Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 136 (Xui Có Thưởng). Ngủ ngon nhé baby

Chương 136 (Xui Có Thưởng). Ngủ ngon nhé baby


Bình minh ơi dậy chưa, café sáng với tôi được không?

Chơi vơi qua ngày đông, sao thấy cô đơn và lạc lõng

Đêm ơi đã ngủ chưa, ngồi đây uống với tôi vài ly

Say thì cứ say, yêu thì bỏ đi...

11 giờ khuya đang say giấc nồng với tình tỷ bất ngờ Trụi bị điện thoại đánh thức bằng nhạc chuông... Trụi không nhìn xem ai mà bắt máy ngay để tránh đánh thức Diễm tỷ.

- Alô...

- Anh ơi... em cảm ơn anh!

Whao... giọng dễ "xương" quá... he he... em nào đây ta?

"Trụi ca... là hoa khôi Phượng Liên Châu của Đà Lat." Venus nhanh nhẹn nhắc bài.

À... thì ra là nàng...

- Vậy là em đã tìm được bao vàng?

- Dạ vâng... tất cả đều nguyên vẹn... cảm ơn anh rất nhiều!

- Ha ha ha... không có chi... nó nằm ngay đó mà từ bữa đến giờ không ai lấy hết thì quả thật là kỳ lạ...

- Anh thấy từ khi nào vậy ạ?

- Ngay từ đầu...

- Hic hic... sao anh không báo giúp em sớm mấy bữa... em sụt hết mấy ký lô rồi á...

- He he... anh tưởng bên chiến sĩ sẽ tìm ra...

- Aizzz... cũng đúng... nó nằm ngay đó mà không ai kiếm ra kể cũng lạ... dù sao cuối cùng anh cũng cứu em một bàn thua trông thấy... em cảm ơn anh nhiều... Tình Ca...

- Ok... chúc mừng em chiến thắng... ngủ ngon nhé baby... bai bai...

Tút tút tút tút tút...

Liên Châu sửng sốt nhìn điện thoại bị cúp lần hai đột ngột... hình như từ nhỏ đến giờ nàng chưa bị như này bao giờ đặc biệt là khi người gọi là nam thanh niên... hic hic... vậy là sao hả trời?

Đã người ta da mặt mỏng ngại mở miệng mời mà còn cúp máy ngang hông... bộ không hỏi được câu xã giao "em gọi anh có việc gì không?" hay sao?

Giờ tính sao? Về ngủ cho chìm xuồng luôn hay gọi tiếp?

Liên Châu nhìn lên thấy sân thượng nhà hàng đã lên đèn trang trí bữa tiệc tối lãng mạn... thôi c·hết rồi... nếu người ta thu tiền cọc nàng hủy kèo sẽ đỡ áy náy hơn... đằng này họ không lấy tiền cọc vì tin tưởng danh dự của đại tài nữ Phượng Liên Châu thì làm sao hủy kèo được?

Giờ cho dù rủ không được nàng cũng phải lên đó ăn một mình để không mất danh dự...

Tìm được lý do chính đáng, Liên Châu đỏ mặt lần thứ hai bấm máy gọi cho Tình Ca:

- Alô...

- Ủa... sao vậy em?

Liên Châu thở phào... hỏi vầy mới đúng nà!

- Em có đặt bàn tiệc tối mời anh ăn để cảm ơn ạ...

- Ồ... em khách sáo quá...

- Vậy...

- Thôi khỏi đi em... kiến ngãi bất vi vô dũng giả!

- ???

- Ngủ ngon nhé baby... bai bai...

- A... khoan... anh đừng tắt máy...

- Hả?

- Tiệc này em đặt rồi... anh nể tình em chút được không?

- Ha ha ha... đừng nghĩ nhiều... ngày mai anh phải tiếp tục chở vợ thằng bạn đi du lịch chỗ khác rồi...

- Anh phải đi sao?

- Ừ... anh ám cái Đà Lat này mấy bữa rồi... phải đi gấp vì bóng vía anh nặng lắm!

- Hì hì hì... anh vui tánh quá... nhưng tiệc này em đặt ngay bây giờ... anh đến đi không trễ lịch ngày mai đâu...

- ???

- Em nói thiệt... em đặt tiệc ở nhà hàng **** chỗ này có tiệc 24/24 em không gạt anh đâu!

Trụi giật mình... chỗ đó thì Trụi quá rành, coi bộ cô bé này thật là có thành ý, bỏ cả tỷ để cảm tạ... chà chà... người ta có lòng không lẽ mình phụ lòng... nhưng...

Trụi nhìn Diễm tỷ trong vòng tay... aizzz... đang ôm người này bỏ đi ăn tối lãng mạn với người khác có khốn nạn quá không?

