Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 134 (Xui Có Thưởng). Lời thề bị phá
Sáng sớm trên đỉnh Lang Biang mây vờn che phủ, sương giá ướt đẫm, nhiệt độ rất thấp, hai người ôm nhau ngủ thật ngon trong lều giữ nhiệt, nếu gặp chỗ nóng thì mở cửa thông gió.
Lựu đ·ạ·n 3 A2 làm ra nước sôi giúp Trụi pha cà phê và trà, hai người nhâm nhi ngắm mây mù và bình minh mà run lập cập.
Đợi đến khi mặt trời lên cao cao, nhiệt độ tăng lên cả hai mới có thể nhai cơm nguội, chả lụa và muối ớt... whao... đang đói ăn thứ gì cũng ngon!
Bỗng nhiên hai pet nhảy ra ồn ào đòi ăn, ồn ào kháng cáo tự dưng đeo vòng chân cho người ta làm gì...
Đến lúc này Diễm tỷ mới nhận ra bên trong tay áo khoác có gì đó, nàng kéo lên liền nhìn thấy vòng tay mã não đẹp rực rỡ, dù không phải màu tím yêu thích nhưng cũng là màu đỏ hợp với tên của nàng: Hoàng Diễm.
Mang các loại quả rừng đút cho hai pet, Diễm so sánh ba chiếc vòng của ba chủ tớ, chữ khắc rất đẹp, nhìn từ xa đã thấy hai vòng chân phân biệt rõ ràng như vậy sau này không sợ lộn nữa.
Tiếp theo đó là một loạt câu hỏi vì sao đeo vào được... nhưng đáp án chỉ là bí thuật... mà bí thuật tức là bí mật bất truyền!
Bạch Tuyết và Băng Tuyết dần chấp nhận hai vòng chân và bắt đầu thấy thích thích, cứ rảnh là chúng mổ cốc cốc, may mà Trụi làm dày nên không bị vỡ ra.
Cả bốn bắt đầu hành trình xuống núi, Trụi chọn một đường khác để xuống, không phải để cho dễ mà là vì thưởng thức thêm cảnh đẹp khác, đặc biệt là điểm nghỉ trưa có suối sâu có thể tắm táp thoải mái!
Vừa quay trở xuống lập tức Bạch Tuyết và Băng Tuyết vui vẻ hoạt bát hơn rất nhiều, chúng không thích đỉnh núi chút nào vì quá lạnh, thiếu thức ăn và nước uống...
Buổi trưa vẫn là cơm canh, tuy nhiên vùng suối sâu có cá, thế là có ngay món cá nướng muối ớt bằng... s·ú·n·g 007.
Cả chục con cá bị ăn hết cái vèo, Diễm tỷ làm luôn phân nửa... sức khỏe của nàng đang được cải thiện rất tốt, các bệnh lặt vặt trong người gần như đã biến mất, nhan sắc giờ như ở độ tuổi 30... ôi một nhan sắc đỉnh phong, chín muồi.
Lúc tắm tiên trong suối Diễm tỷ tự tin phô bày trọn vẹn mọi vẻ đẹp của mình với Trụi, giờ đây nàng không còn cảm giác mặc cảm vì cách biệt tuổi tác, nhan sắc... vùng suối sâu trở thành sân bay dã chiến để phi công trẻ lái máy bay bay lên thiên đường 3-4 lần.
Bạch Tuyết và Băng Tuyết nhớ đàn nên vỗ cánh bay mất dạng hồi nào không biết, đến khi ngủ trưa dậy lúc gần 2 giờ chiều thì Diễm tỷ hốt hoảng, lo lắng rươm rướm nước mắt:
- Tụi nó bỏ mình rồi em ơi!
- Chị yên tâm... chúng sẽ quay lại!
- Thật không?
- Thật chứ... tụi nó không nỡ đi nên giờ đang chia tay bạn bè cũ để đi với tụi mình.
- Xì... nói y như thiệt vậy á!
