Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 125 (Xui Có Thưởng). Đấu s·ú·n·g
Gọi điện và cãi vã làm Diễm tỷ lại tổn thương lần nữa!
Trụi dù không vui vẻ gì nhưng vẫn ga lăng vào an ủi tình tỷ, ôm nàng vào lòng ngực thủ thỉ:
- Chị muốn đi làm lại?
- Ừ... mọi thứ sẽ thay đổi bắt đầu từ việc độc lập tài chính... khi xưa cưới nhau, cấn bầu rồi phải ở nhà chăm sóc con nhỏ chị bị tuột dốc không phanh vì phụ thuộc kinh tế... ông chồng ỷ làm ra tiền bắt đầu ăn chơi từ lúc chị mang bầu bé Xoan... thời gian càng về sau chị càng dính chặt việc nhà, chăm con không thoát ra được... chẳng những vậy nghề nghiệp học vấn qua gần 20 năm cũng trôi xuôi mai một theo thời gian...
- Vậy bây giờ chị định đi làm gì?
- Chị chưa biết!
- Chị thích làm gì?
- Chị thích nấu nướng, rất có nghiên cứu về nó nhưng lại không thích kinh doanh ăn uống vì một khi chạy theo lợi nhuận, chiều lòng khách hàng cũng là lúc phải mất đi đam mê nấu nướng.
- Chị còn thích gì nữa không?
- Con nít...
- Hả?
- Aizzz... chị đã 40 không sinh được nữa, đợi con Xoan lấy chồng sanh con thì nó hẹn 10-12 năm nữa... xin con nuôi càng vô vọng, lâu lâu chỉ biết chạy qua nhà bạn bè họ hàng bồng bế con cháu người ta cho đỡ thèm!
- Rồi rồi... em biết cho chị đi làm gì rồi... đi nhà trẻ nấu ăn kiêm cô giáo luôn!
- Whao... nghe thấy có lý nhưng...
- Hì hì... lương ít... sức ép nhiều... nặng nhọc...
- Aizzz... mấy cái đó chị cố thì sẽ chịu được chỉ là ông chồng sẽ lại cười thúi đầu chị... ở nhà loanh quanh mỗi tháng thu 50 triệu không làm, đi mướn gia chính tháng chục triệu rồi chạy đi làm cho người ta tháng có 6-7 triệu... vừa nhục vừa điên...
- Ổng nói đúng!
- Hả...
Diễm tức giận giãy nảy nhưng bị Trụi ôm cứng ngắc:
- He he... đừng giận... em có một chỗ dạy học mầm non và cả dạy thêm anh văn... chị về đó làm hiệu trưởng quản lý tất cả, lương tháng 100 triệu, chị coi sóc luôn phần nhà bếp để đảm bảo bữa ăn ngon miệng bổ dưỡng... lúc rảnh thì tha hồ chơi đùa với con nít!
- Whao... em tính mở trường tư nhân kinh doanh hả?
- Dạ không... em có học chữ nào đâu mà làm giáo d·ụ·c cho người ta cười... vụ mở nhà trẻ và dạy anh văn là miễn phí cho xóm để báo ơn. Ngoài ra cô giáo dạy anh văn cũng là một mỹ nhân mà em muốn giúp... đợi qua Tết nếu cổ tới thì tốt còn không thì chị khởi động nhà trẻ trước cũng được.
Diễm hưng phấn bàn bạc chi tiết ngay vụ nhà trẻ, nàng ngày xưa học kinh tế ngoại thương, trình độ chắc cũng đủ để quản lý một trường mầm non tư thục miễn phí...
Bàn sơ chút xíu mí mắt hai người bắt đầu trĩu nặng, cơ thể đòi hỏi nghỉ ngơi, Trụi ôm tình tỷ và bắt đầu ngủ luôn trong rừng...
Mỹ nhân gối đầu lên tay Trụi, Trụi gối đầu lên ba lô, căn dặn Venus cảnh giới nguy hiểm xung quanh... ngán nhất là có mấy bé na bò ngang người hay chui vào ống quần thì chắc c·hết!
...
Sáng mùng 5 Tết l·ực l·ượng c·hiến sĩ Đà Lat như lâm đại địch vì hai chuyện:
* Băng c·ướp vũ trang c·ướp gần 1000 lượng vàng hồi trước Tết đã bị phát hiện ra manh mối và đang tổ chức vây ráp...
* Tối hôm qua kinh hiện Ma Tốc Độ và chắc chắn Ma này dừng ngay tại Đà Lat... lực lượng chức năng đang ra quân truy tìm khắp các khách sạn, homestay... tuy nhiên tất cả đều tiến hành trong im lặng vì thực ra không ai nhìn rõ hoặc quay phim được chút gì, nói ra chỉ làm hoang mang thêm mà thôi... ngay cả bản thân lực lượng chức năng cũng không thể tin ai chạy được tốc độ 300-400 km/h trở lên mà an toàn trên xa lộ được!
