Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 130 (Xui Có Thưởng). Trời mưa lâm râm cây trâm có trái...

Chương 130 (Xui Có Thưởng). Trời mưa lâm râm cây trâm có trái...


8 giờ 17 phút tối mùng 6 Tết cả Đà Lat dậy sóng vì thông cáo trên trang cá nhân của Phượng Liên Châu, hoa khôi nức tiếng của Đà Lat, nữ giám đốc trẻ tuổi tài năng của Phượng Gia Kim Hoàn:

"Hiện tại số trang sức gần 1000 lượng vàng bị mất trước Tết vẫn chưa thu hồi được dù bọn c·ướp đã sa lưới pháp luật.

Mong mọi người giúp đỡ cung cấp thông tin để tìm về số vàng thất lạc trên, Phượng Gia Kim Hoàn xin hứa hậu tạ với số tiền thưởng cao nhất là 20 tỷ đồng nếu tìm được!"

Whao... mọi người nhao nhao bàn luận, nhiều người cười chê nói là nếu nhặt được đống vàng 100 tỷ ai dại gì đi trả để nhận 20 tỷ giải thưởng?

Cũng có người khen ngợi nói là trọng thưởng tất có dũng phu! Biết đâu có người thấy hoặc biết gì đó nhưng ngại... giờ có trọng thưởng sẽ báo cáo rồi âm thầm ôm tiền thưởng thì sao!

Phe chú bác đối địch với Liên Châu cũng đánh giá chiêu này rất cao, nếu thành công thì vượt kiếp nạn, dù không thành công thì cũng PR quá đẹp cho Phượng Gia Kim Hoàn!

...

Trụi sau khi vẽ một loạt 4 bức tranh cho Diễm tỷ thì đã tạm đủ cơn mê nghệ thuật, bắt đầu xếp giá vẽ cùng tình tỷ thưởng thức bữa ăn miễn phí phục vụ tại chỗ.

Ăn món Phap, uống rượu tây, trải bạt nằm ngủ trưa dưới bóng râm cạnh thác, xung quanh không ruồi muỗi, côn trùng hay loài nào nguy hiểm cả... hoàn toàn thảnh thơi đánh một giấc tới xế chiều, hòa mình vào không khí thiên nhiên trong lành hoang dã!

Sau đó cả hai khăn gói chạy vào thành phố đi khám phá các món đặc sản nức tiếng bấy lâu... vụ này thì Diễm tỷ rành 6 câu vọng cổ nên nàng trở thành hướng dẫn viên du lịch, cả hai ăn liên tục cả chục nơi, nếm hết mấy chục món ngon và còn mua thêm cả bao to thức ăn vặt mang về căn nhà nhỏ.

Đường về lại là trong bóng đêm, cả hai đã đi mất đúng 1 ngày, trải nghiệm hàng loạt điều tuyệt vời trước giờ chưa từng có... xe vẫn dừng lại trên đỉnh đồi ngắm sao nửa giờ như đêm hôm qua.

Một vì sao băng lóe sáng lướt qua, Diễm tỷ chấp tay cầu nguyện, Trụi không cầu cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ ôm nàng để san sẻ hơi ấm cho nhau!

- Em không hỏi chị cầu gì sao?

- Hỏi mất linh!

- Đúng vậy! Hai hôm nay vui quá... chị cảm ơn em...

- Ui không được...

- ???

- Chuyến đi còn dài... chị cảm ơn quá sớm! Với lại chúng ta cùng vui... không lẽ cảm ơn qua lại hoài sao?

- Hi hi... em nói cũng đúng, chị không nói cảm ơn nữa! Chiều giờ em đi ăn thấy ngon không?

- Hà hà... đối với em thì món nào cũng ngon... dù sao ai thường xuyên uống nước cho qua cơn đói giống em thì đều sẽ như vậy... chỉ có điều sợ nhất mấy quán làm ăn gian dối xài hóa chất cấm hoặc mua mấy loại thịt ối dồi ôi...

- Em nói đúng... giờ đi ăn chọn quán còn hơn chọn dâu rể... sơ hở cái là nuốt hận!

- Hừ... chờ khi nào em có bản lĩnh lớn thì chúng c·hết với em hết!

- Ha ha ha... bản lĩnh lớn cỡ nào? Chủ tịch nước hay thủ tướng chính phủ?

Trụi lắc đầu không nói... Trụi tin rằng dù chủ tịch hay thủ tướng cũng khó lòng dẹp loạn trong an toàn thực phẩm... nhưng hệ thống thì có thể... lạy trời cho con xui xẻo lớn lớn có được siêu bảo bối t·rừng t·rị lũ gian tà hại người kiếm lợi đó...

- Uy... sao không nói gì vậy em?

- Nói trước bước không tới!

- Vậy nói chuyện khác nhỏ hơn chút xíu...

- Chuyện gì?

- Thì chuyện xôn xao dư luận lúc nãy ngồi ăn nghe đó!

- ???

- Cái vụ treo thưởng 20 tỷ... gần 1000 cây vàng trang sức á...

- À... chuyện đó bên công an sẽ tìm ra thôi... bọn c·ướp b·ị b·ắt hết thì kiểu gì không khai!

