Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 131 (Xui Có Thưởng). Lậm tình

Chương 131 (Xui Có Thưởng). Lậm tình


Diễm trò chuyện với con gái vui vẻ hơn nhiều, Trụi nhâm nhi nước trà đắng nghét, bậm môi như bao lần khó khăn trong đời, ngắm nhìn Diễm tỷ vui vẻ và lấy đó làm niềm vui cho mình...

Nói chuyện hơn nửa giờ, trong đó khoe khoang hết 25 phút, Diễm tỷ hưng phấn bừng bừng khi con gái ủng hộ mẹ cứ chơi thoải mái nửa tháng hay một tháng không sao cả, ở nhà con gái lo được!

Trụi gật đầu lấy Tiểu Kim chở nàng đi kiếm niềm vui, Diễm tỷ ngạc nhiên:

- Hôm nay đi đâu hả em?

- Đi kiếm mồi về nhậu!

- Mồi gì?

- Câu cá đi.

- Câu giống hôm bữa ở suối hả?

- Ừ... lấy cá nấu lẩu rủ thêm nhà cô chú làm vườn ăn luôn!

- Có lý đó...

Trụi cười ha hả rồ ga vọt lẹ... mục tiêu là một cái hồ to, cá nhiều nhưng khi nhìn thấy thì Diễm tỷ la làng:

- Trời ơi... em định câu ở đây sao?

- Ừm... hồ to cá lớn ăn càng ngon!

- Nhưng hồ Xuân Hương cấm câu và đánh bắt cá...

Vài nhóm du khách thấy dưới bóng cây có người đòi câu cá bèn xúm lại hóng chuyện, không biết thế nào mà có một người tự xưng là nhân viên quản lý cũng đến can ngăn:

- Hồ này không được câu cá đâu đấy anh kia!

- Ha ha... bác à... con có cần câu đâu! Con dùng tay không...

- Cũng không được vì như vậy là đánh bắt cá... chỉ cần bắt cá dưới hồ là phạm vào quy định cấm...

Trụi gãi đầu, mọi người chỉ chỏ cười chê tưởng rằng tiểu soái ca bó tay ai dè Trụi tuyên bố:

- Cấm bắt cá dưới hồ chứ không cấm bắt cá trên bờ đúng không bác?

- Hả... ờ thì miễn sao không được bắt cá dưới hồ là được... dù cậu cầm cá dưới hồ quăng lên bờ để bắt cũng không được!

- He he... bác yên tâm... cá sẽ tự lên bờ để con bắt mà không phạm luật!

Ha ha ha ha ha ha... mọi người ôm bụng cười.

Trụi vẫy nhẹ tay lấy ra viên mồi câu Sáng Thế thần nhỏ như hạt bắp, kẹp giữa hai ngón tay nhúng vào nước... ông bác lập tức phải đối:

- Này này... cậu đã vào nước...

- Nhưng con có bắt cá dưới nước đâu?

- Ờ nhỉ... như này không phạm luật!

- Ông anh để yên coi cậu ta làm gì... có gì còn chúng tôi đây ngăn cản, không sao đâu!

Ông bác đành im lặng nhưng sao nhìn khuôn mặt tự tin của Trụi là ông thấy bất ổn sao đó...

Quả nhiên chỉ sau vài giây đã có rất nhiều cá bé đến tập trung rỉa mồi... Trụi không quan tâm chúng nhưng đám đông đã phấn khích hò reo rồi lấy điện thoại quay phim chụp hình tá lả... Diễm đứng sát bên cười khổ... kiểu này chắc bắt cá thiệt rồi... tội nghiệp tụi bây gặp trúng Tiêu Dao Tử sáng nay... tự cầu nhiều phúc đi ha... cái hồ lớn như này thiếu đi vài con cá chắc không sao đâu!

Trụi dùng kiếng như ý sát tròng rà quét dưới nước, chợt phát hiện mục tiêu một con cá lóc to lớn bị lũ cá nhỏ thu hút tiến đến gần và rồi phát hiện viên mồi siêu hấp dẫn...

"Khà khà... nó phải là của ta!"

Bóc! Ầm!

Cá lóc há mồm táp thật nhanh rồi quẫy đuôi lặn xuống nhưng... táp hụt mẹ nó rồi!

"Sao tên kia lấy mồi ra nhanh thế... suýt trúng rồi á! Không sao... nó còn bỏ xuống nữa kìa... khà khà... đúng là chưa mất viên mồi chưa đổ lệ mà... hãy xem đâyyyy..."

Bọn cá nhỏ kinh sợ chạy mất, mọi người trên bờ phấn khích khi nhìn cảnh cá to đớp mồi, ông bác thấy cá to bình an thì thở phào ai dè người thanh niên lại tiếp tục dụ cá to... lên bờ!

