắm!
- Hì hì... em cảm ơn anhhhh...
Tú CC ngún nguẩy đi tới nhìn con hàng, Trụi thở phào áp lực giảm xuống cái rột!
Tú CC là dân chuyên nghiệp, liếc mắt cái đã biết thế nào sau đó ngoe nguẩy gặp Khương cá vồ bàn bạc hai câu và lập tức số phận con ma bài bạc đã được quyết định: Tú CC ứng ra 350 triệu trả nợ trước cho Khương cá vồ sau đó đưa ma bài bạc vào "chăn vịt" trả nợ cho đủ số 450 triệu!
Anh hai Hằng nghe Khương cá vồ nói xong liền run rẩy... tưởng thoát miệng cá sấu dè đâu lọt vào bàn tơ động còn kinh khủng hơn nữa.
Cá sấu thì chỉ có thể xiết nhà nhưng bàn tơ động không cần xiết nhà mà vẫn ép ra được tiền, đặc biệt là anh hai Hằng có vóc dáng ngon lành, làn da trắng xanh mịn màng, chỉ cần tút sơ, mông má chút đỉnh thì tha hồ hái ra tiền!
Ngay tại chỗ anh hai Hằng sợ đến nỗi té đái quỳ mọp lạy Tú CC như tế sao:
- Chị đại ơi xin chị lấy nhà em đừng bắt em làm vịt!!!
Đến lúc này Hằng cùng ba mẹ và hàng xóm mới hiểu chuyện gì đang diễn ra... à thì ra thanh niên lạ mặt nhưng trùm giang hồ kia cho liều thuốc độc... ủa lộn... cho liều thuốc đắng là bắt chăn vịt trả nợ!
Hằng và ba mẹ không đành lòng... hàng xóm thì cười nói bàn luận hả hê, ai cũng khen liều thuốc này quá hay... thuốc đắng cỡ này mới dã tật... về sau cứ cho nó đánh bài cá độ thoải mái... thiếu nợ thì bắt chăn vịt trả nợ thử xem nó sẽ chơi như thế nào!!!
Hàng xóm không trực tiếp khuyên hai ông bà nhưng cố tình nói lớn tiếng... ba mẹ Hằng càng nghe càng thấm... thôi thì mình đã không dạy được nó vậy để xã hội dạy nó!
Tú CC cực kỳ hưởng thụ cơn sợ hãi giãy dụa của con mồi mắc kẹt vào lưới nhện của mình:
- Uy... em khinh thường tụi chị hả cưng?
- Dạ em đâu dám!
- Không dám sao vịt này vịt nọ?
- !!!
- Em nên biết lao động là vinh quang, nghề nào cũng có ích cho xã hội miễn làm ra tiền bằng sức mình thì đều đáng quý, mình cũng đổ mồ hôi sôi nước mắt mà!
- !!!
Nguyên cả xóm nín khe... bà mẹ nó... má mì nói chuyện mà tưởng bộ trưởng bộ Lao Động không á trời... hic hic... không lẽ nghề đó cực dữ vậy sao ta?
Hàng xóm không tin nhưng Trụi, băng cho vay và băng má mì biết Tú CC nói hoàn toàn là sự thật... bằng chứng là chị Phương hôm trước Tết b·ị đ·ánh phải băng bột cánh tay và bầm dập mặt mũi... nếu nói cực khổ và nguy hiểm thì thật sự không có bất kỳ nghề nào là ngon lành hết.
Nói đâu xa xôi, ngay cả nghề làm vua chúa: suốt ngày bị bè lũ gian thần lừa gạt che giấu nịnh nọt... bị đám trung thần phê bình, đấu tố, ép làm này nọ... suốt ngày sợ bị người đầu độc hành thích... sợ bị cung tần mỹ nữ cắm sừng hoặc hút tinh đến c·hết... sợ lân bang kéo quân đánh chiếm...
Vậy cho nên chỉ có ở trong chăn mới biết chăn có rận!