- He he... miệng ăn mắm muối biết đâu nói trúng thì sao!
- Chị hy vọng vậy... nhưng nếu tụi nó không về thì...
- Thì sao?
Diễm tỷ gạt nước mắt nhoẻn cười:
- Thì cũng tốt cho tụi nó chứ sao... yêu quý nhau không có nghĩa chiếm hữu nhau!
Nói ra được câu này Diễm tỷ thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục hăng hái hoàn thành một hành trình nhỏ nhưng rất vĩ đại đối với nàng... một hành trình lột xác từ bên ngoài cho đến cả bên trong!
...
Đến chiều 4 giờ hai người xuống núi thành công ở một khúc đường vắng vẻ nhưng có view nhìn hoàng hôn tuyệt đẹp, có được view này cũng là do Venus cố tình lựa chọn.
Cả hai mệt mỏi tháo ba lô nằm vật ra cỏ thở dốc, Trụi gọi điện đặt taxi đến đón... sau đó suốt 20 phút ngắm hoàng hôn và chờ taxi thì... Diễm tỷ nóng lòng như lửa đốt... nàng đi tới đi lui bồn chồn nhìn dãy núi... aizzz... bóng chim mịt mờ... chim chóc bay v·út qua lại không ít nhưng bóng dáng thiên thần hai em pet chả thấy đâu... hu hu...
- Trời... khóc nhè chi nữa... hồi nãy chị nói yêu là không chiếm hữu mà?
- Hic hic... kệ người ta... chị thèm nhìn tụi nó bay dù chỉ là một lần chia tay cuối cùng... hic hic...
- Ha ha ha ha ha... không nỡ chứ gì?
- !!!
Két!
Tiếng thắng xe taxi chứ không phải tiếng hai con két.
Diễm tỷ mếu máo nhìn núi rồi nhìn taxi vài lần cuối cùng cũng đành chui vào xe.
Tài xế cười tươi khoe hết hàm răng:
- Trời ơi... lần đầu tiên em thấy có khách quyến luyến núi này nhiều như chị đó!
Trụi cười hắc hắc, Diễm tỷ không thèm giải thích chỉ kêu xe chạy thật chậm và mở hẳn kính xe để nhìn dãy núi xa dần... xa dần...
100 mét
300
500
1 km...
Diễm đau lòng chấp nhận thực tại... bất ngờ chính lúc nàng từ bỏ mọi hy vọng thì sự tình chuyển biến... bầu trời tự dưng vang đầy tiếng chim khẹc khẹc khẹc khẹc của đám két...
- Dừng xe... dừng xe đi bác tài...
Diễm tỷ hét to rồi mở cửa lao xuống... may mà xe chạy chậm thắng kịp nên nàng không bị té lăn cù mèo, nàng lao khỏi xe rồi nhảy nhót tưng tưng quơ hai tay qua lại để gây sự chú ý cho đàn chim két... đây là đàn của Bạch Tuyết hay đàn khác???
Nhìn lướt qua thật nhanh cuối cùng trời không phụ lòng người, nàng thấy hai cái bóng trắng xinh đẹp lẫn trong đàn chim... lúc này đàn chim chao lượn xung quanh trên đầu của Diễm giữa buổi chiều hoàng hôn sắp tắt nắng... một khung cảnh đẹp, nên thơ, cả đời người chưa chắc gặp hoặc trải nghiệm được một lần...
Lúc này Trụi dĩ nhiên bước ra và làm một camera man ghi hình lại tất cả từ đầu đến cuối, thậm chí lúc Diễm tỷ hét lên kêu dừng xe cũng được Venus quay lại về nhà dựng thành phim chơi.
Diễm nhìn thấy hai pet thì mừng quá chấp tay làm loa và sử dụng Sư Tử Hống:
- Bạch Tuyết... Băng Tuyết... chị ở đây nèeeee...
Khẹc khẹc khẹc khẹc khẹc...
