Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 122 (Xui Có Thưởng). Vua tốc độ
Diễm tỷ sững sờ tắt lửa mặc kệ nồi chè khét... Trụi nói làm nàng tâm động bừng bừng... tối nay con gái không về... ông chồng kia vẫn hú hí với tiểu tam bằng cái cớ đi công tác... cái nhà này còn lại mình nàng không khác gì cái nồi chè quá lửa khét lẹt chả ai thèm ngó ngàng hay đụng tới trừ... Trụi!
Aizzz... Diễm thở dài thăm thẳm rất lý trí suy nghĩ xem có nên chính thức bước thêm một bước tiến sâu vào con đường "ăn nem" không?!!
Cuối cùng nàng nhìn nồi chè khét, cám cảnh cho nó mà cũng cám cảnh cho nàng... cái biệt thự lạnh tanh đẹp đẽ này không giống nhà tù giam lỏng nàng sao?
Tết nhứt... năm mới năm mẻ... không phải là dịp tốt để có một khởi đầu mới hay sao? Diễm 2025 này phải khác xưa!
Nàng cởi tạp dề ném phắt một bên nhưng vẫn bình tĩnh nhắc nhở hồng hài nhi bồng bột của mình:
- Em à... chị đặt phòng tới mùng 6 mới có...
- Ha ha ha... đừng lo... em mới có căn nhà nhỏ trên đó, gần núi, sát suối, có vườn hoa hồng, vườn cải xanh, có view ngắm hoàng hôn, ngắm bình minh, có chim rừng líu lo...
- Trời ơi... mơ truyện cổ tích hả em?
- Không đâu... cứ lên rồi biết!
- Vậy đi thiệt hả?
Tim Diễm đập rộn ràng...
- Thiệt!
Cả người Diễm nóng bừng bừng: - Đi liền luôn?
- Ừ... 15 phút nữa em tới nhà chị, đừng đem đồ nhiều, lên đó mình sẽ shopping... tiền nhiều để làm gì?
- Rồi... tuân lệnh hồng hài nhi đại nhân... gớm... lừa được ông ngốc kia vài trăm triệu mà cứ làm như tỷ tỷ phú không bằng á!
Trụi cười khổ tắt máy chuẩn bị đi tắm và đi happy... không thèm ở nhà nữa... quá áp lực!
Chị Diễm chắc không biết vụ 9 ly và Kê thần trị giá mấy chục triệu đô... chặc chặc... chuyến này lại có dịp làm thổ hào cho bà chị lé mắt rồi há!
...
Đi "phượt" là gì? Đại khái đây là kiểu đi bụi, bụi từ đường xá, xe cộ, quần áo, lều trại, thức ăn...
Chỉ cần xách ba lô, kiếm bộ đồ bụi bụi, leo lên xe hai bánh rồi đi đến mục tiêu đã định bất kể mưa nắng, đêm ngày, bùn lầy gian nan thì gọi là phượt.
Đi phượt bằng xe hai bánh có thể khám phá mọi cảnh đẹp, mọi kỳ quan của thiên nhiên mà du lịch bình thường không nhìn thấy, không chạm được hoặc chỉ lướt qua không hòa nhập vào được với nó... ví dụ như qua một đoạn đèo cheo leo hiểm trở, ngồi trong xe buýt chỉ có thể nhìn rồi vụt qua nhưng dân phượt lại có thể dừng xe bên vệ đường, trải bạt ngồi xuống nhâm nhi chút cà phê, nhìn ngắm tận tay hoa rừng, nghe tiếng chim hót rồi dần trở thành một phần của cảnh đẹp mà người khác ngắm nhìn...
Tuy nhiên đừng nghĩ rằng đi phượt là không cần tiền... tiền là thứ kỳ lạ, ra đường có nó càng nhiều càng tốt... bởi vậy đi phượt cũng không nhất thiết ăn bờ ngủ bụi, chịu rét chịu đói để chứng tỏ ta đây kiên cường sức chống chịu vô địch thiên hạ hoặc mình là chuyên gia sinh tồn...
Nên nhớ ông bà luôn nói rừng thiêng nước độc... yếu thì không nên ra gió... đừng vì không lượng sức mình mà đi phượt về ôm lấy một đống bệnh tật khó hiểu vào thân... tình huống tệ nhất có thể vĩnh viễn không trở về được.
Tóm lại sức bao nhiêu chơi bấy nhiêu, tiền nhiều chơi theo kiểu tiền nhiều, tiền ít thì... ít ít chơi lại để dành sức còn đi kiếm tiền chơi tiếp!
Hiện tại Trụi cũng rủ tình tỷ đi phượt nhưng là đi theo kiểu vip, quý sờ tộc!