- Ậy... người ta nói rần rần... bọn c·ướp khai nhưng tìm không ra mới lạ... nghe nói bị người cuỗm tay trên rồi mất dấu...

- Ủa... kỳ vậy ta...

Trụi gãi đầu ngạc nhiên... bao vàng nằm dưới đầm nước... ai có thể nẫng tay trên???

...

Ngắm sao nửa giờ cả hai lọ mọ về nhà, hôm nay làm quá nhiều việc nên Diễm tỷ tắm rửa sơ sài rồi lăn ra ngủ trong ánh lửa bập bùng của lò sưởi.

Trụi thì tỉnh như sáo, liếc thấy đồng hồ mới chỉ 11 giờ, Trụi dặn Tiểu Kim ở nhà bảo vệ người đẹp còn mình thì đi vi hành một chuyến giữa khuya, chủ yếu là thư giãn chân tay và xác định xem chuyện bao vàng như thế nào...

Một mình âm thầm rảo bước trong đêm tối, mang kiếng như ý sát tròng nên không cần đèn pin, đường thì có Venus vẽ ra trong đầu nên không sợ lạc.

Đêm núi rừng thật hùng vĩ và âm u, nếu không muốn nói là rùng rợn... thỉnh thoảng có vài tiếng thú kêu thót tim... đó là chưa kể gió đêm làm lá cây xào xạc như tiếng ai oán đầy tâm linh...

Oa... một trải nghiệm không dành cho những ai yếu tim giống... Trụi!

Ha ha... dù có máu liều nhưng Trụi rất sợ ma... cũng may giờ này bảo bối đầy người, Venus cảnh giới, mắt thần quan sát, tay lăm lăm s·ú·n·g 007 vô địch... cùng lắm thì dùng nhẫn Hắc Miêu chạy tóe khói là xong!

Vừa đi Trụi vừa nhớ lại từng ra thử thách rèn luyện lòng can đảm cho tình tỷ, giờ thì giống như tự mình thử thách chính mình... cực kỳ cảm giác mạnh luôn á mọi người!

Khoảng cách không quá xa lại đi một mình không mang vác nên chỉ mất hơn 20 phút là Trụi đã đến đầm nước, mắt thần quét qua cho ra ngay kết quả làm Trụi sững sờ:

Bao vàng... còn nguyên!

Bà mẹ của tui ơi... dzậy là saooo?

Chắc chắc vàng này bọn c·ướp tự quẳng xuống nhưng sao các chú chiến sĩ không tìm ra?

Oa ha ha... vậy là chiến sĩ bị qua mặt bằng mưu mẹo gì gì đó!

Rất khá... không có tang vật mức án sẽ không quá cao... sau khi ra tù quay lại lấy lên hưởng thụ cả đời!

Oa... quá thông minh... không khác gì phim hành động bom tấn!

Vấn đề bây giờ là ta có nên nhúng tay hay không?

Ngồi xuống suy nghĩ vài phút cuối cùng Trụi lắc đầu không muốn dính vào chuyện rắc rối này... cái tiệm vàng kia lớn lắm, 100 tỷ chả xi nhê gì đâu, còn bọn c·ướp tuy xấu nhưng cực cực khổ khổ, lên kế hoạch, đầu tư hành động, thiêu não nghĩ ra mưu kế, mạo hiểm sinh mạng đấu s·ú·n·g và cuối cùng còn chấp nhận ngồi tù khá lâu...

Aizzz... vậy không nên phá đám làm gì, còn chuyện Trụi và tình tỷ lọt vào chiến trường đấu s·ú·n·g chỉ do Trụi xui thôi... giờ nghĩ lại nếu trốn hướng khác dám chiến trường đổi theo lắm luôn đó.

He he... cũng nhờ vậy ta thu được nhẫn Hắc Nghĩ, Hoàng Kim đạo cụ... cái này cần phải cảm ơn bọn c·ướp luôn ấy chứ!!!

Thôi... mọi việc xem như không biết... về ngay thôi!

Trụi rút lui theo đường cũ mà trong đầu không hề mảy may suy nghĩ sao không lấy vàng làm của riêng... điều này hoàn toàn do tâm cảnh tiêu dao của Trụi: tiền vàng nhiều chỉ thêm vướng bận mà thôi!

Vẽ bức tranh người ta mua 100.000 đô ta còn không thèm bán nữa là!

...

Trụi về nhà nhỏ ôm mỹ nhân ngủ khò khò, chỉ có mình Venus là thắc mắc ngạc nhiên:

"Trụi ca không thèm trả vàng giúp khổ chủ thật là kỳ lạ... bọn c·ướp vất vả nhưng chúng làm sai mà? Vả lại nghe nói người chủ tiệm vàng ra thông báo treo thưởng là hoa khôi Đà Lat... Trụi ca không thương hoa tiếc ngọc luôn hay sao ta?"

Thắc mắc không biết hỏi ai... hỏi chủ nhân thì lòi ra việc dòm lén suy nghĩ chưa được phép nên Venus cũng im lặng!

