Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 126 (Xui Có Thưởng). Sắp tìm được vàng
Thử thách cuối ngày được Diễm hoàn thành xuất sắc dù rằng vừa làm vừa run.
Tuy nhiên một khi đã vượt qua nỗi sợ Diễm chợt thấy mọi việc thật dễ dàng, thiên nhiên thật gần gũi và an toàn thậm chí còn là thân thiện. Nàng chia sẻ với Trụi về điều này trên đường về, Trụi cười thầm trong bụng may mà không cho Diễm tỷ phát hiện trận đấu s·ú·n·g kinh hoàng như trong phim hành động!
Buổi tối Diễm trổ tài nấu nướng, thiên phú nấu ăn của nàng cao hơn nhỏ Yến một chút lại rèn luyện suốt 30 năm nay nên Trụi ăn say mê sạch sẽ mọi thứ tình tỷ nấu ra, lần này là phải nhờ sóng âm trợ giúp tiêu hóa, riêng Diễm tỷ thì từ lúc tới đây luôn được Venus chăm sóc 24/24 thiêu đốt mỡ thừa phục hồi cơ thể, sẵn tiện giúp nàng tiêu hóa thức ăn rất nhanh.
Dù rằng mới ăn xong nhưng Diễm tỷ lại phát hiện cơ thể có thay đổi rất rõ... nàng lôi cân điện tử ra cân thì phát hiện lại giảm xuống nửa kg.
- Oái... em có chỉnh cân không Trụi... sao nó xuống liền liền như này?
- Có tuyệt không?
- Tuyệt...
- Vết nhăn trên khóe mắt của chị bay hết rồi đó... đảm bảo bụng và đùi, cánh tay cũng giảm!
Diễm hý hoáy đo đạc sau đó mừng nhảy tưng tưng rồi... b·ị đ·au sốc hông!
Trụi cười to, pha trà dìu nàng ra ngoài sân ngồi trà chiều ngắm cảnh hoàng hôn buông xuống...
Cảnh quá đẹp khiến Diễm xúc động lặng người, Trụi thì tiếc nuối không có giấy vẽ để lưu lại khoảnh khắc xúc động này... đành chờ đi mua về rồi tính sau!
- Cảm ơn em thật nhiều... chưa bao giờ chị nhìn hoàng hôn buông xuống không buồn mà cảm thấy vui vẻ với hy vọng nhiều như bây giờ!
- Có người nói cuộc sống chỉ thực sự bắt đầu khi đến tuổi 40!
- Có lẽ điều đó đúng... năm nay sẽ là một khởi đầu mới với chị... Xoan đã lớn, nó dần không cần chị, chị phải sống vì mình!
- Chị yên tâm... em sẽ hỗ trợ chị thật nhiều, chuẩn bị tinh thần qua Tết làm bà hiệu trưởng gõ đầu trẻ đi!
- Trời... nghĩ đến cảnh có vài chục đứa nhỏ như thiên thần để mình bồng bế chơi đùa thật là sướng!
- Hì hì... lời này em ghi âm rồi đó....mai mốt mà khóc nhè nói tụi nhỏ quậy phá la hét thì em sẽ bật lên cho chị nghe...
- Chị không sợ đâu... con nít nó hay lắm, mình yêu nó nó biết hết... miễn thực lòng, đừng vì tiền bạc mà phân biệt đối xử, ghét bỏ thì tụi nó sẽ luôn là thiên thần. Mô hình nhà trẻ miễn phí của em thực sự là mơ ước của chị, chỉ cần không chạy theo lợi nhuận thì chị thề mọi đứa trẻ vào đó đều sẽ có tuổi thơ ở trường tốt nhất!
- Em cũng mong như vậy nhưng em đang lấn cấn vụ miễn phí 100% hay học mô hình bán mì gói 1000 ₫...
- Chọn mô hình 1000₫ đi em, như vậy khỏi mang tiếng làm từ thiện phức tạp... vấn đề còn lại là chị chỉ sợ quá nhiều bé xin vào!
- Ha ha ha... xin vào bao nhiêu nhận bấy nhiêu... chị cứ tìm bạn bè ai có sở thích chơi với em bé giống chị rồi mình mở thêm trường. Cái em lo không phải là tiền bạc hay dạy dỗ chăm sóc mà em lo cái ông Bộ Giáo D·ụ·c á... sợ một rừng quy định của ổng... tốt nhất là chị kiếm luôn luật sư tư vấn hoặc ai có kinh nghiệm để tránh bị ông Bộ h·ành h·ạ c·hết lên c·hết xuống! Đặc biệt em muốn nhận luôn các bé nhỏ hơn 3 tuổi để giúp các cặp vợ chồng công nhân khó khăn trong việc chăm con...