- Hu hu... nhưng em không muốn làm...
- Em không muốn thì chị có bắt ép em đâu... Khương cá vồ... chém bàn tay phải nó trước đi... còn tay trái ngày mai làm tiếp!
- Hả... chị ơi... sao chị chém em?
- Nợ của em chị vừa trả rồi nên giờ em nợ chị...
- Vậy chị lấy nhà của em được mà?
- Chị không kinh doanh bất động sản... mà xưa nay chị không ép ai bao giờ nhưng thiếu nợ là phải trả... chị kêu người chém em là chị phải ra tiền mướn nữa á... khổ lắm!
Khương cá vồ hất mặt, một đàn em cầm mã tấu đi tới mặt lạnh như cô hồn... anh hai Hằng tiếp tục lạy như tế sao:
- Chị ơi chị tha cho em... hu hu...
- Ủa... coi thường chị lắm mà... lạy chị làm gì?
- Dạ em đâu dám coi thường chị...
- Vậy chịu làm việc trả nợ không?
- Em...
- Chị chỉ hỏi lần này thôi... em lắc đầu là tay phải rớt xuống vứt cho c·h·ó ăn... ngày mai tay trái rớt xuống... ngày mốt chân...
- Dạ đừng... hu hu... em chịu làm trả nợ...
- Vậy có phải ngoan không... mấy đứa dẫn em nó đi về tuốt lại, dạy dỗ chút cho nó thạo việc!
Băng má mì tiến lên lôi kéo ma bài bạc đi như âm binh bắt người... cả xóm sợ tê da đầu né dạt ra hai bên không một ai dám hó hé...
Nãy giờ mọi việc ai cũng nhìn thấy rõ ràng, ma bài bạc rất hư hỏng nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ác nhân sẽ bị ác nhân trị!
Tú CC uốn éo tới tranh thủ bắt tay trai đẹp lần nữa:
- Em về á lão đại... có rảnh ghé chỗ em ủng hộ nha... em free hết cho lão đại luôn á...
- Ờ... ừ... bai bai...
Trụi bắt tay, mỉm cười, vẫy tay chào mà người cứng đơ như khúc củi... oài... lực sát thương quá lớn!
Khương cá vồ đến chào hỏi rời đi, Trụi rút cọc tiền 50 triệu:
- Gửi anh em uống trà đá chơi!
- Oái... tụi em đâu dám... tiền nợ bên Tú CC trả rồi!
- Hừ... tiền nợ của thằng kia tao trả làm gì cho rách việc... đây là tiền lì xì đầu năm uống trà đá lấy hên... nếu nể tình thì cầm đi happy còn không nể thì...
- Ậy ậy... em cầm... em cầm liền... tụi bây... lại đây chúc Tết lão đại lấy tiền lì xì mau lên!
Thế là cả đám giang hồ đổi qua gương mặt cười nịnh nọt vứt mã tấu lưỡi lê đến khoanh tay chúc tết ngoan như cún!
Nhà Hằng và hàng xóm trợn mắt ngoác mồm nhìn... tụi này mà cũng ngoan vậy trời... hic hic... cái thằng lão đại kia phải ghê cỡ nào?
Có người lén nói: Nó lấy tiền phục người đó... chuyện không liên quan mà lì xì 50 triệu... ai làm được???
Mọi người tan cuộc nhanh chóng, Hằng mời Trụi vào nhà và dìu ba mẹ vào trong.
Trong nhà vẫn có không khí Tết nhưng trống trơn không còn gì giá trị, chắc chắn ma bài bạc đã chà đồ nhôm hết rồi!
...
Ba mẹ già của Hằng xuống sức thấy rõ khi con trai cưng khóc lóc bị người lôi đi, hai ông bà vào buồng trong nằm nghỉ vì thực lòng cũng không biết nên cảm ơn Trụi hay oán giận Trụi đây, giống như bác sĩ chữa bệnh cho con mình nhưng liều thuốc quá đắng... đắng đến độ cả đời khó quên hoặc mang di chứng mãi mãi...