Mới nghĩ đến đây thì con cá to đã tưởng sức mạnh của mình vô địch, lấy trớn quẫy đuôi phóng thẳng đến táp viên mồi siêu hấp dẫn như một quả ngư lôi đen thùi... Trụi mỉm cười rút tay ra cất phắt viên mồi Sáng Thế thần vào kho hàng và nhìn em cá to lao vọt lên cao nửa mét rồi thật sự rớt xuống bờ cỏ... chỉ cần có thế Trụi nhanh như cắt chụp đầu em nó bỏ vào thùng xe đậy nắp khóa cứng... hic hic... con cá to dài bỏ vào trong thừ lừ một đống khó mà cục cựa nên cũng không giẫy giụa gì được.

Trụi tỉnh bơ đến mép nước rửa tay rồi vẫy chào mọi người chở chị Diễm vọt đi!

Ông bác nhìn theo ngỡ ngàng nhưng bất lực... du khách thì vỗ tay hoan hô tuyệt kỹ bắt cá thần sầu của thanh niên... mấy cần thủ thấy vậy thì ầm ầm dậy sóng muốn biết viên mồi thần thánh kia là mồi gì, ở đâu bán...

...

Dọc đường về Diễm cứ cười mãi... không ngờ Trụi ba lém đến nỗi bắt được cá to trước bàng dân thiên hạ, trước cả người quản lý mà không ai nói được gì, chị còn hỏi vì sao không bắt thêm vài con cho vui hơn...

Trụi mỉm cười nói đủ ăn là được nhưng thật ra trong lòng buồn bực không vui nên chả muốn làm lớn chuyện gì cả!

Bắt được cá lóc, chị Diễm đổi thực đơn bằng cháo cá lóc rau đắng... món này ăn kèm nước mắm ớt thật cay cộng với cái lạnh cao nguyên nữa là tuyệt vời.

Trụi nghe vậy tạm quên nỗi buồn Châu Pha, về nhà lui cui phụ chị Diễm làm cá nấu nướng... vợ chồng chú thím được mời cả nhà thì vui lắm kéo thêm 4 đứa cháu nhỏ qua ăn phụ vì nồi cháo và con cá quá trời bự.

Rau đắng đầy vườn, các loại rau ghém cũng ê hề tươi ngon mọng nước, chú còn xách qua can 5 lít rượu đế tự nấu bằng nếp... thế là đủ... hai người đàn ông nhậu cái đầu cá to như cái tô và bộ lòng cá... phụ nữ trẻ em thì t·ấn c·ông khúc mình đã khứa mỏng từng lát, phải công nhận con dao bạc nhỏ xíu của Trụi thái lát nào ra lát đó đều tăm tắp, mỗi lát cá muốn gần bằng cái dĩa luôn...

Mồi bén, rượu ngon cộng thêm có tâm sự trong lòng nên Trụi ăn, uống đến say ngất ngư lên giường ngủ không biết gì luôn.

Can rượu 5 lít cạn sạch, gần 4 lít vào bụng Trụi, hơn 1 lít vào bụng chủ nhân của chúng... chú cũng say bét nhè được con cháu dìu về... bữa ăn cháo liên hoan đầu năm thành công tốt đẹp!!!

Diễm đưa Trụi lên giường, lấy khăn nhúng nước ấm chăm sóc cẩn thận, dù không biết Trụi là 9 ly khét tiếng giang hồ không bao giờ say nhưng Diễm cũng biết chiều này Trụi say vì có tâm sự... Trụi uống rượu rõ ràng là uống kiểu giải sầu...

Loay hoay khá lâu cũng xong, Diễm thay đồ ngủ lên giường ôm người tình và chìm vào giấc ngủ!

...

- Anh Nobita... em hận anh suốt đờiiii...

Hả... hồ... hô... hô...

Trụi giật mình thoát khỏi cơn ác mộng gặp phải nhỏ Yến khóc lóc oán hận ngập trời...

Căn phòng chìm trong bóng tối và lạnh ngắc, Trụi đang nằm ngang bị đùi của Diễm tỷ đè lên hèn gì ác mộng...

Bụp! Công tắc bật lên.

Đèn sáng xua đi bóng tối... đã gần 8 giờ đêm... Trụi vội nhóm lửa lò sưởi... nếu ngủ quên luôn sẽ rất nguy hiểm... tính ra ác mộng nhỏ Yến vậy mà đã cứu hai người một đêm rét cóng tê tái!

