Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 147 (Xui Có Thưởng). Tình thánh đụng phải thơ thánh?
Nhất Ma chép miệng khen thầm và khen thẳng thắn luôn:
- Vô hết cái đi... mày tính khôn bỏ mẹ luôn 9 ly... không vợ không con khỏi vướng bận... suốt ngày chơi tẹt ga, tiền xài không hết... rất tuyệt... mày là mơ ước của mọi thằng đàn ông rồi đó!
- He he... cảm ơn lão đại quá khen... tui mồ côi từ nhỏ không bị áp lực nối dõi tông đường gì hết nên mới dám đại nghịch bất đạo vậy thôi!
Nhất Ma ngẩn người sau đó cảm thán:
- Đ M... 100 thằng cộm cán trong giang hồ thì có 90 thằng là mồ côi và bị n·gược đ·ãi từ nhỏ... ăn đòn riết rồi mới lỳ đòn, mới liều mạng vì không còn gì để mất... bởi vậy tao mới nói mày là mơ ước của tụi đàn ông...
Nhất Ma quay nhìn bữa tiệc... đám kia đang phê lẩu khói quẫy múa theo nhạc tưng bừng nhưng bát nháo... ông đành phất tay:
- Mày mang hầu gái đi nghỉ đi... nhưng nhớ đừng chơi trò "vạn bụi hoa qua lại không dính thân" với tao...
- ???
- Nghĩa là mày phải đao thật thương thật làm nó thành đàn bà, làm nó sướng như tiên, biến thành một vũng nước chứ đừng kiểu mạnh ai nấy ngủ rồi rước nó đi không thèm ngó ngàng tới... tao chúa ghét kiểu đó!
Trụi cười hề hề nắm tay Ngọc Hoa rời đi mà trong bụng buồn bực vì bị phá rối mưu tính... hic hic... xoài này xanh non chua lè... bắt mình gặm ê răng bỏ mẹ... lỡ dính tình cảm không dứt ra được thì còn c·hết nữa!!!
Nhất Ma mỉm cười hất mặt kêu quân sư đi sắp xếp phòng ngủ cho 9 ly.
Ma Nhãn vui vẻ dắt hai người ra hậu viện đến một homestay dành cho khách vip, xung quanh hoa thơm cỏ lạ, chim chóc véo von không ngừng.
- Đa tạ Ma Nhãn đại ca!
- Ha ha... có gì đâu... tụi mình trước lạ sau quen... 9 ly lão đại bây giờ ngang ngửa với tứ đại thiên vương rồi... đừng kêu tôi là đại ca, Nhất Ma lão đại nghe thấy là tôi tiêu ngay!
- Ok... vậy kêu huynh đệ vậy!
- Rất hay... tứ hải giai huynh đệ... đã là huynh đệ vậy cho tôi hỏi một câu được không?
- Ồ... Ma Nhãn huynh cứ nói!
- 9 ly lão đại thật sự biết nội công, tu luyện ra nội lực giống Nhất Đao và Cửu Nương phải không?
- ???
- Thì lúc đấu s·ú·n·g rõ ràng lão đại sử dụng Sư Tử Hống thần công... rồi lúc lấy đao giả chém lư đá... không lấy nội lực bao bọc làm sao chém đứt lư, làm sao không gãy đao?
- Oa ha ha... aizzz... thiệt tình là tui giấu đầu lòi đuôi... nhưng sư mệnh khó từ... tui đã thề sẽ không hé miệng nói chi tiết nên xin Ma Nhãn huynh đệ đừng trách!
- Ha ha... thề là không hé miệng nhưng đâu có thề không được gật đầu hay lắc đầu... lão đại... ngài luyện nội công, có nội lực phải không?
Trụi mím môi nghiêm túc gật đầu mà trong bụng cười suýt nội thương... cái anh chàng quân sư này đáng yêu quá... giải thích dùm mình hợp lý tất cả CMN luôn rầu!!!
Ma Nhãn lui về, Venus lập tức nhắc nhở chủ nhân:
"Đừng khi dễ người ta á Trụi ca... cái nón mắc cười kia là hàng kỹ thuật cao hiện giờ đó... nó giúp hắn nhìn ra một phần tốc độ của nhẫn Hắc Miêu á!"
"Hèn gì Nhất Ma có màn 2 và màn 3 nhằm vào yếu điểm của ta... đúng thật là không nên xem thường thiên hạ anh hùng!"
- Oa... oa... sướngggg...
Thì ra Trụi vừa ngồi xuống ghế thì Ngọc Hoa đã nhu mì đến phía sau bóp vai b·óp c·ổ... trời ơi... bàn tay mềm như không có xương lại thơm phức, bóp bóp tuy không giỏi kỹ thuật, không đúng huyệt đạo nhưng cũng toẹt vời ông mặt trời!
- Ngọc Hoa... em muốn anh cứu ra khỏi nơi này sao?
Cô bé hoa dung thất sắc, lí nhí:
- Sao anh nghĩ vậy?
- Đừng sợ... anh chả liên quan gì Nhất Ma... nếu em muốn anh cứu thì anh sẽ cứu...
