Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 129 (Xui Có Thưởng). Ngậm đắng nuốt cay

Chương 129 (Xui Có Thưởng). Ngậm đắng nuốt cay


40 phút sau Diễm tỷ bụm miệng rớt nước mắt lộp độp xúc động nhìn bức tranh vừa hoàn thành chỉ với một cây bút thần kỳ.

Mỹ nữ điểm tâm đồ

Ngày: mùng 6 Tết 2025

Tác giả: Tiêu Dao Tử

Ông chủ nhà hàng nghe nhân viên báo cáo lật đật chạy lên xem bức tranh rồi kinh ngạc nhìn Trụi như nhìn một thánh hoạ... gen nghệ thuật trong ông rất cao, ông biết đây là phong cách riêng chưa từng xuất hiện trên thế giới, giá trị nghệ thuật, giá trị thẩm mỹ và giá trị sưu tầm cực cao... ông đề nghị mua lại bức tranh với giá 100.000 đô, bằng đúng số tiền Trụi đã chi ra tối qua, nghĩa là với 40 phút và một tờ giấy Trụi đã có thể ăn uống miễn phí cực chill. (thực ra vốn liếng bữa ăn rất rẻ, ông chủ vẫn lời to)

Diễm tỷ lau nước mắt dằn cơn xúc động, nàng lè lưỡi kinh sợ khả năng kiếm tiền của Trụi... quả thật là nhiều tiền xài không hết thiệt luôn!

Trụi dĩ nhiên lắc đầu không bán vì... tranh đã tặng rồi! Diễm tỷ lại càng lắc đầu không bán bức tranh của tình nhân vẽ tặng... ông chủ tiếc nuối vô cùng đành xin chụp lại tấm hình rửa phóng to treo trong đại sảnh, ông ngỏ ý trả tiền nhưng Trụi mỉm cười từ chối nhưng chỉ cho phép ông rửa 1 tấm duy nhất và không được kinh doanh mua bán hay trao tặng nó!

Và cũng chính vì như vậy nên tranh của Tiêu Dao Tử mới lọt vào ánh mắt thưởng thức hội họa của người ngoài, Diễm cũng trở thành nàng thơ trong mắt mọi người với cái tên Mỹ Nhân Điểm Tâm!

...

Xúc động qua đi cả hai rời đi để lại truyền thuyết đại hoạ sĩ sau lưng tiếp tục chuyến du hí phong trần của mình.

Tiểu Kim trở thành xe thồ chở hai người loanh hoanh tìm kiếm những khu còn hoang sơ tuyệt đẹp với sự trợ giúp của Venus.

Nào là đồi hoa dại, nào là rừng thông reo, nào là thác nước trắng xóa bọt... mỗi một nơi đều dừng lại cắm trại 1-2 tiếng, vẽ một bức tranh s·exy lady.

Bức vẽ đồi hoa sim tím Diễm tỷ nằm như nữ thần mùa xuân ngủ quên, váy áo đã siêu s·exy giờ lại càng s·exy không che được gì...

Bức vẽ rừng thông reo hoàn toàn là n·ude, phô diễn 100% nét đẹp của giai nhân... chính bức tranh thứ 5 này Trụi lĩnh hội một bí quyết quan trọng trong hội hoạ nói riêng và nghệ thuật nói chung: nghệ thuật xuất phát từ hiện thực nhưng thăng hoa hơn hiện thực.

Nghĩa là nét đẹp xuất phát từ thực tế nhưng được thăng cấp, xấu che đẹp khoe một tí chứ không còn là một bức tranh y chang máy ảnh chụp ra nữa!

Đây là một bước ngoặt quan trọng giúp thổi hồn vào tác phẩm... bản thân cảnh đẹp đã có hồn nhưng quan trọng là hoạ sĩ hoặc nh·iếp ảnh gia có bắt được cái hồn đó phong ấn vào tác phẩm của mình hay không... bắt được thì bức tranh có hồn, bắt được càng nhiều thì hồn thơ càng nhiều và đến một cảnh giới cao hơn thì cái hồn trong tranh lại vượt trội hơn cái hồn bên ngoài... điều đó thể hiện công lực của nghệ sĩ, họ đã dùng chính cái hồn của mình thổi vào thêm cho tác phẩm...

Bức vẽ thứ ba trong buổi sáng này là ở một thác nước nhỏ tạo thành đầm nước trong veo, một bên là rừng núi cheo leo nước tung bọt trắng xóa một bên là đầm nước có mỹ nhân ngư bơi lội trắng bóng không tỳ vết...

Lúc vẽ bức này đã giữa trưa, hai người đều đói bụng, ông chủ nhà hàng có tâm gửi đồ ăn đến phục vụ theo vị trí GPS để cảm ơn về tấm hình cho phép ông trưng bày...

