Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 132 (Xui Có Thưởng). Vào rừng gặp Bạch Tuyết

Chương 132 (Xui Có Thưởng). Vào rừng gặp Bạch Tuyết


Đêm mùng 7 Tết trăng đã lớn phân nửa, Trụi được Diễm tỷ chăm sóc dần dần tan hết buồn bực và bắt đầu có tâm tình chọc ghẹo mỹ nhân:

- Sao hồi trưa có khách chị giấu biến mấy bức tranh chi vậy?

- Trời... 4 bức có 1 ở nhà hàng là đàng hoàng, bức ở đồi hoa sim che như không che, bức ở thác nước cởi hết ở trong nước còn bức rừng thông thì trần như trụi... em muốn chị đào lỗ chui à?

- Hè hè... kiểu này làm sao trưng bày triển lãm được?

- Thôi... chị chỉ trưng bày cho em và chị coi thôi... cả cha con bé Xoan chị cũng không cho xem.

- !!!

- Chị tính khi kế hoạch lập trường của em phát động thành công thì chị thuê một căn nhà ở gần đó để ở, lúc đó tha hồ treo ảnh chụp lần đi chơi này với 4 bức tranh của em!

- Vậy cũng được... từ từ em sẽ vẽ thêm tranh về chị...

- Hí hí... cảm ơn em... mỗi bức trị giá vài triệu đô... chị có 100 bức thì thành tỷ phú đô la rồi!

- Chị yên tâm... em sẽ vẽ nhiều bức ác chiến hơn nữa...

- Hả... hổng được...

Ha ha ha ha ha...

Cả hai cười giỡn hưởng thụ bữa tối bình yên không đi đâu cả để dành sức để ngày mai có trận đánh lớn!

...

Trụi không đi đâu từ trưa đến khuya mùng 7 Tết làm đám thanh niên công tử Đà Lat truy tìm không thấy.

Thanh niên mặt mụn đã nhìn thấy clip Trụi và Diễm tỷ bắt cá ở hồ Xuân Hương, lập tức huy động anh em, tiếp tục thuê mướn thành phần bất hảo vây bắt trả thù nhưng bóng chim tăm cá bặt tăm.

Cùng với cuộc vây bắt không thành đó cả Đà Lat vẫn sốt với thông báo thưởng 20 tỷ từ Phượng Liên Châu - Phượng Gia Kim Hoàn.

Mọi người bàn tán từ đầu xóm tới cuối thôn, từ quán cà phê đến quán cơm tấm... không ít người kéo nhau đi tìm kho báu 1000 cây vàng trang sức ở dọc các cánh rừng bọn c·ướp tháo chạy.

Có không dưới 1000 người đi tìm, thậm chí cái đầm nước chứa bao vàng cũng có vài người lội xuống mò hú hoạ nhưng bằng một thế lực thần kỳ nào đó không ai mò trúng bao vàng đang lọt tõm trong 1 khe đá bị sình non che phủ... càng nhiều người mò thì sình lầy càng vẩn đục...

Liên Châu từ tối khuya mùng 6 ra thông báo và bắt đầu chờ đợi trong hy vọng.

Đã có n cuộc gọi từ người lạ cung cấp thông tin lớn nhỏ tùm lum nhưng tất cả đều vô dụng...

Cứ mỗi lần nhận cuộc gọi là một lần hy vọng, sau đó nhờ người xác minh... và cuối cùng là thất vọng!

Người bình thường có lẽ đã suy sụp nản lòng nhưng Liên Châu rất có tính dai, nàng làm việc không biết mệt mỏi... siêng năng cần cù như một bé ong mật vì... hỡi ôi... qua hết mùng 9 có muốn năng nổ cũng chả năng nổ được gì!

Đêm mùng 6 qua đi không thu hoạch được gì.

Cả ngày mùng 7 lượng cuộc gọi báo tin còn nhiều hơn, may mà Liên Châu có kinh nghiệm nên sàng lọc bỏ đi rất nhiều, chỉ kiểm chứng các thông tin mới nên không bị quá tải nhưng bao vàng vẫn chả thấy đâu... trong lúc đó phe chú bác bắt đầu cười hả hê trong chiến thắng.

Ông nội của Liên Châu trong trường hợp này dù thương nhưng cũng không thể thiên vị cháu gái đến nỗi gạt bỏ mọi quy tắc của gia tộc.

Liên Châu nhận được tin báo có nhiều người dân tìm kiếm tự phát... nàng vừa mừng vừa lo... mừng thì dĩ nhiên là tăng hy vọng nhiều hơn nhưng lo là có người tìm ra nhưng ém luôn thì thành ra c·hết dở... lúc đó nàng sẽ vạn kiếp bất phục!!!