Hằng ở ngoài tiếp Trụi, nàng khác ba mẹ, biện pháp mạnh của Trụi được nàng ủng hộ 100%... anh trai đã hết thuốc chữa, phải phế rồi lại lập, nếu biết tu tỉnh làm ăn thì tốt còn nếu tiếp tục bùn nhão không trét tường được thì ít ra cũng không báo đời, báo cha báo mẹ báo em gái...
- Em cảm ơn anh... lần này không có anh chắc cả nhà em ra đường hết rồi!
- May mắn và hữu duyên thôi! Anh đang chạy hóng gió, thấy đầu hẻm quen thuộc nên chạy chậm, sau mới nhớ ra là chỗ em tông anh!
- Em xin lỗi...
- Zời... lỗi phải gì em... được người đẹp tông sướng thí mồ... được em đãi bữa cơm rồi á!
- Hi hi... đãi đâu mà đãi... anh trả tiền mà!
- Ậy... em đãi là được rồi... chuyện tiền bạc đừng nói tới tổn thương tình cảm! Cũng nhờ duyên phận bữa đó làm quen nên khi ở đầu hẻm anh mới nghe tiếng em quen quen mà chạy vào xem á! Công nhận giọng em lảnh lót thiệt!
- Anh đừng cười... cái giọng đó là luyện trên lớp la tụi nhỏ riết thành ra bà la sát hồi nào không hay!
Cả hai trò chuyện tào lao giúp Hằng bình tâm tĩnh trí lại hoàn toàn, nàng bắt đầu thắc mắc:
- Hôm đầu tiên gặp anh, lúc đó anh làm dữ quậy nát tiệm xe của người ta chi vậy? Bữa đó nhìn anh ngầu thiệt nhưng đáng sợ lắm... y như Chí Phèo luôn á!
Trụi mỉm cười nhớ lại ngày đó xu không dính túi:
- Lúc đó anh đói... túi không tiền... phải quậy nếu không tiền đâu thay ruột xe... mà cái tiệm đó nó rải đinh chứ nếu không thà anh năn nỉ thiếu tiền chứ quyết không càn quấy như vậy! Lúc đó em và Thúy Vân nếu không có anh thì phải tốn tiền triệu sửa xe oan uổng rồi đó!
Hằng le lưỡi gật đầu biết Trụi nói đúng, làm con gái cứ ra đường là dễ gặp chuyện...
- Anh lúc đó không tiền sao nãy còn cho tụi kia nhiều vậy?
- Aizzz... tiền bạc là phù vân... tứ hải giai huynh đệ... lúc anh không tiền ăn mày thiên hạ... lúc anh có tiền thì rải khắp thế gian... của thiên trả địa chứ không lẽ bo bo hốt hết, giữ hết rồi chảnh c·h·ó ngồi uống cà phê phì phèo điếu xì gà than thở với phóng viên: tiền nhiều để làm gì sao!!!
- Hì hì hì... câu này sao nghe giống như đá xéo ai đó vậy anh?
- Ha ha ha... đá thẳng anh cũng đá... thiếu gì chuyện cần xài, người cần giúp mà đi than thở tào lao kiểu đó... khi nào quanh mình không còn ai cần giúp đỡ... nơi nơi đi qua đều tốt đẹp thì nói câu đó nghe còn tạm được!
Hằng chớp chớp đôi mắt nhìn Trụi... cái anh chàng Chí Phèo ngày xưa vậy mà giờ đây môi hồng răng trắng, mặt bơ sữa, tóc phiêu bồng đầy thần thái, nói tục chửi thề mà cũng có triết lý nhân sinh thật là kỳ lạ.
- Anh làm em khó hiểu quá!
- Khó hiểu chuyện gì?
- Thật ra anh là lưu manh giả danh trí thức hay là trí thức giả vờ lưu manh?
(còn tiếp)