Nhân viên giao thức ăn nhìn sơ khung cảnh xinh đẹp hoang sơ rồi sững sờ khi nhìn thấy cảnh vẽ n·ude... bức tranh sắp hoàn thành đẹp dã man con ngan... họ giao nhanh rồi chạy về khoe khắp cả nhà hàng, Tiêu Dao Tử quả thật là một đại họa sĩ, vẽ siêu đẹp!

Chủ nhà hàng càng nghe càng thích thú, ông nhìn bức hình chụp lại bức hoạ mà linh cảm tuôn trào... ông nghĩ về con gái bé bỏng của mình... nó đang là người mẫu diễn viên bên Phap... có tài năng, có nhan sắc nhưng mãi không leo lên top được, nó cần một cú huých để bay cao tỏa sáng... có lẽ Tiêu Dao Tử chính là ngọn gió to thổi ước mơ của con gái ông bay lên cao...

Nhìn lại hình chụp thêm một lần: nàng thơ trong này lớn tuổi hơn, thua nhan kém sắc hơn, thần thái thấp hơn con gái ông... như vậy chắc chắn một bộ tranh vẽ cho con gái sẽ đẹp và gây chấn động mạnh trên thế giới... đủ để con gái nổi tiếng toàn cầu, sự nghiệp thăng hoa tột bậc...

Càng suy nghĩ ông chủ càng thấy khả thi vậy nên ngay lập tức gọi điện cho con gái bàn bạc chi tiết...

Ôi thật đáng quý thay tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ!

...

Cùng lúc đó cũng đang có hàng chục bậc phụ huynh đang lo lắng cho con trai trong bệnh viện vì chúng nổi hứng chém nhau giữa khuya hôm qua.

Hỏi chúng chuyện gì xảy ra nhưng tất cả đều ngậm miệng không nói để đỡ mang nhục... may mà trong 1-2 phút mù loà tạm thời không có n·gười c·hết hay đứt lìa tay chân, tuy nhiên em nào em đó cũng được băng bó, có đứa còn được quấn như xác ướp, đó là vài đứa xui xẻo nằm trong trung tâm chiến trường được anh em xung quanh nghe tiếng hét nên chăm sóc rất chu đáo!

Trong cái rủi có cái may, thanh niên mặt mụn anh họ của Liên Châu, là người cạnh tranh chức vị giám đốc Phượng Gia Kim Hoàn với Liên Châu, không b·ị t·hương tích hề hấn gì, đang nghiến răng trèo trẹo oán hận thằng nhóc c·h·ó c·hết tối hôm qua, còn trong bụng thì cầu thần khấn phật cho cảnh sát đừng tìm ra vàng.

"Lạy trời cho cảnh sát không tìm thấy vàng... con nguyện một tháng không ăn mặn, không gần nữ sắc!"

Và không biết thanh niên mặt mụn này có phải là vai chính hay không nữa mà lời cầu khấn thực sự linh nghiệm:

Bọn c·ướp dù đau đầu muốn c·hết nhưng vẫn phải dẫn các chiến sĩ cùng c·h·ó nghiệp vụ đi tìm tang chứng vụ án: ba lô chứa gần 1000 lượng vàng trang sức.

Nhưng địa điểm tên đầu lĩnh băng c·ướp khai giấu ba lô vàng lại không có... c·h·ó nghiệp vụ ra tay...

Hít đông hít tây hít ngay vườn cây cách đó không xa thì mất dấu ba lô.

Các chiến sĩ lập tức đến ngay nhà chủ vườn thì phát hiện ba lô bên trong kho hàng, khóa kéo mở bung, bên trong trống rỗng... cả băng c·ướp thề thốt đây là ba lô đựng vàng còn chủ vườn thì thề thốt nhặt được ba lô trống rỗng trong vườn cây và mang về định xử dụng nhưng không biết địa điểm giấu ba lô cũng như chả thấy vàng bạc gì hết!

Rồi xong... đến đây vụ án mắc kẹt đi vào ngõ cụt... bọn c·ướp chắc chắn vàng bị lấy đi, chủ vườn lại chắc chắn không lấy vàng, ba lô thì chỉ có dấu vân tay của băng c·ướp và anh chủ vườn cây... vậy vàng ở đâu???

...

Tin tình báo truyền về.

Thanh niên mặt mụn mừng run người, vậy là nhỏ em họ vẫn bị phế truất... hừ... dù ngươi có tài giỏi hay xinh đẹp đến đâu thì cũng là đàn bà đái không qua ngọn cỏ... bày đặt đòi làm giám đốc... chuyến này cho mày vừa khóc vừa gả chồng, một đi không trở lại, nữ sanh ngoại tộc.