Và nhờ ngôi nhà nhỏ của Cửu Nương đã khiến Trụi thoát nạn điều tra hoạch hỏi đầy may mắn... có lẽ vía may mắn của Cửu Nương át được vía xui xẻo lần này của Trụi... hoặc nói một cách tâm linh hơn thì vía xui xẻo của Trụi đang bị đám c·ướp vũ trang thu hút!
Vốn dĩ chúng trốn ở rất xa, rất an toàn nhưng rồi xui xẻo ngay khuya hôm qua lúc Trụi đến ngôi nhà nhỏ thì có thằng đệ đi phố mua đồ bị phát hiện và bị lần theo đến hang ổ...
Sau đó chúng đành phải ôm vàng ôm s·ú·n·g bỏ chạy... nhưng có bốn phương tám hướng để chạy ấy thế mà chúng lại chạy đúng cái hướng Trụi đi cắm trại du xuân với người đẹp... thật sự là quá cay cho cả hai bên.
Trưa nắng chang chang gần 1 giờ Trụi đang ôm mỹ nhân khò khò thì Venus cảnh báo có biến: vệ tinh quan sát được có hai nhóm người rượt đuổi có mang theo v·ũ k·hí sẽ tiến đến theo hướng này!
Trụi hoảng hồn vội kêu Venus điều khiển cho Diễm ngủ thật say đừng tỉnh dậy, như vậy nàng sẽ không sợ, không la tránh được nguy hiểm tốt hơn, sau đó Trụi nhanh như cắt thu dọn mọi thứ vào ba lô, ẵm người đẹp chạy đi... núp lùm!
Mới vừa núp xong thì Trụi phát hiện mình xui tận mạng vì hai bên đã bắt đầu giao đấu bắn nhau bùm chíu bùm chíu mà Trụi và Diễm lại ở giữa chiến trường!
Trời ơi... Đ M... cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng... đã vậy thì ông mày xử lý ngay cho gọn!
- C·hết nè... c·hết nè... c·hết nè... ... ...
Mỗi tiếng c·hết nè là một t·ên c·ướp bị headshot bởi đ·ạ·n sóng âm từ s·ú·n·g 007 kết hợp với kiếng như ý sát tròng...
Cảm giác hạ gục từng t·ên c·ướp vũ trang sướng thật... hè hè... cuối cùng cũng làm được thánh Nobita bách phát bách trúng giống trong truyện tranh.
Tiếng s·ú·n·g của bọn c·ướp đột ngột im bặt, các chiến sĩ ngạc nhiên chờ đợi hồi lâu rồi từ từ tiếp cận mục tiêu bỏ qua bụi lùm kín đáo có hai anh chị trong đó.
Phải mất 5 phút cẩn thận tiếp cận thì các chiến sĩ mới phát hiện băng c·ướp 5 tên đều đang b·ất t·ỉnh nhân sự một cách siêu bất thường!
Trên người chúng chỉ có v·ết t·hương trầy xước cũ, hoàn toàn không có v·ết t·hương mới...
Lại điều tra cẩn thận thêm 10 phút vẫn không tìm ra lý do tại sao bọn c·ướp đang đấu s·ú·n·g lại lăn quay ra như vậy!
Tước v·ũ k·hí, tra còng thành công nhưng lại đánh thức không được... tin vui là hoàn thành vây bắt, tin buồn là không thấy 1000 cây vàng trang sức đâu hết!
Cả đội chia nhau vác t·ội p·hạm lần theo đường cũ của bọn c·ướp để tìm chỗ chúng giấu vàng... tiếc nhất là không có c·h·ó cảnh vụ ở đây nếu không tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
10 phút trôi qua đoàn người đã bỏ đi nhưng Trụi không chui ra vì... có 2 chiến sĩ vòng ngược lại phục kích...
Hic hic... may mà có Venus phát hiện qua sóng âm và vệ tinh.
Mãi đến nửa giờ sau thì hai chiến sĩ mới rút lui khỏi chiến trường mà không phát hiện được gì!
Trụi lại chờ thêm 15 phút mới đi ra ngoài, trải lại bạt, ẵm người đẹp ngủ trong lùm bỏ lên bạt như thể chưa có gì xảy ra... đúng ra Trụi nên quay về nhà nhưng Venus đã phát hiện nhóm người kia đã đi quá xa mới an tâm tiếp tục chuyến cắm trại đầy thú vị.