- Alô... anh tới đây đi anh...

Aizzz... muốn từ chối cũng không được... tui khổ quá mà...

- Ok... khoảng hơn 30 phút nữa anh đến!

- Em cảm ơn anh... không gặp không về anh nhé?

- Ừ... không gặp không về!

Tắt điện thoại, Trụi kêu Venus dỗ Diễm tỷ vào giấc ngủ sâu sau đó lao vào nhà tắm rửa ráy vết tích điên cuồng với Diễm tỷ, lên đồ híp pi, chải lược thần thánh... bước ra dắt Tiểu Kim nhưng không đành lòng...

Không phải không đành lòng bỏ đi mà không đành lòng để Diễm tỷ ở lại một mình nguy hiểm... hai con pet chỉ được cái mồm to chứ không thể phòng thủ... vậy là Trụi để lại Tiểu Kim để bảo vệ giấc ngủ của Diễm tỷ và dắt chiếc xe đạp leo núi trong kho hàng ra.

Nó là xe để Cửu Nương đạp loanh quanh cho giãn gân cốt, giờ nó bị bụi bặm bám đầy, hai bánh xe chỉ còn có tí hơi... nhưng vào tay Trụi thì chỉ vài nốt nhạc nó đã được đèn pin thần kỳ cải tiến trở thành xe đạp đa năng trong tương lai: chất liệu giống điện thoại của Venus, có thể biến ra nhiều dạng hình dạng để tiện cất trữ hoặc mang theo, trong đó hai hình dạng ba lô và xe đạp là thông dụng nhất... lúc di chuyển thì làm xe đạp chạy tối đa vài trăm km/giờ, lúc chạy xong biến thành ba lô vác vai đi học, đi làm, shopping, cắm trại...

Chiếc xe chỉ nặng 0,5 kg có hệ thống màn năng lượng giống xe PKL tương lai giúp tăng tốc cực nhanh, gió càng lớn chạy càng nhanh... điểm khác biệt duy nhất là phải... đạp!

Đạp càng nhanh chạy càng nhanh, không sợ hư hao vì vật liệu là siêu bền.

Tiếp theo là tiêu hao năng lượng trong người... nhưng giờ Trụi có hạt đậu hồi máu cộng thêm nhẫn Hắc Miêu siêu nhanh thì xe đạp này trong tay Trụi không khác gì xe PKL... khà khà... giờ quẫy tới xe đạp luôn á... sướngggg...

Dắt xe đạp ra sân... bà mẹ nó... nhẹ như bông gòn...

Trụi leo lên gò mình đạp...

Xe lao đi vun v·út không chút xốc nảy nhờ hệ thống phuộc nhún siêu cấp.

30 km/h

50

80

100

150

Chưa tăng tốc đã thì đã tới nhà hàng hồi nào không hay... chà chà... xe này mà chạy đua thì bà mẹ nó ai chơi lại? Nhiều khi đua với xe PKL cũng thắng nữa á với điều kiện là chạy nhiều vòng nơi có gió lớn để nó đủ thời gian gia tốc...

Nghĩ vớ vẩn Trụi rút thuốc hút phì phèo chờ người đẹp... vẫn còn 8 phút mới đến hẹn!

...

Ai ngờ mới 2 phút thì Liên Châu đã đến, nàng đã tranh thủ về nhà thay đổi xiêm y, trang điểm lộng lẫy như một công chúa dự đại hội: váy đỏ thướt tha kín đáo nhưng ôm sát thân hình siêu s·exy, bên trong lại hoàn toàn chân k·hông k·ích thích thần kinh mọi người khác phái khi đối diện, nàng còn diện cả bộ trang sức kim cương đá quý gia truyền của Phượng Gia, chỉ riêng cây trâm vàng Phượng Cầu Hoàng cũng đã có giá trị vài tỷ khả ngộ bất khả cầu.

Liên Châu vừa mở cửa xuống xe Trụi liền thấy như một Hoả Phượng Hoàng xuất hiện... đây là truyền thuyết D·ụ·c Hoả Trùng Sinh của hoả phượng hoàng sao?

Người đẹp gặp kiếp nạn sau đó tái sinh từ đống tro tàn?

Trụi dựng đại siêu xe đạp của mình sát siêu xe vài chục tỷ của người đẹp, tự nhiên chìa tay cho nàng khoác vào để dẫn vào nhà hàng.

Trong nhà hàng đã đứng lố nhố hai hàng người chờ đón khách, mọi người thấy xe đạp dựa vào siêu xe thì hô to kỳ lạ, không xứng... đâu ai biết họ tuy nói không sai nhưng là siêu xe bốn bánh không xứng với xe đạp... chiếc đó dù có 1 tỷ đô la cũng làm ra không được chứ đừng nói là mua!