Chờ đợi hồi hộp cả ngày cuối cùng vẫn không có kết quả... nhưng lần này lại khác... không có kết quả là người ta tìm không ra hay là bị giấu luôn?

Câu hỏi này đeo bám và dằn vặt Liên Châu suốt mùng 7 - 8 - 9 Tết khiến nàng ăn không ngon, ngủ không yên... mắt có quầng thâm, người hốc hác nhưng càng tăng thêm vẻ thiên sinh lệ chất, yếu đuối mong manh khiến người người nhìn thấy phải nao lòng... dĩ nhiên là trừ thanh niên mặt mụn và phe chú bác của nàng.

Họ càng thấy nàng bệ rạc thì càng khoái vì đã phá hủy được một đối thủ siêu cấp ra khỏi vòng quyền lực của gia tộc...

...

Sáng sớm mùng 8 Tết, Trụi và Diễm tỷ thức dậy thật sớm, ăn sáng, uống cà phê ngắm bình minh, chuẩn bị hành trang đi đánh trận lớn cả ngày...

Hôm nay mục tiêu là chinh phục ngọn Lang Biang... cả hai sẽ leo lên thẳng trên đỉnh rồi ngủ lại một đêm trên đó đến sáng sẽ leo xuống.

Tin vui sáng sớm là Diễm tỷ đã giảm kg thứ 4 liên tiếp, cả người nhẹ nhàng hẳn đi... thậm chí tối qua lăn ga giường cả hai đều phát hiện ngực người đẹp đã săn chắc thon gọn như cách đây 7-8 năm.

Có tin vui này Diễm tỷ càng thêm hăng hái lên đồ đi rừng để hoàn thành quá trình thử thách đầu Xuân kiêm chữa lành bản thân từ thể xác đến tâm hồn.

Hai bộ đồ đi rừng rằn ri này rất kín đáo và cũng là hàng hiệu cả trăm triệu đồng mỗi bộ... dù không sợ muỗi vắt rắn rết nhưng khi leo núi nguyên sinh có nhiều thứ cây cỏ có thể làm người ta tổn thương hoặc bị ngứa muốn điên, vì vậy cứ phải bao kín cho chắc.

Cả hai đều đeo ba lô to mang theo nồi niêu chén bát dạng leo núi, trong đó nồi là dạng nồi áp suất đảm bảo nấu chín bất kỳ thứ gì dù ở độ cao vài ngàn mét... Trụi có mang theo lều cắm trại qua đêm và khá nhiều thứ lặt vặt... chỉ riêng rau dưa là kiên quyết chơi trò sinh tồn hoang dã: tự hái lượm tự ăn... có điều vào núi lần này chắc phải ăn chay vì sợ bắt con này con kia đều đụng tr·úng đ·ộng vật quý hiếm thì khổ!

Mọi chuyện đã sẵn sàng kể cả túi gạo, túi muối và mấy bình nước... chỉ thiếu mỗi chiếc taxi.

Lần này Tiểu Kim để ở nhà, đi taxi 20 km đến núi tính từ nhà nhỏ... cũng nhờ vô tình bỏ Tiểu Kim ở nhà mà thanh niên mặt mụn cùng đồng bọn lại tiếp tục bắt hụt cả ngày mùng 8 xen qua mùng 9 rồi phải bỏ cuộc vì cho rằng tên khốn chạy xe đầu lâu bạc chắc đã đi về hoặc đi chơi nơi khác...

...

Lang Biang có 3 ngọn, Trụi chọn ngọn cao nhất trên 2000 mét, taxi dừng dưới chân núi và hai người bắt đầu cuộc khám phá lớn trong đời... không cần hướng dẫn, không thèm đi theo lối mòn sạch sẽ thông thoáng mà đi theo bản đồ riêng của Venus vạch ra: một con đường ngoằn ngoèo khá cheo leo hiểm hóc nhưng tràn đầy hoa thơm cỏ lạ, rau nấm quả rừng, thậm chí có thể quan sát thú rừng hoang dã... cũng chính vì quan sát được thú rừng mà lần này có thu hoạch bất ngờ thú vị cực kỳ.

Chuyện là buổi sáng loanh quanh luẩn quẩn xem hoa ngắm cảnh kiêm thu hoạch rau nấm quả rừng sau đó tìm nền đá bằng phẳng có bóng mát để cắm trại... nền đá này không phải ngẫu nhiên tìm thấy mà Venus đã tìm bằng vệ tinh, bởi vậy sát bên có luôn con suối chảy róc rách vui tai và mát mẻ.

