Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 124 (Xui Có Thưởng). Bắt cá kiểu huyền huyễn

Chương 124 (Xui Có Thưởng). Bắt cá kiểu huyền huyễn


Giỡn hớt cho đã Trụi vung tay lên bắt đầu cuộc hành trình sinh tồn nơi hoang dã.

Trụi và Diễm tỷ vẫn quần đùi áo thun, hành trang gói gọn trong một ba lô: hai cái nồi nho nhỏ, một túi gạo, một túi muối, một chai dầu ăn nhỏ một con dao thái, một con dao bầu, một tấm bạt 3*3 mét, 3 cái chén, 3 đôi đũa, 3 cái muỗng...

Đừng hỏi sao 2 người mà 3 bộ đồ ăn: không phải cúng kiến, không phải mời khách chỉ là sơ cua thôi!

Thế là đủ... let go!

Cửa nhà đóng lại, cả hai men theo lối mòn đi vào rừng bên cạnh, việc đầu tiên cần làm là chặt hai tàu lá chuối làm nón, lúc này Diễm tỷ trổ tài khéo tay, chỉ cần dao thái và vài cây que tự chế là hai chiếc nón phiên bản kháng chiến xuất hiện sau 15 phút, độ bền đủ dùng trong vài ngày, ghê chưa... ghê chưa!

OK... thử thách đầu tiên vượt qua hoàn hảo, Trụi cũng không kém cạnh dùng dao bầu chặt hai khúc cây làm gậy Trường Sơn, tỷ số lập tức quân bình 1:1.

Vừa cách ngôi nhà nhỏ 40-50 mét là Trụi đưa ra thử thách thứ 2: hái nấm mối.

Diễm lại trổ tài khéo tay dùng dây leo đan thành một túi xách phiên bản Tarzan còn Trụi thì chui vô lùm hái cả cụm nấm mối to tướng, vì mặt trời lên cao nên tai nấm đã nở lớn tuy nhiên nhìn vẫn rất hấp dẫn, tất cả được hơn nửa kg... chà chà... thu hoạch cực kỳ khá khẩm!

Vấn đề duy nhất là câu hỏi của Diễm tỷ:

- Nấm này ăn được 1 lần hay nhiều lần vậy em?

- Ui chị ơi... chút nữa ăn hết hơi đâu để dành!

- Ngốc... chị muốn hỏi là ăn xong một lần còn sống không á!

- Ha ha ha... em dám ăn... chị dám ăn không?

- Hic hic... hỏi ngu nữa... chị không ăn đâu... phải có người kêu cứu hộ chứ!

- Vậy thì em sống nhưng chị sẽ c·hết...

- ???

- C·hết thèm đó má ơiiiiiii... ha ha ha...

...

Cuộc khẩu chiến bất phân thắng bại giữa hai thành viên vẫn không cản trở được cuộc hành trình, Trụi lại dẫn đầu đi tiếp vài chục mét đến một khúc cua thì dừng lại kéo Diễm tỷ bỏ đường mòn len vào rừng vài mét và ra thử thách thứ 3: hái dâu tằm rừng.

Tại đây có cây dâu to lớn cành nhánh sum xuê bị mưa gió bão bùng gì đó mà cành nhánh cứ xà xà xuống đất, trên có trái chín có thể thu hoạch, tiếc là rất nhiều trái ngon bị chim, sóc xơi trước nhưng vẫn còn rất nhiều trái chưa chín mùi, chua chua ngọt ngọt giải khát và bổ sung vitamin rất tốt.

Cả hai lấy ra hai cái nồi vừa hái vừa ăn, chỉ một loáng là đầy mồm và đầy hai nồi... miệng hai chị em tím đỏ rất buồn cười nhưng vui dã man!

Trái còn rất nhiều nhưng hai người vẫn rời khỏi đó trở lại đường mòn, dừng lại 20 phút để Diễm tỷ đan lá rừng làm túi chứa dâu tằm giải phóng hai cái nồi quý giá.

Đến lúc này Diễm phát hiện một vấn đề:

- Uy... sao nãy giờ chị không thấy mệt mỏi gì cả ta?

- Hì hì... em đã dùng bí thuật điểm huyệt đốt mỡ cho chị, giờ chị có đầy đủ năng lượng cung cấp toàn thân, xương khớp cơ bắp được cường hóa... chị càng hoạt động nhiều thì đốt mỡ càng nhanh mà không phải mệt nằm sấp rồi ăn như hạm, sau đó mập như heo đâu!

Bụp bụp bụp bụp bụp...

- Heo này... heo này...

Ha ha ha ha ha...

Trụi vùng dậy chạy đi tiếp... Diễm vui vẻ đi theo không biết Trụi nói thật hay giả nhưng hình như mọi thứ Trụi đều nói đúng!

...

Thử thách thứ tư là hái cây thù lù hay còn gọi là tầm bóp, thấp lè tè dưới mặt đất, trái chín vàng bằng đầu ngón tay nằm trong một lớp áo ngoài như cái lồng đèn tí hon.