Đàn két càng kêu lên hỗn loạn như thể muốn thương lượng bàn tính gì đó nhưng hai bóng chim trắng đẹp như hai bạch phượng hoàng vẫn thong thả bay xuống đậu hai bên vai của Diễm tỷ.
Nàng vui mừng rớt nước mắt ve vuốt chúng để từ biệt... thật lòng thì nàng đã nghĩ chúng sẽ không bỏ đàn đi theo mình, được chúng đến từ biệt một lần thì đã là chí tình chí nghĩa lắm rồi...
Quả nhiên chỉ vài giây sau đàn két kêu vang thật to rồi bắt đầu bay về núi lớn...
Diễm tỷ càng rớt nước mắt vỗ vỗ hai pet:
- Đi thôi... cảm ơn tụi mày... hu hu...
Hai pet nghiêng đầu nhìn Diễm tỷ đầy ngạc nhiên... sao đó chúng gật gù rồi nhún người bay lên cao... bay theo đàn két, chúng hót líu lo gì đó...
Diễm tỷ suy sụp ngồi bẹp xuống cỏ khóc ngon lành như chia tay hai người bạn thân khó có ngày trùng phùng... nàng nghĩ rằng trí óc chim không thể nhớ lâu dài, dù năm sau hay vài tháng nữa nàng có đến, có gặp lại được thì cũng chưa chắc chúng nhận ra nàng... hu hu...
Nhưng một lần nữa sự việc không như nàng nghĩ... hai pet hót líu lo một tràng dài rồi quay đầu bay về với Diễm tỷ, lần này chúng nhào vào lòng để an ủi chủ nhân luôn!
Diễm đầy đầu dấu chấm hỏi nhưng thây kệ... miễn ôm được chúng là vui rồi trong khi đàn két đã bay đi khuất dạng!
Trụi quay phim đi đến gần đặc tả gương mặt ba chủ tớ rồi tắt camera.
- Lêu lêu... có người khóc nhè!
Trụi lau nước mắt cho người đẹp, nàng nghẹn ngào:
- Chuyện này là sao... chị không hiểu?
- Ha ha ha... tụi nó chia tay nhau... đàn két đến đưa tiễn "em về với người" chứ không phải đến chia tay chị đâu...
- Trời... hèn gì nãy chị kêu tụi nó bay... tụi nó nhìn chị khó hiểu cực kỳ... hic hic... vậy mà tụi nó cũng hiểu và ngoan ngoãn làm theo... ôi tội nghiệp quá... thông minh quá... chị yêu tụi em suốt đời!
Tài xế cũng nhiều chuyện chạy theo hóng hớt sau đó hỏi thêm nhiều câu rồi đan dệt thành một câu chuyện chủ tớ siêu cảm động, một truyền thuyết mới về núi Lang Biang ra đời phục vụ tính hiếu kỳ của du khách!
...
Trong xe Diễm ôm hai pet suốt, vừa khóc vừa cười mãi đến lúc vào thành phố, định ghé quán lẩu gà lá é ăn tẩy bụi trần nhưng rồi sợ hai em pet nhìn thấy gà trụi lông bị nấu thì khủng hoảng đầu đời nên chuyển qua quán bún bò gốc Huế.
Vào làm 2 tô đặc biệt cay xè tỉnh hẳn cả người sau đó trực chỉ đến một tiệm spa lớn nhất nhì thành phố để tắm rửa thay đồ, massage xông hơi cho bớt mỏi mệt, riêng Diễm tỷ thì thêm phần làm tóc, làm nail thêm vài giờ... Trụi thần thanh khí sảng rời tiệm spa qua quán cà phê sang chảnh bên kia đường nhâm nhi cà phê ngắm phố núi trong lúc chờ Diễm tỷ.
Mới đầu Trụi định mang hai pet đi nhưng Diễm tỷ không muốn xa chúng vậy nên Trụi một mình thong thả tận hưởng, riêng hai pet lập tức đốn tim hết cả spa từ chủ đến nhân viên và cả khách hàng... câu chuyện nhận chủ Bạch Tuyết và Băng Tuyết một lần nữa lan truyền trong giới chị em khắp Đà Lat...