Vì rừng nguyên sinh mùa khô rất sợ c·háy r·ừng nên Trụi không nhóm lửa củi mà dùng hẳn s·ú·n·g 007 nấu cơm nấu canh, có kết hợp kiếng như ý sát tròng nên không có gì khó khăn, cơm canh bên trong chín sống thế nào Trụi quá rõ, không có gì khó khăn, nấu như vầy không quá vui nhưng nhanh gọn lẹ... nồi đều là áp suất đảm bảo đủ nhiệt để cơm lành canh ngọt.

Diễm tỷ hâm mộ khả năng nấu nướng mà không cần nhìn như thế này, nàng không làm được, chỉ có thể sơ chế sẵn sàng và nhờ Trụi nấu, chỉ 15 phút cơm canh đã sẵn sàng, kèm theo một túi muối ớt rừng chính hiệu, la sét là một túm dâu tây dại trái nhỏ chua chua ngọt ngọt làm người túa hết nước miếng khó thể nào quên... có thể nó thua dâu tây trồng nhưng nó thơm vô địch, ngửi mùi cái là yêu ngay... một trải nghiệm tuyệt vời!

Và ngay bờ suối giữa trưa nắng nóng mùa khô... các loài thú rừng hoang dã lần lượt ghé thăm uống nước: hươu nai, thỏ, heo, chồn, sóc, chim chóc...

Diễm say mê ngắm... Trụi thì chịu trách nhiệm quay chụp về để nàng lưu trữ kỷ niệm, ảnh nào đẹp thì rửa ra phóng to treo lưu niệm...

Suốt cả buổi trưa đó Diễm tỷ không muốn ngủ mà mê mẩn xem thú... con nào cũng đẹp và đáng yêu... ngay cả đàn lợn rừng cả người đầy bùn đất dơ hề hề vậy mà đàn lợn con chạy lon ton cũng làm Diễm nhìn ngẩn ngơ say đắm... chỉ đáng tiếc là dù yêu chúng cỡ nào nàng cũng ráng nén lòng không kinh động ảnh hưởng đến chúng...

Tuy nhiên sự thật đã chứng minh sức chịu đựng của ai cũng đều có giới hạn... Diễm tỷ có thể nén lòng được tất cả nhưng khi từng bầy chim lớn nhỏ đến uống nước ríu rít líu lo thì Diễm tỷ phải rên rỉ khe khẽ liên tục:

- Trời ơi... đáng yêu... hót hay... xinh đẹp quá... chắc chớt chị mất Trụi ơi... hic hic...

Trụi nằm kế bên ôm tình tỷ vuốt ve để nàng tăng sức chịu đựng... nhưng giọt nước rót mãi cũng phải tràn ly, khi một đàn vẹt to lớn sặc sỡ sà xuống uống nước, khọt khẹt náo nhiệt thì Diễm tỷ muốn vùng dậy mấy lần vì yêu thích, đặc biệt trong đó có một cặp vẹt bị bạch tạng hay sao ấy mà bộ lông full trắng... Diễm tỷ rên rỉ:

- Hời ơi... đúng là bạch tuyết đây mà... ước gì chúng đến đây với chị...

Trụi cũng chấm đôi két to đuôi dài trắng không tỳ vết này... chúng xứng đáng để trở thành quà tặng cho Diễm tỷ kỷ niệm chuyến đi này... vậy là thánh Nobita xuất ra bảo bối: bánh quy thuần phục.

Bánh này Trụi nắm chặt không để cho Diễm tỷ nhìn thấy sợ nàng thèm quá rồi ăn giống Trụi lúc trước... khi đó trí tuệ tăng lên nhưng ký ức không vui đáng lẽ bị che phủ lại sẽ bừng bừng sống lại không quên cả đời... điều này rất kinh khủng... Trụi sẽ không để nàng chịu khổ như vậy.

Bánh quy thuần phục vừa xuất hiện lập tức gây ra sự chú ý của bầy két, chúng rất thông minh và có linh tính, lập tức nhìn thấy báu vật kỳ lạ trên tay thằng người kia... chim đầu đàn hót lên lảnh lót:

"Khẹt khẹt khẹt khẹt... tất cả ở yên đây đừng manh động... để đại vương ta đến điều tra địch tình... khẹt khẹt khẹt khẹt..."

Đám két còn lại đâu ngu bị dụ, cả đám hú hí bằng cả trăm giai điệu, chửi xối xả chim đầu đàn rồi mạnh con nào nấy bay đến chỗ Trụi và Diễm tỷ...

(còn tiếp)

Chương 132 (Xui Có Thưởng). Vào rừng gặp Bạch Tuyết