Thử thách thứ năm là thu hoạch trái ở một cây bơ hoang dại, không biết có tiền bối nào vứt hột mà nó lên uốn éo trong một cụm rừng khó phát hiện, thịt quả không xuất sắc nhưng cũng quá quý cho sinh tồn hoang dã. Bí quyết chọn hái trái chín là: lụm dưới gốc... trái không to nhưng được chục trái gần 3-4 kg!

Thử thách thứ sáu là hái mướp rừng: chỉ lựa một trái non mà đã ngon lành vì nó to thẳng như cánh tay người lớn, sau đó là mớ đọt, bông đực... chặc chặc... chút nữa nấu lẩu hay canh với nấm mối thì ngọt tới xương!

Rau, nấm, quả rừng đã có giờ là lúc săn bắt chút thịt cá.

Chuột, chồn thì sợ Diễm tỷ gớm không ăn.

Thỏ thì sợ nàng thấy thương nó không ăn.

Gà, trĩ thì sợ trúng mấy loài quý hiếm... vậy nên cuối cùng Trụi đánh chủ ý vào đám cá suối... A mi phò phò... xin lỗi tụi bây... hôm nay kiếp nạn của tụi bây tới rồi!

Thử thách thứ bảy diễn ra ở bờ suối, tại đây có một vùng đất bằng phẳng có thể làm chỗ cắm trại, trên có bóng cây che mát, dưới là suối nước róc rách lại lõm rộng thành ra một cái hồ bơi nho nhỏ nước mát lạnh trong veo.

Whao... sơn thủy hữu tình!

- Chị ơi... đến lúc bắt cá rồi á... bắt xong mình nấu cơm ăn trưa rồi nghỉ, chiều đi tiếp!

- Wa... bắt cá kiểu gì?

- Có nhiều kiểu trong đó có một kiểu nhanh gọn nhưng huyền huyễn lắm!

- Vậy làm cho chị xem đi!

- Ok... tới đây với em!

Trụi chọn một chỗ sát mép nước, moi đất bùn ra một lỗ hõm to làm bẫy sau đó khơi thông cho nước suối tràn vào cái bẫy đơn sơ.

- Cá đâu em?

- Ui... chờ chút cho nước suối rửa bẫy trong trẻo lại mới linh nghiệm!

Diễm kiên nhẫn chờ vài phút quả nhiên nước vào nước ra làm bẫy trong veo rất nhanh.

Trụi bắt đầu "bắt quyết": hai tay chập lại kiểu như ninja Naruto múa may quay cuồng nhưng miệng thì đọc thần chú khác hệ một chút:

- Thiên linh linh địa linh linh... cá nhỏ cá to mau mau vào hố... cấp cấp như luật định... biếnnnnn...

Trụi hét lên rồi chỉa hai tay vào cái bẫy nhỏ và giữ nguyên tư thế như vậy, gương mặt cực kỳ trịnh trọng làm Diễm tỷ hồi hộp không dám thở mạnh...

Sau đó khoảng 10 giây cá trong vực suối bắt đầu sôi trào bất an và lập tức bơi đến tìm hiểu sau đó thật sự vọt vào cái bẫy nhỏ rần rần bất kể to hay nhỏ...

- Á... cá... cá...

Diễm há hốc mồm la hét ú ớ không tin vào mắt mình còn Trụi lén bỏ lại viên mồi câu Sáng Thế thần đang kẹp ở hai đầu ngón tay vào lại kho hàng để rảnh tay thi triển Vô Ảnh Thần Chưởng bắt cá cực nhanh bằng tay không: một trảo là một con vứt vào hai cái nồi trống để sẵn.

Cá suối không to, lớn nhất chỉ 2-3 ngón tay dài 2 tấc còn lại thì 1-2 ngón tay dài hơn 1 tấc.

Trụi trảo như ảo ảnh, hai tay cùng bắt chỉ hơn 5 giây thì đã bắt đầy hai nồi... số cá suối còn lại thấy mồi câu hấp dẫn đã biến mất nên tản ra giữ được một mạng!

Diễm nhảy tưng tưng vỗ tay reo hò như một tiểu cô nương bị dụ khị... chuyện này không trách được nàng vì bị Trụi lừa dối quá siêu và ra tay quá thần thái...

Hoàn thành thử thách bắt cá thì đến giai đoạn nhóm lửa nấu cơm.

Có s·ú·n·g 007 thì nhóm lửa quá đơn giản, củi chưa khô cũng cháy tuốt, chỉ cần đào lỗ hõm chất củi, kê ba hòn đá là có bếp lò ngay.

Hai nồi thì làm hai bếp, một nấu cơm một nấu canh cá.

Diễm ra tay vo gạo, canh nước vừa đủ, Trụi làm bếp, lửa cháy ngon lành thì đặt nồi nấu cơm.

Tiếp theo cá suối nhỏ được Diễm sơ chế bỏ đầu bỏ ruột nấu canh, sau đó cho mướp, đọt, bông vào... bột nêm chỉ là chút muối nhưng cuối cùng nồi canh ngọt ngào dã man con ngan.