Hơi ấm tỏa ra cùng tiếng lửa củi cháy lụp bụp vui tai... chú thím làm vườn thật có tâm, củi chụm lò sưởi không biết được tuyển lựa như thế nào mà khi cháy lên toả ra một mùi thơm dễ chịu vô cùng.

Lò sưởi hoạt động, Trụi bắt chước người ta đặt ấm nước lên cho nó sôi... oa sôi thiệt... vậy là pha bình trà đắng được rồi... để xem trà đắng hay lòng ta đắng hơn!!!

Buồn tình ngó quanh quẩn thấy có rổ khoai lang chú thím mang qua, Trụi hí hửng nướng than để ăn khuya, ai ngờ mùi khoai nướng lại đánh thức con mèo tham ăn... Diễm tỷ hít hít cái mũi rồi mở mắt ra reo to như trẻ con phát hiện mẹ đi chợ mang bánh về.

Sau đó cả hai hì hục nướng khoai rồi mang ra mái hiên ngồi ăn khoai nướng ngắm sao tâm sự... chuyện tiêu hoá có Venus lo nên chắc chắn không có vụ thả bom đêm khuya bất nhã!

Diễm tỷ ngồi trong lòng trụi gỡ khoai cho cả hai, vừa ăn vừa dè dặt hỏi:

- Em gặp chuyện gì buồn vậy?

- Chị thấy sao?

- Ừ... nâng chén tiêu sầu sầu thêm sầu...

- !!!

- Chuyện gì vậy... nói ra cho nó nhẹ lòng...

- Aizzzzzzzzz... hôm nay một người bạn gái của em đi đăng ký kết hôn!

- Hả... em... em yêu cổ?

- Không... trên tình bạn dưới tình yêu thôi... đời này em ghét nhất nói chuyện tình cảm chân thành bởi vì em không giữ được mình!

- Nếu đã vậy người ta làm đám cưới thì có gì buồn?

- !!!

Trụi lại im lặng... càng nói càng rối... nếu nhỏ Yến muốn cưới thì cưới, không muốn thì thôi... Trụi không muốn cản và cũng không thể cản vì có đem lại cho nó một gia đình êm ấm được đâu!

Diễm cũng nhận ra mọi chuyện không đơn giản nhưng hỏi đến nước này Trụi vẫn không nói nghĩa là khó nói lắm... đã khó quá thì bỏ qua, Diễm dùng hết hơi ấm của mình sưởi ấm cho Trụi, lột và đút từng miếng khoai ngọt ngào nhất... hy vọng nó trung hòa bớt cay đắng gì đó...

...

Cách xa mấy trăm cây số, Yến cũng đang ngắm sao bên bờ sông trước nhà, gió thổi lồng lộng nhưng sao nàng thấy mình nghẹt thở... trên cổ như mới có vòng dây thòng lọng thít chặt... sợi dây này chính nàng và má nàng tự làm ra...

"Thật ra ta muốn gì? Không muốn lấy chồng thì bỏ nhà trốn đi... tại sao... tại sao ta đi đăng ký kết hôn? Không lẽ là muốn trả thù Nobita vô tình???"

Yến lắc đầu và nước mắt chảy dài... mãi đến giờ này nàng vẫn chưa thực sự hiểu mình vì sao đi đăng ký kết hôn...

Do tham tiền? Không... lúc đầu là có nhưng từ khi Nobita phát tài thì Yến không quan tâm chuyện tiền nữa... thật sự là không quan tâm chứ không phải thèm tiền của Nobita... nàng thề như vậy!

Nhưng nếu trả thù thì ai đau? Nobita đã bỏ trốn... cuối cùng là Yến đau... đau lòng và hít thở không thông... như thể con cá vì trả thù dòng sông mà nhảy lên bờ rồi ngộp thở...

Chú Lâm bỏ mặc bà vợ tiếp chuyện với con rể cấp ông nội qua một người phiên dịch để đi ra với con gái.

- Yến... vẫn còn kịp để quay lại...

- Kịp gì chứ ba... giấy tờ đã ký hết rồi.

- Đó chỉ là tờ giấy...

- Nhưng anh Trụi đã bỏ đi...

- Nó sẽ trở về...

- Hu hu... nhưng mà ảnh vẫn không thèm con... hu hu hu...

Chú Lâm đứng c·hết trân... ôi trời... hỡi thế gian tình là vật gì...

Con gái nó lậm tình thật rồi sao?

Mà con nhỏ này cũng thiệt là... lậm tình người này mà đi lấy người khác... bộ đóng phim ngôn tình hả trời... hèn gì thằng Trụi nó trốn lên rừng không dám ló mặt!

Bó tay thiệt chớ!!!

(còn tiếp)

Chương 131 (Xui Có Thưởng). Lậm tình