Thực ra đây cũng là một thế lực nào đó ngăn không cho Venus thắc mắc như bình thường... biết đâu có Venus nhắc nhở thì con heo lòng của Trụi đã rục rịch và tiếp theo mọi chuyện có lẽ đã khác...

...

Chim rừng líu lo đánh thức hai người.

Lúc này ngoài trời chỉ mới hừng sáng... Trụi pha trà và cà phê, Diễm tỷ nấu cháo và trứng vịt muối, ra vườn hái thêm rổ rau vào xào thơm phức.

Mọi việc thật yên bình êm ả, ăn sáng nhẹ nhàng, vọt ra uống cà phê, nhâm nhi nước trà đón bình minh trên cao nguyên...

Mặt trời mọc tuyệt đẹp trong không khí siêu trong lành, Diễm hồi hộp vào nhà cân thử: Wa... lại giảm hẳn 1 kg nữa... chòi oi... với tốc độ giảm ngày 1 kg này thì đi với Trụi 10 ngày là trở về vóc dáng ngày xưa ngay.

Diễm đi ra vui mừng chia sẻ với Trụi, nàng bắt đầu tin tưởng kỹ thuật điểm huyệt đốt mỡ bí truyền của Trụi, sau đó hai người... bị điện thoại quấy rầy cuộc sống thần tiên!

Diễm tỷ bị con g·ái g·ọi...

Trụi bị Long gọi.

Cả hai tách riêng ra trả lời điện thoại.

- Alô... mày trốn đâu rồi Nobita?

- Tao tuốt trên rừng ở Đà Lat du lịch.

- Thiệt hay chơi?

- Thiệt... tao gửi định vị cho mày coi nè... ... ... thấy chưa... tin chưa?

- Rồi... cách xa ba trăm mấy chục cây luôn, ghê thiệt... trên đó lạnh dữ hông... teo chim hông?

- Lạnh mẹ gì... có người đẹp sưởi ấm suốt!

- Cha cha... ngon...

Long không cần ngó cũng biết nhỏ Xuka lại khóc... nó thở dài thử nhắc nhở chút xíu:

- Mày không về đây coi tiệm xe khai trương à?

- Thôi bỏ qua đi Chaien... tao xui bỏ mẹ... khai trương cái nỗi gì...

- Thằng Xeko nó kiếm mày mua thêm đèn laser gì đó...

- Ui dào... tầm này mà buôn bán gì nữa... tao đi du lịch, đợi 1-2 tuần nữa mới về!

Long nhìn Bảo kế bên nhún vai, Bảo trề mỏ nhọn lắc đầu chịu thua.

- Ok... nhưng nhà mày đang lắp ghép... về coi coi ưng ý không?

- Chuyện nhỏ... tao có camera coi từ xa 360⁰ rồi... thực ra mẫu có sẵn, chỉ cần lắp vào, mọi chi tiết đều có trên trang web tao ưng ý rồi mới đặt!

- Nhưng còn việc làm đường...

- Trời ơi... cái đó nhà nước lo chứ tao lo mẹ gì!

- Ậy... phải nới vào đất mày đó... dìa đi không thôi mất đất hết!

- Xì... cái đó cứ tự nhiên, người ta nới bao nhiêu thì tao nới bấy nhiêu, ai đu tao đu theo... đường rộng chạy cho ngon, đất càng thêm có giá!

Nhỏ Xuka càng khóc tợn, mấy bữa nay nó khóc suốt, giờ hai con mắt sưng húp khiến Long và Bảo rối não...

- Vậy có cách nào kêu mày dìa không Nobita... ví dụ như là má tao bị trúng ăn... Đào đang tìm chỗ thử áo cưới... Xeko mê gái không về nhà...

- Thôi thôi ai can du... có gì thì nói mẹ ra đi... sáng giờ tao đang chill chill hưởng thụ!

Long tức giận muốn đập cái điện thoại:

- Đ M... con Xuka hôm nay phải đi đăng ký kết hôn rồi... mày dìa cản nó đi...

- !!!

Trụi cười khổ không biết nói gì... hai đầu máy im lặng chỉ còn tiếng thút thít quen thuộc của nhỏ Yến!

Hồi lâu sau Trụi khàn giọng hát bài đồng dao rất tào lao thuở nhỏ:

- Trời mưa lâm râm

Cây trâm có trái

Con gái có chồng

Đàn ông có vợ

Đàn bà có con...

Tút tút tút tút tút...

Yến giựt lấy điện thoại bấm nút tắt.

Cái bấm tắt này đại diện cho mọi sự chấm hết... hic hic... thì ra Nobita và Xuka lớn lên không hề đến với nhau như trong truyện tranh...

Long và Bảo nhìn Yến lảo đảo đi về nhà trên con đường quen thuộc từ nhỏ đến lớn... hai thằng ngó nhau chửi một tăng rồi cũng chả giải quyết được mẹ gì, cuối cùng ai về nhà đó bỏ lại gốc khế trơ trọi với bộ bàn ghế đá quen thuộc...

(còn tiếp)

Chương 130 (Xui Có Thưởng). Trời mưa lâm râm cây trâm có trái...