Trong lúc đó Trụi làm cá to, xỏ xiên, ướp chút muối nướng trên than hồng còn trong bếp... cá nhỏ nướng rất mau chín, mùi cá nướng thơm lừng khiến hai người chảy nước miếng...

Tấm bạt trải ra, cả hai lấy chén đũa hưởng thụ thành quả buổi săn bắt hái lượm từ sáng đến giờ!

Wa... cơm lành canh ngọt, cá nướng siêu ngon... nhưng hình như thiếu thiếu gì đó???

Diễm tỷ cười ngất nhắc nhở: - Thiếu mấy trái ớt ăn sống hoặc làm muối ớt! Thôi ráng chịu đi chứ giữa rừng như này kiếm đâu ra!

- Ừ đúng... thiếu ớt nhưng không phải kiếm không ra đâu... chờ em chút!

Trụi mang giày chạy vù cái mất tiêu làm Diễm tỷ tái mặt không kịp ngăn cản!

- Cái thằng nhóc này tự nhiên bỏ đi á...

Diễm tỷ hoảng sợ vội bỏ chén cơm chụp con dao bầu phòng thân không biết là ở lại chờ hay bỏ chạy theo Trụi...

Chạy theo lỡ lạc... ở lại gặp thú dữ, gặp ăn c·ướp... chọn cái nào đây???

Lo lắng hơn 1 phút thì Trụi đã lao về trên tay cầm hai nhánh cây một to một nhỏ: nhánh nhỏ là nhánh ớt rừng, trái rất nhiều xanh xanh đỏ đỏ nhưng chỉ nhỏ như đầu ngón tay, nhánh lớn là ổi rừng trái không nhiều, chỉ to như trái chanh nhưng trông có vẻ hấp dẫn, đáng lẽ hái nhưng không có túi chứa nên tét luôn nhánh... bất ngờ là nhánh ổi rất dai, cũng may có Venus hóa thành dao bạc nhỏ sắc bén vô song mới cắt đứt đem về!

Diễm vui mừng vứt dao và chuyển sang kinh ngạc:

- Sao em biết nó ở đâu mà hái?

- Hì hì... chỉ cần dậm chân hỏi Thổ Địa là ra hết!

- Xì... làm như trong phim Tề Thiên vậy á!

Vừa trêu chọc nhau vừa ăn trưa, mớ ớt rừng thật sự quá tuyệt vời: cay xè và thơm nồng, chén muối ớt nhỏ làm ra bị Diễm tỷ dùng lá gói lại để dành ăn vì quá ngon ví dụ như chấm ăn ổi rừng!

Ổi gần chín rất giòn, chua chua ngọt ngọt, hột nhiều, chấm muối ớt rừng làm người ta khó lòng dừng ăn được, chỉ cần ăn bên ngoài, phần ruột to hột nhiều thì bỏ... chắc có lẽ lý do này nên ổi rừng phân tán khá nhiều qua hột.

Cơm canh cá nướng được hai người ăn sạch... lần này Trụi không cần sóng âm hỗ trợ tiêu hóa mà tự thưởng thức cảm giác no căng bụng hiếm hoi ở giữa rừng!

Bếp lửa được vùi lấp, tưới nước suối khi rửa nồi chén đảm bảo không phát sinh hoả hoạn và đánh mất cảnh đẹp hoang sơ vốn có!

Ngay lúc này điện thoại của Diễm tỷ reo to... thật không ngờ nơi này dù chập chờn nhưng vẫn có sóng.

- Alô... bà đi đâu gấp dữ vậy?

Diễm thở dài trả lời 9 thật 1 giả:

- Đi du lịch đầu năm thôi... tôi nói hồi trước Tết rồi!

- Hừ... sao tôi thấy vị trí của bà ở tuốt trong rừng?

- Đi chơi sinh thái, cắm trại trong rừng! Ông thích thì chạy lên đây chơi chung!

- Thôi đi... tôi làm gì rảnh được như bà... suốt ngày lo công ty... lo đi công tác ký hợp đồng... kiếm từ đồng từ cắc cho mẹ con bà sung sướng...

Diễm tức giận nổi gân xanh:

- Ông đừng lao lực quá coi chừng đột quỵ á... qua Tết tôi đi làm tự kiếm tiền xài và lo cho con Xoan...

- Đàn bà ra đường làm gì? Cứ ở nhà lo con lo cái... ... ...

Hai người tranh cãi, khắc khẩu như là chuyện hàng ngày của huyện.

Trụi nghe chịu không nổi bỏ ra bờ suối h·út t·huốc, dùng tiếng suối át tiếng cãi... aizzz... chúng làm Trụi cực kỳ ám ảnh từ lúc nhỏ đến giờ!

Đã vậy cái miếng bánh quy thuần phục còn làm Trụi nhớ rõ mồn một, đau lòng như thể chuyện mới xảy ra hôm qua...

(còn tiếp)

Chương 124 (Xui Có Thưởng). Bắt cá kiểu huyền huyễn