Trời tối nhá nhem, bóng đèn đường và đèn nhà hàng không đủ sáng ra đến ngoài này nên Liên Châu chỉ nhìn thấy bóng dáng thanh niên trên chiếc xe đạp chứ không nhìn rõ mặt.

Đến chừng lại gần khoác tay thì nàng mới kinh hô la lên:

- A... là anh sao?

- He he...

- Anh là Tình Ca hay Tiêu Dao Tử?

- Cả hai.

Liên Châu nước mắt lưng tròng... vậy là lần đầu tiên rung động và lần đầu tiên trải nghiệm hẹn hò lại là cùng một người... ôi cảm ơn trời giúp con khỏi phải ở bên người này mà nhớ đến hình bóng người kia...

- He he... đi thôi em... người ta chờ mình nãy giờ đó!

Cặp đôi tiên đồng ngọc nữ bước vào quán, cả quán cúi chào nhiệt tình, đến lúc này mọi người mới ồ lên thì ra người khiến hoa khôi tài nữ đặt bàn chí tôn lại chính là Tiêu Dao Tử, đại phú hào kiêm đại hoạ sĩ...

Chủ quán híp mắt cười tươi gấp bội đến xổ tiếng Phap ào ào... Trụi cũng trả lời ào ào trong sự ngạc nhiên của Liên Châu, nàng biết tiếng Phap nhưng không nghe kịp hết, chỉ nghe lỏm bỏm, may mà Trụi nói tiếng Vi En nên nàng theo kịp câu chuyện của hai người...

Lên đến sân thượng Trụi cảm khái nhìn quanh... ngày đó cùng Diễm tỷ mới ăn ở đây còn vẽ bức tranh...

Bữa tiệc diễn ra theo quy cách cao nhất, chủ tớ nhà hàng rút lui nhường không gian đẹp nhất, lãng mạn nhất cho hai người, chỉ có tiếng đàn piano tuyệt vời từ đàng xa vọng lại trợ thêm nhã hứng mà thôi...

Lần này vì được mời và vì không cần phải khám phá nữa nên Trụi chỉ ăn phần ăn bình thường do chủ nhà hàng thiết kế.

Bữa tiệc tuy vậy vẫn kéo dài cả giờ, thức ăn và rượu vơi dần, Liên Châu chú ý thấy Tình Ca tuy cử chỉ hào phóng nhưng hoàn toàn không tuân theo quy củ lễ nghi quý tộc, muốn ăn sao thì ăn, uống sao thì uống, đang nhai vẫn nói chuyện tự do không chút gò bó... vậy là nàng biết ngay đây là thổ tài chủ không phải quý sờ tộc... nàng không những không chê bai đối phương thất lễ mà còn xé bỏ mọi quy tắc, bắt đầu ăn uống nói cười phóng túng, giải phóng thiên tính của mình... tự nhiên cái thấy người nhẹ hẫng 5 kg luôn á!

Trụi cảm nhận được điều này nên có hảo cảm nhiều hơn với cô bé hoa khôi quen mà lạ này, Trụi cũng bắt đầu nói chuyện trả lời chân tình hơn... không còn xa cách kính nhi viễn chi với người đẹp này nữa.

- Anh bắt em nói tiếng yêu rồi bỏ lơ em luôn là sao?

- Xời... có sao đâu... quạ ăn khế trả vàng... anh chỉ nghe một câu cũng trả bao vàng á!

- Hi hi... anh cũng muốn làm quạ sao?

- Ừ... nó là chim thần á... chim thần rất mạnh mẽ... ai cũng mê!

- Hic hic... đang ăn món Tây anh chan chi nước mắm vào cho nó mặn chát vậy!

- Ồ... anh xin lỗi... cái miệng anh ăn mắm muối quen rồi... thôi cụng ly uống chút rượu để bớt mặn... chúc em năm mới thành công mới, thâu tóm thị trường vàng khu vực, nhất thống võ lâm!

Keng!

- Hì hì... em cảm ơn anh... em cũng chúc anh một năm mới dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý...

- Cạn nào!

- Cạn...

Giai nhân có hơi men má đỏ bừng bừng đánh yêu siêu cấp, lại thêm là gái Đà Lat chính tông nên hai gò má hồng hồng rất ư là thấy ghét... nhìn kỹ chút xíu Trụi chắc lưỡi tiếc rẻ rồi thốt lên một câu khiến người đẹp sững người:

- Cảm ơn em vì bữa tiệc... bây giờ anh phải về... sau này hữu duyên thì tái ngộ... ngủ ngon nhé baby...

(còn tiếp)

Chương 136 (Xui Có Thưởng). Ngủ ngon nhé baby