- Dạ... cái này... thì...
Cuối cùng cô bé vẫn sợ Nhất Ma như sợ cọp nên thà c·hết không nói ra miệng... nhưng chỉ nội việc không phủ nhận thì ai cũng biết ngay đáp án rồi!
- Ok... em không nói cũng được... nhưng em muốn anh cứu thì chúng ta cần... ấy ấy một chút...
Ngọc Hoa đỏ bừng mặt mũi gật đầu nhẹ "dạ" một tiếng nhỏ như muỗi kêu... lúc nãy Nhất Ma nói rất rõ nên nàng biết anh chàng này không thể làm gì khác, nếu trưa nay nàng không phá thân xem như không có cơ hội chạy trốn!
Trụi thở dài... Trụi không thiếu thốn chuyện đó nhưng giờ gài thế kẹt không vào hang cọp không cứu được cừu non!
- Vậy thôi mình vào nhà tắm đi... em tắm cho anh cái cho mát... sáng giờ sát khí nặng quá!
- Dạ!
Lại một tiếng dạ nhỏ như muỗi kêu, tuy nhiên hành động của Ngọc Hoa rất nhanh nhẹn gọn gàng chứ không e dè ngượng ngùng như lời nói, chứng tỏ tính cách ngoan ngoãn phục tùng chìu chồng của gái Huệ là có thật chứ không phải lời đồn.
Nước trong leo lẻo rì rào chảy
Thiếu nữ như hoa vốc xà phòng
Soái ca lim dim nằm hưởng thụ
Dáng ngọc tay ngà cọ xát da
Hồng nhan ửng đỏ tim thình thịch
Từ đây người lạ hóa tình nhân...
Trụi nằm hưởng thụ đôi bàn tay búp măng non massage tắm rửa mà nổi thi hứng, nhờ Venus trợ giúp làm vài câu thơ con cóc ngâm nga ngay trong nhà tắm như muốn tăng thi vị, lưu manh giả danh trí thức...
Nào ngờ vừa ngâm xong tiểu mỹ nhân lập tức ngâm nga một bài thơ đặc sệt giọng Huệ:
Từ bé con con mãi đến chừ
Bỗng chừ mới biết cái tương tư
Ngàn cân biệt hận đà xơ xác
Buộc dải đồng tâm đã chắc khư
Muôn hộc tình đong, đong hãy thiếu
Một thành sầu chất, chất càng dư
Mảnh trăng thề với người tri kỷ
Dẫu nát trăm thân chẳng há từ
- Úi giời... hay quá... chẳng lẽ trưa nay tình thánh đụng phải thơ thánh sao?
- Hi hi... anh là tình thánh còn em không phải thơ thánh chi mô!
- Vậy bài thơ này ở đâu ra?
- Là của bà Huyền Phi trong huyền thoại vua Thành Thái vi hành cưới về cung rứa... lúc vua bị giặc lưu đày biệt xứ bà ta làm bài thơ này tỏ lòng nhớ nhung và trung trinh...
- Wa... quá đỉnh... rồi sau đó thì sau?
- Bà ta tái giá lấy đại gia khác...
- Hả... ôi trời... đúng là lòng người đa đoan... he he... bởi vậy anh không chơi tình củm là đúng lắm mà!
- Hùm... biết đâu bà ấy có nỗi khổ mô tê chi rựa...
- Thì anh có trách bả đâu... dòng đời xô đẩy mấy ai thoát được... giống như em đó... hồng nhan bạc phận...
Ngọc Hoa nghe nhắc đến mình liền nước mắt lã chã... Trụi rùng mình tự mắng mình không biết ăn nói chọc ghẹo nước mắt mỹ nhân rớt tùm lum... Trụi vùng ngồi dậy, cả người bọt xà phòng trắng xóa cũng mặc kệ, ôm lấy tiểu mỹ nhân vào lòng an ủi:
- Em khóc như này có tính là biến thành vũng nước theo yêu cầu của Nhất Ma lão đại không?
Người đẹp bị chọc cười nên buộc phải dừng nước mắt:
- Hi hi... anh nói chi loạ rứa... không qua mặt ông ấy được mô...
- He he... không qua được thì thôi... giờ để anh xoa xà phòng cho em...
Miệng nói tay làm... Trụi xoa... xoa... xoa...
Mỹ nhân bắt đầu đầy người xà phòng và không kìm được tiếng rên rỉ... cả gian phòng tắm lập tức tràn đầy ma âm, xuân tình nhộn nhạo tràn lan.
Soái ca quá sành điệu mà mỹ nhân thì quá xanh non, Trụi phải dạo đầu siêu lâu, Ngọc Hoa cũng cảm nhận được ý tốt của soái ca và thích thú hưởng thụ, thích thú được soái ca dẫn dắt từng bước... từng bước thật chậm...
"Hic hic... mạ ơi... con gái của mạ giờ thành đàn bà... mạ sống khôn thác thiêng nhớ phù hộ cho con trao thân gửi phận được trúng người hiền, cứu con thoát khỏi địa ngục..."