Toạ giá đi phượt là một em transformer Tiểu Kim đã ngụy trang thành một Hadley có hai thùng hai bên, đầu lâu vàng biến thành đầu lâu bạc, huyết nhãn thành bạch nhãn... số sườn số máy là của một xe PKL khác trong tiệm của Long, Trụi mang theo giấy xe phòng thân!
Khoác lên mình bộ đồ bụi quần jean áo thun, eo quấn mấy trăm triệu tiền mặt, tài khoản mấy tỷ tha hồ xài... vậy là chuyến phượt đầu tiên dùng transformer trên thế giới bắt đầu... lần đi này là phượt nhưng theo một ý nghĩa rộng lớn nhất: bước ra khỏi vòng tròn của mình để khám phá, thăng hoa bản thân!
Đối với Trụi, leo lên xe phóng đi là bỏ lại sau lưng xóm Bến Đò đầy ân oán tình cừu gút mắc rối nùi!
Đối với Diễm, quẩy ba lô nhỏ lên lưng, bước ra khóa cửa biệt thự, khóa cổng rào là bỏ lại sau lưng lồng giam xinh đẹp, tung tăng đôi cánh khám phá phương trời mới... nó sẽ là thiên đường hay vực sâu địa ngục?
...
Kéttt...
Hadley thắng xe trượt đuôi sành điệu dừng cạnh Diễm tỷ trong gang tấc, nàng ngỡ ngàng nhìn mãi mới nhận ra hồng hài nhi mang kiếng râm ngầu lòi.
- Baby... come on!
Trụi ngoắc tay tiêu sái, tim Diễm đập rộn ràng như thiếu nữ mới lớn trốn học đi chơi với bạn trai, nàng ngoái đầu nhìn lại biệt thự một lần nữa rồi mím môi leo lên xe ôm chầm trai đẹp.
Ụn ụn ụnnnnnnn... Trụi vít ga... xe vọt đi...
Tíc tác... kim đồng hồ vừa kịp nhích sang giây đầu tiên của mùng 5 Tết.
...
Dân gian tương truyền mùng 5 Tết dân thường hạn chế ra đường vì có vua chúa đi... hôm nay đúng mùng 5 cũng có một vị vua đi trên đường nhưng mà là vua tốc độ.
Tiểu kim bị Trụi vít ga dễ dàng vượt qua 100 km/h.
Sau 5 phút tới ngoại thành bắt đầu lên 200 km/h.
Lại qua 10 phút đến quốc lộ trống trải đã lên 300 km/h
Sau đó là 400 rồi 500 km/h.
Không biết trong phim Ma Tốc Độ chạy nhanh bao nhiêu nhưng 500 km/giờ đã làm Trụi và Diễm muốn són đái trong quần vì kinh dị, nghẹt thở, hưng phấn, run sợ, sung sướng...
Cái cảm giác lướt qua mọi thứ như một tia chớp khiến không gian và thời gian như dừng lại, biến thành vĩnh hằng...
So sánh đơn giản nhất là tài xế xe tải đạp ga 100 km/h thì 1 giây đi nhanh gấp đôi người chạy xe máy 50 km/h... tuy nhiên Trụi và Diễm 1 giây đi được nhiều gấp 5 lần xe tải và gấp 10 lần xe máy... đó chính là cảm giác 1 giây kéo dài ra gấp 5-10 lần.
Câu hỏi đặt ra là chạy 500 km/h trên đường trường được không?
Có thể, miễn là xe đủ tốt, tay lái phản xạ đủ nhanh, tầm nhìn đủ tốt để không xảy ra sự cố, nhiên liệu đủ để thiêu đốt... và người trên xe đừng bị gió thổi bay hoặc bụi đất cát đá làm mù mắt, rạch mặt gì đó...
Tất cả vấn đề về xe thì đều không thành vấn đề với Tiểu Kim... 500 km/h đối với người có tốc độ phản ứng 25 lần người thường thì y hệt như người thường điều khiển xe tốc độ 20-30 km/h.
Màn năng lượng tạo lực đẩy, che chắn gió, cát bảo vệ tối đa cho người trên xe.
Kiếng như ý sát tròng giúp Trụi quan sát xuyên thấu thông suốt thật xa để tránh sự cố v·a c·hạm.
Venus cung cấp hình ảnh vệ tinh xuyên màn đêm cho đoạn đường vài chục km trước mặt khiến chủ nhân có tầm nhìn thượng đế.
Tất cả đều đó giúp Trụi trở thành vua tốc độ, nơi nơi chạy qua là xé gió điếc tai, chả ai biết cái gì vừa chạy qua mình chỉ nhìn thấy bóng đèn đuôi từ thật xa... quá xa rồi biến mất trong tíc tắc...