...
Kêu ly cà phê, thời gian cũng đã gần 8 giờ tối, Trụi ngồi ngoài hiên cho thoáng đãng, h·út t·huốc lá phì phèo làm một lãng tử chân chính trong bộ đồ hiệu híp pi.
Đang chill chill thì bỗng Trụi nghe tiếng khóc thút thít từ bên trong quán vọng ra... Trụi nhíu mày... cứ nghe khóc là chịu không nổi, ở nhà nhỏ Yến khóc chạy tuốt lên đây... rồi hồi chiều Diễm tỷ lại khóc... bây giờ uống cà phê cũng nghe khóc là sao???
Aizzz... đời là bể khổ thiệt sao trời!
Bình thường Trụi sẽ dùng kiếng như ý sát tròng liếc nhìn xuyên vào quán, đáng tiếc vì một thế lực nào đó mà Trụi không thèm nhìn nên không thấy được người khóc là Liên Châu đã từng quen biết... nàng khóc vì chuẩn bị thua cuộc sau 12 giờ đêm, 4 tỷ muội tốt đang an ủi nhiệt tình... tất cả đều tiếc nuối cho một tài nữ quá xuất sắc nhưng bị loại trong n·ội c·hiến gia tộc!
Tuy nhiên sông có khúc người có lúc... lần này đến phiên sự tình chuyển biến đối với Trụi và Liên Châu giống như hồi chiều Diễm tỷ và hai pet.
Cách đó không xa phe chú bác của Liên Châu đang ăn liên hoan trước đó 1 giờ, họ muốn ăn mừng chiến thắng sớm vài giờ.
Thanh niên mặt mụn là nhân vật chính chuẩn bị lên chức giám đốc thay thế Liên Châu nên dĩ nhiên phải có mặt, mời rượu lần lượt các trưởng bối, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ...
Đầu bữa tiệc, thanh niên mặt mụn vẫn giữ được tỉnh táo không ăn mặn như thề thốt... tuy nhiên rượu vào lời ra, hưng phấn tăng cao, anh ta say men chiến thắng quên hết mọi thứ, vừa uống say ngà ngà vừa gắp mồi thịt rừng ăn mà không biết mình đã phá lời thề...
Ngay thời điểm đó đáng lẽ nhóm ngũ long công chúa sẽ ghé quán ruột để uống nước nhưng bỗng nhiên Liên Châu lại chán đời chui tọt vào quán đối diện tiệm spa để gặm nhấm nỗi đau!
Và rồi Trụi đi ra, hai bên cách nhau không xa... tuy nhiên sự tình vẫn chưa đủ để bùng nổ...
Mãi đến khi thanh niên mặt mụn say sưa bỏ đi ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi nhưng bất ngờ bị chủ quán tung ra vương bài hot girl hầu hạ... thanh niên mặt mụn lại tiếp tục phá vỡ lời thề không gần nữ sắc...
Ngay khoảnh khắc đó bỗng nhiên Liên Châu trong quán cà phê chợt uất hận la lên khá to:
- Ta không cam lòng... thực ra bao vàng đó ở đâu... hu hu hu...
Lời này làm khách lạ trong quán khó chịu nhưng đối phương là mỹ nữ, có quyền! Khách quen địa phương thì biết đó là khổ chủ chưa tìm được vàng nên cũng thông cảm!
Trụi bên ngoài cũng bực mình tuy nhiên nghe giọng quen quen là 1, thứ hai là nghe bao vàng... ủa... bao vàng gì ta... chả lẽ là bao vàng kia vẫn chưa được tìm ra?
Trụi dùng kiếng như ý sát tròng liếc vào thì giựt mình... thì ra người quen là mỹ nhân gặp trong vũ trường... người này liên quan gì đến bao vàng?
(còn tiếp)