Giây phút nộ long nhập động Ngọc Hoa thầm khấn nguyện trong lòng, nước mắt đau đớn, nước mắt nhớ mạ, nước mắt tủi thân rơi ào ạt...
Trụi lúc này cũng thở dài chứ không sung sướng gì cho cam... trong đầu chửi Nhất Ma lầm bầm... Nhất Ma muốn ép 9 ly có quan hệ thực chất để danh chính ngôn thuận làm tiền bối của 9 ly, vượt trước một bước khi Nhất Đao chưa kịp gả thánh nữ Kỳ Tiên cho 9 ly!
Aizzz... thuận thời thế thế thời phải thế!!!
Không phải Trụi sợ ông ta mà phải làm theo... chẳng qua không làm thì nghĩa là không coi trọng Ngọc Hoa, sẽ không dắt được nàng rời đi.
...
5 giờ chiều mặt trời vẫn còn chói chang nhưng dần dịu mát, đã tới lúc rời khỏi nơi thị phi này, Trụi tắm rửa, Ngọc Hoa cũng lồm cồm bò dậy vào cùng để phục vụ, nàng ngoan hiền làm cho người ta phải đau lòng! Quyết tâm mang nàng thoát đi càng lớn!
Sau 20 phút Trụi theo Ngọc Hoa dẫn đi tìm Nhất Ma để tạm biệt:
- Lão đại... tui cảm ơn ông đãi tiệc, tặng tiểu mỹ nhân... giờ tui có việc phải đi gấp, xin tạm biệt nhau tại đây!
Nhất Ma nhìn kỹ thấy Ngọc Hoa quả nhiên đầy đủ dấu hiệu trở thành đàn bà, ông ta gật đầu cười to:
- Ha ha ha... chúc mừng hai đứa mày thành tựu việc tốt... trên giang hồ này 9 ly mà muốn đi chắc không ai cản nổi... nhưng lúc nào có dịp ra miền Trung nhớ bắn tiếng cho tao biết, tụi mình gặp nhau hàn huyên tâm sự!
- Dĩ nhiên rồi lão đại... lúc nào gặp lại sẽ tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu...
- Xì... ai mà uống lại mày... có điều Ngọc Hoa cũng là người của tao mà ra... mày phải đối xử tốt với nó... nó xém chút nữa thành con gái nuôi của tao rồi!
Nghe lời này Ngọc Hoa run lên bần bật nhưng ngoài mặt phải giữ vẻ bình thản... Trụi thì tỉnh bơ:
- Ui dào... tui là lãng tử... cả đời chỉ cần giai nhân không cần giang sơn... làm sao có chuyện bạc đãi phụ nữ!
Ngay lúc này tiếng ồn ào huyên náo, tiếng còi hú vang tới... vài tiểu đệ chạy vào cấp báo:
- Lão đại... bạch đạo bao vây biệt phủ... đã tràn vào bắt người rất đông...
Nhất Ma giật bắn cả người quên 9 ly, quên con gái nuôi chạy té khói vào nhà trong tìm đường hầm bí mật chạy trốn, quân sư và bọn tiểu đệ thân tín nhất chạy bám theo, bốn tên hộ pháp mặt mày vẫn lạnh lùng, rút hẳn s·ú·n·g ra lên đ·ạ·n vừa chạy vừa cảnh giới... thậm chí chúng còn bắn cảnh cáo không cho nhiều người chạy theo để giảm sự chú ý cho ông trùm bỏ chạy!
Ngọc Hoa sợ quíu cả người, run lẩy bẩy dựa người vào Trụi khóc nức nở... nàng nghĩ mình sẽ b·ị b·ắt tội đồng phạm buôn bán tàng trữ sử dụng mai thúy rồi bị phán tội tử hình... sau đó lên thiên đường gặp mạ!
Trụi thấy mọi người chạy r·ối l·oạn như ruồi không đầu, bọn cuồng đồ thấy không chạy thoát thì rút v·ũ k·hí lạnh, nóng đi đấu với bạch đạo tìm đường thoát c·hết...
Số khác yếu ớt hơn hoặc chỉ là khách mời ăn tiệc hồi trưa thì chui lủi tìm chỗ trốn... từ mái nhà cho đến hồ nuôi cá Koi đều có người tàng hình y hệt ninja... tuy nhiên chỉ cần bạch đạo khống chế được tình hình e rằng khó mà trốn thoát.
Bây giờ xông ra đấu đá với bạch đạo thì có lẽ Trụi sẽ thoát thân nhưng không thể mang theo Ngọc Hoa... nếu ở lại trốn thì sẽ b·ị b·ắt... còn bằng đứng yên để tỏ ra mình vô tội thì... ô hô... tạm giam vài tháng hay vài năm điều tra trước cái đã!
Aizzz... làm sao vẹn cả đôi đường đây?
Biết ngay cái xui sẽ bộc phát mà vẫn chạy không kịp luôn má ơi... chuyến này thoát được nếu hệ thống còn không cho rút thưởng thì sẽ khóc ngay... khóc thật thảm thiết...
(còn tiếp)