- Whao... làm như vậy thì công đức vô lượng...
- Ha ha ha... công đức hay không tính sau, quan trọng là cực bà cố, cần phải có cô giáo thực sự yêu trẻ em mới làm được... lớ ngớ để các bé bị gì thì ách giữa đàng mang vào cổ ngay!
- Chị sẽ cố gắng tìm bạn bè đồng lứa để tham gia... nhưng chị sợ chi phí quá nhiều!
- Aizzz... vì em muốn tiêu tiền nên mới làm vậy đó chớ!
- Hả... người ta lo tích lũy tiền... lúc nào cũng thấy không đủ còn em muốn tiêu bớt là sao?
- Tại bây giờ em làm ra tiền nhiều lắm... giữ nhiều nặng bụng, nặng đầu... tiêu bớt mới có hứng thú kiếm thêm tiền!
- Trời ơi... nổ banh núi luôn á!
Roẹt!
Trụi kéo khóa túi eo show cho Diễm tỷ coi: bên trong chất đầy tiền 500 k...
- Ui trời... tiền nhiều nặng bụng là có thật?
- Chứ sao... tuy nhiên cái này em cố ý bỏ vào... dẫn chị đi rừng lỡ gặp cọp thì lấy tiền chọi cho nó bỏ chạy cứu chị!
- Ha ha ha ha... cọp đâu ra mà chọi ông thần... lỡ có thật, chọi tiền nó làm gì sợ?
- Aizzz... đúng là chọi nó không sợ nhưng nó sẽ bị thúi phải bỏ đi...
- ???
- Người ta ai cũng nói mùi tiền thúi lắm mà!
- Ha ha ha... lại nổ... người ta nói thơm chứ ai nói thúi...
- Ok... vậy chọi ra thơm quá cọp cũng chạy... he he...
- Toàn nói nhảm không hà... giờ sụp tối hết rồi... mình làm lửa trại nướng khoai hay đi chơi?
- Đi chơi thôi, lửa trại chờ lúc đi phượt làm giữa đồng không mông quạnh mới phê.
- Vậy đi thôi... nhưng đi kiểu gì... chợ đêm Đà Lat thì quá bình thường...
- Chị yên tâm... đi với em sẽ rất khác!
...
Tiểu Kim được lôi ra, cửa khóa lại, hai người chạy tèn tèn xuống thành phố Đà Lat phồn hoa.
- Ủa... sao nãy giờ chị không thấy quá lạnh?
- He he... xe này có hệ thống ổn định nhiệt độ 25⁰c cho xe và cho người trên xe.
- Trời ơi... đỉnh! Vậy mai mốt giữa trưa nắng?
- Vẫn 25⁰.
- Whao... tính năng này mà bán ra thế giới thì em thu tỷ đô là cái chắc...
- He he... bởi vậy em nói em không thiếu tiền... vấn đề là xài tiền và xài như thế nào thôi ví dụ như tối nay... hai chị em mình phải shopping tẹt ga, phải vào bar quẫy, phải đi ăn tiệc ánh nến lãng mạn...
Diễm ôm ghịt hồng hài nhi và thì thào:
- Em làm vậy chị yêu em c·hết mất thôi...
- He he... cứ yêu thoải mái miễn đừng ghen tuông, đừng lấy cột dây hay nhốt em vào lồng là được!
- Hic hic... chị thật hâm mộ em chỉ có 20 tuổi... mọi thứ còn ở phía trước!
- Chị đừng lo, đi với em 1-2 tuần thì chị cũng hồi phục cơ thể như gái 18... lúc đó tuổi tác chỉ là con số, quan trọng là tâm thái chị có trẻ khỏe hay không thôi!
- Hả... lại nói điêu... em mà làm được như vậy thì mở tiệm thẩm mỹ tha hồ hốt bạc tỷ!
- Ồ...
Câu này nhắc nhở làm Trụi sực nhớ hai căn nhà tịch thu của Tuấn Rô, có một căn ở khu Bình Triêu làm spa...
- Sao rồi... làm được không mà cười gian gian thế... định kiếm tiền thật sao?
- Làm được là chắc chắn rồi... em cười không phải vì kiếm tiền mà vì chợt nhớ có tiệm spa mà còn chưa ghé qua coi nữa á!
- ???
- Ha ha... tiệm này của người ta nhưng đem bồi thường cho em bữa trước Tết, chờ qua Tết thì sang tên gì đó nhưng em không có tờ giấy lận lưng nào cả... không biết sang tên sao đây!