What's the hell?
Vật thể lạ, người ngoài hành tinh?
Nhìn không giống siêu xe đua 4 bánh mà giống xe mô tô PKL.
Nhưng không lẽ dám đua xe tốc độ bàn thờ 300-400 km/h trở lên???
Toàn bộ chặng đường từ Sài Gon đi Đà Lat tài xế xe khách lẫn xe tải đều bị ám ảnh bởi những câu hỏi như vậy, có người lên mạng nói thẳng tối nay rạng sáng mùng 5 gặp phải Ghost Rider Vi En trên đường đi Sài Gon Đà Lat.
Sau đó các tài xế khác vào xác nhận là mình cũng gặp!
Sự việc càng lớn khi hai trạm bắn tốc độ đột xuất đêm này cũng thấy Ghost Rider thông chốt như tia chớp chỉ để lại tiếng rít xé gió sau lưng!
Hai trạm này đừng nói là bắn tốc độ hay chặn lại, họ nhìn theo còn không kịp, không biết cái gì vừa lướt qua.
Họ gọi điện thoại cho đồng đội lập chốt đoạn đường phía sau để kiểm tra nhưng khi lập chốt thì xe đi mất tiêu rồi, còn liên hệ vượt địa phận thì rất khó để hợp tác hoặc nghe nhau lúc giữa khuya thế này!
...
Phía trên xe Tiểu Kim, Diễm hối hận và sợ hãi cực kỳ khi Trụi dần tăng tốc vượt mức an toàn.
Nàng quíu chặt người ôm Trụi và chuẩn bị tinh thần xe nổ người vong nhưng... tốc độ càng lúc càng nhanh mà xe vẫn lướt êm ru như thể chơi xe điện đụng một mình một sân rộng vô bờ, chạy kiệt lực cũng chả thấy đụng hay va quẹt một ai mà chỉ thấy sung sướng hoang dã, an toàn tuyệt đối!
Đến lúc nhận ra như vậy Diễm bắt đầu thực sự mở lòng ra cảm nhận vua tốc độ là như thế nào!
U... bà mẹ nó sướngggggg!!!!!!!
Adrenaline trong nàng sản xuất ra nhiều khiến toàn thân hưng phấn, máu chảy tăng cao, không có chút gì là sợ sệt hay mệt mỏi giữa khuya nữa...
5-10 phút cực độ hưng phấn vì tốc độ qua đi, Diễm hạnh phúc ôm Trụi tựa đầu vào lưng và cảm nhận sự ngọt ngào như Trụi đã hứa thay cho nồi chè... đến lúc này nàng mới nhận ra một sự việc là hoàn toàn không có gió bụi gào thét đập vào mặt như lúc chạy xe máy bình thường, chỉ có gió lay động nhẹ như phe phẩy mơn man... một cảm giác rất phượt!
...
Sài Gon - Đà Lat hơn 300 km, lúc 0 giờ xuất phát vậy mà chưa đến 1 giờ sáng đã đến thành phố mộng mơ... hic hic... tính toán uống cà phê ngắm bình minh phá sản rồi mọi người ơi!
Trụi cho Tiểu Kim chạy thẳng đến căn nhà nhỏ xinh đẹp vừa lấy từ Cửu Nương.
Khi gần đến Trụi phải đổi từ đường lớn vào đường nhỏ rồi đường nhỏ hơn, hai bên đường toàn là rừng rú hoang vắng... lúc này tốc độ giảm xuống vì không còn bao xa nhưng da gà của Diễm nổi lên lớp lớp...
Trời ơi... Trụi tính g·iết người c·ướp sắc ở đây sao?
Ủa... nó cần gì c·ướp sắc mình ta?
Nghĩ đến đây Diễm phì cười tự giễu, khả năng duy nhất là có thể Trụi sẽ b·ắt c·óc t·ống t·iền gì đó... nhưng có cần phải lặn lội chi cho xa xôi cực khổ dữ vậy hôn?
Nghĩ qua nghĩ lại cuối cùng chỉ có đáp án căn nhà nhỏ xinh đẹp Trụi nói là có thật, cả hai đang tiến về phía đó, nơi này hoang sơ vắng vẻ nhưng chắc chắn phải có người thì mới có đường, dù chỉ là đường đất đỏ!
Kétttt...
Hành trình bắt đầu bằng tiếng thắng xe và kết thúc cũng bằng tiếng thắng xe, Diễm ngẩng đầu nhìn trong bóng đêm... một ngôi nhà nhỏ đã hiện ra tối om như mực!
Diễm thì thào hỏi một câu không thích hợp chút xíu nào:
- Ở đây... có... ma không?
(còn tiếp)