Liên Châu thì ngược lại... nằm mơ một giấc mộng xuân lai láng đầm đìa, tưởng đâu bỉ cực thái lai, qua cơn mưa trời lại sáng ai dè tin báo về là gần 1000 cây vàng trang sức kiếm không ra.

Trên thực tế 1000 cây vàng trị giá chỉ tầm 100 tỷ chả xi nhê gì Phượng Gia nhưng khổ nỗi đó chính là yếu điểm mà phe chú bác muốn chiếu tướng để phế truất nàng...

Hu hu... sau cơn mưa trời lại tối... tối thùi như cái tiền đồ chị Dậu...

Phượng Gia chỉ cho nàng thời hạn hết ngày mùng 9 để tìm lại vàng, kiếm lại danh dự, trọng hoạch chức giám đốc Phượng Gia Kim Hoàn!

Giờ đã là mùng 6, liệu các chiến sĩ siêu giỏi có tìm ra được vàng cho nàng không?

Liên Châu thấp thỏm như kiến bò chảo nóng, thời gian càng trôi qua chảo càng nóng và sẽ thiêu cháy em kiến nhỏ bên trong.

Tối mùng 6: vẫn chưa kiếm được vàng... các chiến sĩ càng điều tra càng rối não vì chủ vườn không hề đi đâu cả ngày nên không có chuyện tẩu tán vàng...

Mọi người huy động lực lượng lục soát căn nhà, cả khu vườn vẫn không phát hiện, dùng luôn máy dò kim loại nhưng toàn báo động giả...

Sau đó các chiến sĩ tiếp tục rà soát trở lại tuyến đường chạy trốn của băng c·ướp, máy dò kim loại rà soát vẫn chả thấy gì dù chỉ là một cọng dây chuyền vàng!!!

...

8 giờ tối mùng 6 Tết, Liên Châu nghe thông tin chi tiết của bên điều tra và thất vọng nằm bẹp trên chiếc ghế giám đốc...

Thôi toang... nước mắt tràn mi, mắt phượng mờ lệ... thời gian điều tra vàng đã qua, càng về sau càng bóng chim tăm cá. 1000 cây vàng nghe thì lớn nhưng thật ra chỉ nặng 37,5 kg, chỉ cần nấu chảy co lại còn chút xíu với thể tích tương đương chưa tới 2 lít nước, tha hồ ngụy trang hay giấu diếm trong muôn vàn thiết bị kho hàng hoặc trong rừng sâu núi thẳm...

Liên Châu bật bài hát yêu thích của mình lên nghe để lấy lại chút bình tĩnh, giọng nữ ca sĩ vang lên não nề nhói đau cả cõi lòng:

Thôi rồi còn chi đâu em ơi

Có còn lại chăng dư âm thôi

Trong cơn thương đau men đắng môi

Yêu rồi tình yêu sao chua cay

Men nào bằng men thương đau đây

Hỡi người bỏ ta trong mưa bay

Phương trời mình đi xa thêm xa

Nghe vạn mùa thu sau lưng ta

Em ơi, em ơi! Thu thiết tha

Ơi người vì ta qua phong ba

Có còn gì sâu trong tâm tư

Mắt lệ mờ hoen dư âm xưa... ...

Ừng... ực...

Nửa cốc rượu mạnh làm tê dại đầu lưỡi của mỹ nhân, nàng uống nó như nuốt trái đắng cuộc đời, từ lúc ba mẹ bị t·ai n·ạn q·ua đ·ời với nhiều nghi ngờ bị ám hại thì nàng hay uống như vậy, không vì ghiền hay yêu thích mà như để tự trừng phạt, tự nuốt quả đắng để tạo động lực vượt lên tất cả... cũng may nàng được ông nội yêu quý và bảo bọc, cộng thêm với sự thông minh nỗ lực hết lòng của bản thân mới có được ngày hôm nay.

Nhưng sóng gió cuộc đời vẫn không tha... nàng du học với thành tích xuất sắc trở về nắm quyền giám đốc chưa được vài tháng thì đã xảy ra vụ c·ướp cực kỳ táo tợn, có không ít dấu vết của nội gian vừa cung cấp tình báo vừa làm t·ê l·iệt một phần hệ thống an ninh của gia tộc...

Liên Châu muốn ngậm đắng nuốt cay, vực dậy tinh thần thật cao quyết không cho phe ác thắng thế... bởi vì nếu nàng thất bại lần này là phải nghe theo gia tộc gả đi, mờ nhạt trong dòng đời hắc ám...

Men rượu cay đắng kích thích thần kinh, Liên Châu tắt nhạc, mở laptop viết một thông cáo quan trọng để gửi đi... mạng xã hội Đà Lat ngay lập tức dậy sóng...

(còn tiếp)

Chương 129 (Xui Có Thưởng). Ngậm đắng nuốt cay