- Em làm chị ngạc nhiên quá... kiếm tiền xài không hết giờ còn có bất động sản tùm lum... ở trên này còn có luôn nhà nghỉ mát nữa chứ!
- Ha ha... cái nhà và quả đồi này cũng của người ta đưa em để xin đổi 1 con gà...
- Trời ơi... bộ em tính kể chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm hay sao mà đi từ bất ngờ này qua bất ngờ khác vậy?
Trụi gãi đầu thấy chuyện của mình đúng là rối rắm có kể đến sáng cũng không hết.
- Thôi bỏ đi... nhưng tiệm spa là có thật, để qua đợt du lịch này em về xem sao, có thể mở dịch vụ massage đốt mỡ chuyên phục vụ mấy bà chị xinh đẹp của em... lúc đó ai cũng đẹp như tiên nữ và sau đó...
- Sau đó thì sao?
- Thì chắc trở thành hot girl sẽ bỏ thằng Trụi này chứ sao... ít nhất là mấy ông chồng sẽ mê tít thò lò không còn bỏ bê nữa...
Diễm giựt mình... chuyện này không phải không có... nếu chồng nàng quấn quýt thì nàng cần gì tìm phi công trẻ... Diễm nghe rõ giọng Trụi rất xót xa, nàng mím môi khẳng định:
- Người khác ra sao thì chị không biết nhưng chị hứa không để chuyện đó xảy ra...
- Xời... không lẽ ổng đòi hỏi chị không cho?
- Không cho... lúc trước chê chị xấu không thèm đụng giờ muốn quay lại sao... còn khuya...
- Whao... có câu này thì em thấy mình khỏi phải hát "chuyện cái ao" rồi!
- Xì... ao người ta có sẵn em nhảy vào vớt cá thì có!
- Ha ha ha ha ha...
- Chị biết tỏng em muốn làm massage đốt mỡ là muốn có địa điểm hò hẹn quang minh chính đại đúng không... lúc nào cũng có thể gặp gỡ nướng khoai không sợ bị chủ nhà bắt ghen đúng không?
- Ặc... chị đi guốc trong bụng em sao trời?
- Hừm... cái bụng em xấu muốn c·hết ai dám đi trong đó... thôi không nói nó nữa, nhìn bầu trời đầy sao kìa...
Trụi ngẩng đầu nhìn và thật sự xúc động, bầu trời đêm nay không mây, muôn vì sao đang nhấp nháy, Trụi ngừng hẳn xe trên đồi, ôm người đẹp cùng thưởng thức sao đêm lãng mạn.
Xe dừng, hệ thống ổn nhiệt tắt, độ lạnh tăng lên nhưng không làm gì được đôi nam nữ đang truyền hơi ấm cho nhau.
Cái ôm dưới trời đầy sao này đủ để đi vào vĩnh hằng... in dấu ấn mãi trong linh hồn hai người bất kể vật đổi sao dời ra sao... Trụi thấy mình hạnh phúc, Diễm thấy mình như đang tái sinh, một lần nữa lại là một thiếu nữ mới lớn, cuộc sống tù túng trong lầu son gác tía như trở thành quá khứ...
...
Suốt nửa tiếng ngắm sao không nói gì, chỉ có ôm và trao nhau những nụ hôn đắm đuối sau đó cả hai tràn đầy năng lượng tiếp tục xuống thành phố sương mù để happy.
Lúc này thành phố đang nhốn nháo vì tin tức đã bắt gọn được băng c·ướp tiệm vàng lấy đi gần 1000 lượng vàng trang sức. Riêng cuộc điều tra Ma Tốc Độ từ sáng sớm đến giờ dù phát hiện vài đối tượng tình nghi nhưng qua kiểm tra thì tất cả đều không phải, cuộc điều tra diễn ra trong âm thầm và cũng lặng chìm trong im lặng.
Với rất nhiều biện pháp cứu trị y tế, đám c·ướp đã được cứu tỉnh, bị tra hỏi về số vàng khủng và đáp án không nằm ngoài dự đoán: tên cầm đầu đã ném ba lô vàng đi với hy vọng nhẹ tội hoặc sau này quay lại lấy xài...
Chủ tiệm vàng nghe thông báo sắp tìm được vàng thì mừng rỡ đến phát khóc, kêu bằng gọi hữu đi happy... tốt nhất là thức cả đêm ăn mừng rồi chờ đến ngày mai vật quy nguyên chủ...
(còn tiếp)