Trụi lại nằm xuống gối đầu lên ba lô, choàng tay ôm người đẹp tiếp tục giấc ngủ trưa... nhưng ngay lúc không mong chờ và quên luôn mất thì giọng thông báo bằng điện tử của hệ thống lại đến trễ như thường lệ:
"Chúc mừng ký chủ xui xẻo lần thứ 18: bị lọt vào giữa chiến trường đấu s·ú·n·g.
Mức độ: cực kỳ nguy hiểm. Được rút thưởng rương vàng.
3-2-1... ten ten ten tèn... phần thưởng ngẫu nhiên là nhẫn Hắc Nghĩ, giúp người đeo lúc đánh nhau bằng tay chân có thể thêm vào hiệu ứng đau đớn như Hắc Nghĩ (kiến đen) cắn trên người đối thủ, nó đau gấp đôi loại kiến đ·ạ·n trên trái đất, đối thủ sẽ ngất xỉu ngay lập tức trong đau đớn suốt 48 giờ.
Chúc ký chủ tiếp tục xui xẻo nhiều hơn!"
Whao... chòi oi... quả nhiên nguy hiểm càng lớn tiền lời càng cao!
Kiến đ·ạ·n là một loài kiến ở rừng Amazon, nó cắn làm tác động đến hệ thần kinh khiến n·ạn n·hân đau như b·ị b·ắn 1 viên đ·ạ·n và đau suốt 24 thì tự khỏi. Như vậy nhẫn Hắc Nghĩ sẽ ác hơn gấp đôi: đau như bị hai vết đ·ạ·n bắn và kéo dài 48 giờ!
Má ơi... nghe nói ai bị kiến đ·ạ·n cắn vài phát dễ bị tổn thương tâm lý đến phát điên vậy nhẫn Hắc Nghĩ này còn kinh khủng gấp đôi... nghĩ thôi cũng ớn nhưng mà sướngggg...
Đây là lần rút thưởng rương vàng thứ hai, vẫn là một đạo cụ nhẫn, lần trước là Hắc Miêu lần này là Hắc Nghĩ.
Hình như nhẫn Hắc Nghĩ không giới hạn số lần xài, chắc do đây chỉ là một hiệu ứng kèm theo không tốn nhiều năng lượng lắm!
Nó mà kết hợp với nhẫn Hắc Miêu siêu nhanh nữa thì con mẹ nó vô địch thiên hạ không sợ quần công... chạm tới ai thì ngất xỉu đau đớn tới đó, không khác gì miểu sát...
Tâm lý cực độ hưng phấn làm Trụi không thể kìm chế, thế là quay sang chia sẻ niềm vui với người đẹp ngủ trong rừng bằng một nụ hôn nồng cháy... sau đó cháy luôn khu rừng, chiến hỏa bốc lên ngùn ngụt giữa rừng hoang vắng.
Hơn nửa giờ sau Trụi chủ động ngừng để không làm Diễm tỷ kiệt sức, tiếp theo đó là màn tắm tiên dưới suối nước xinh đẹp động lòng người trong ánh nắng chiều rực rỡ.
Đùa nghịch nước chán chê cặp đôi leo lên bờ mặc đồ, hiện tại đã gần 4 giờ chiều... có lẽ nên quay về, Trụi đặt ra thêm một thử thách cuối ngày: hái thêm vài loại rau quả rừng đem về nhà làm bữa tối tình yêu lãng mạn.
Chỉ mấy chỗ rau quả rừng cho Diễm tỷ, Trụi tập cho nàng lòng can đảm nên để nàng tự hái một mình... người đẹp la oai oái nhưng vẫn chấp nhận thử thách để tăng tính can đảm, độc lập...
Phần Trụi thì đi men theo con suối xuống một đầm nước to hơn một chút để kiếm con cá khá khá mang về ăn.
Lần này không cần biểu diễn, Trụi dùng kiếng như ý sát tròng thấu thị sau đó dùng s·ú·n·g 007 săn được 2 em cá to bằng bắp tay, chúng bị c·hết ngất nổi lên mặt nước và Trụi vớt về, đảm bảo dù ngất nhưng chúng không c·hết, về nhà vẫn tươi nguyên ngon lành.
Nhưng hai em cá này chả là gì so với phát hiện đầy bất ngờ bên dưới đầm nước: có một bọc vàng to bị ném chìm dưới đáy!
Aizzz... chắc chắc là lũ c·ướp khi nãy giấu vàng... thôi thì cứ để yên ở đó cho bên bạch đạo truy tìm... đợi c·ướp tỉnh lại khai ra là họ đến vớt ngay... như vậy Trụi không dính vào phiền phức, có thể tiếp tục tiêu dao tự tại!
(còn tiếp)