Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 153 (Xui Có Thưởng). Cách đối phó người tham tiền
Ở nhà chú Lâm khen thầm mẹ con Trụi lợi hại thì ở cửa hàng đồng hồ nữ trang Trụi lại than thầm nhỏ Yến lợi hại... tại sao quanh đi quẩn lại vẫn không chạy thoát được bàn tay của nó nhỉ?
Đây có phải là cảm giác của Tề Thiên ngày xưa khi đại náo thiên cung?
Thậm chí xưng hô mày tao thân thiết mà nó cũng không cho... moá... bạn bè kiểu éo gì đây... hết làm bạn bè được rồi sao?
Miệng thì than thở nhưng thân thể Trụi lại rất hưởng thụ cảm giác vui sướng khi tập thể d·ụ·c với nhỏ Yến... hình như nó có thiên phú thực sự hay sao ấy, cực phê, không kém gì khi lăn ga giường với Cửu Nương... nếu trong kiếm hiệp biết đâu Yến là đồng môn tỷ muội hoặc đệ tử riêng của Cửu Nương lắm à...
...
Mây tan mưa tạnh, nhỏ Yến thoả mãn vùi đầu ngủ trong lòng ngực Nobita... nhưng chỉ vài chục phút điện thoại của Yến đã reo, nó định tắt máy vì đang say ke nhưng thấy ba ba gọi nên lập tức tỉnh ngủ:
- Con nghe ba ơi!
- Con đang ở đâu?
- Vẫn trong Sài Gon, hình như khu chợ Vườn Chuôi...
- Ở nhà của ai hay ở khách sạn?
Yến nhìn sang Trụi hỏi ý, Trụi gật đầu.
- Dạ ở nhà... là một cửa hàng, anh Trụi cho con!
- !!!
Chú Lâm hít hà... khu đó là trung tâm... cửa hàng tức là mặt tiền giá trị rất cao vậy mà nói cho là cho... quả nhiên cái xóm này gọi nó là Trụi đại gia cũng phải...
Vụ 20 tỷ lì xì bữa 29 Tết mọi người đã nghe tin tiền của Trụi chứ nào phải của má nó... nó muốn báo hiếu nên mới nói vậy thôi, ai cũng bán tín bán nghi nhưng đều nể Trụi!
- Ba ơi... ở nhà má con sao rồi ba?
- Bả phá sản... khà khà...
- Trời... má phá sản mà ba còn cười!
- Sao lại không cười... từ hồi bả ăn nên làm ra, mua vàng trữ tiền... tao với mày có ngày nào yên không? Giờ bả phá sản mới tốt, tao đứng ra kiếm tiền nuôi bả, lo cho mày... chỉ có như vậy cái nhà này mới yên... mai mốt mày và thằng Trụi có gửi tiền bạc gì thì phải gửi tao, đừng đưa bả rồi bi kịch lặp lại à nha!
Yến lè lưỡi liếc Trụi sợ Trụi phật lòng nhưng Trụi chỉ cười hì hì không hề để ý.
- Con biết rồi... chờ con kiếm được tiền gửi về cho một mình ba... có điều nếu ba mà hó hé gì bên ngoài thì đừng trách con về phe má đả đảo ba á!
- Hừm... tao không sợ... cây ngay không sợ bóng nghiêng...
- Vậy mới tốt á... có điều mình con gửi tiền thôi... anh Trụi đâu có liên quan gì...
- !!!
Một câu nói ra cả ba người im lặng... Trụi thở phào... vậy là nhỏ Yến không ép không buộc!
Chú Lâm cũng cảm nhận được ý con gái... thôi thì cứ ỗm ờ ai cũng hiểu nhưng chả ai "biết gì" cả...
- Rồi rồi... không sao... tao với thằng Trụi có làm ăn riêng, coi như nó cho tiền tao vậy á... có thằng Trụi ở đó không?
Yến nhìn, Trụi lắc đầu.
- Dạ không... ảnh chở tới, cho con cửa hàng rồi đi liền!
- !!!
Cả ba lại yên lặng... trời bất dung gian, chú Lâm nghe rõ bên kia có tiếng hai người thở khác nhau... khà khà... che giấu hả con... càng che giấu càng có gian tình... khá lắm, cuối cùng con gái cũng làm thịt được thằng nhóc lươn lẹo đó... hèn gì nghe giọng nó tỉnh và vui vẻ gớm!
Lặng yên chúc phúc con gái trong lòng, chú Lâm phải hoàn thành đại sự được giao:
- Mày ở đó một mình có thiếu thốn gì không?
Yến giật thót tưởng ba ba đến tra hộ khẩu:
- Dạ không... thiếu gì thì đặt hàng online người ta giao liền á ba...
- Tầm bậy... đồng ý là giao hàng nhưng mày đi người trống trơn, cầm được mỗi cái điện thoại, đồ đám cưới sao mặc được cả ngày... chia tao vị trí tao chở hai vali cưới tới cho mày mới có đồ thay đổi và mấy thứ linh tinh sử dụng...
Yến nghẹn ngào cảm động... ba mãi là ba yêu...
- Dạ... vậy con gửi vị trí ba tới cho biết nhà... nhưng ba đừng chở má... má tới đánh con c·hết!
- Khà khà... cái này mày đừng lo... cứ chở tới càng sớm càng tốt để hai mẹ con làm lành... mày bây giờ đã gả đi, đã phân gia thì sợ cái gì nữa... bả mà tới thấy cửa hàng ngon lành thì khoái liền... cả nhà lại vui vẻ!
...
Trụi vọt đi tránh mặt chú Lâm, chạy thẳng qua xem Ngọc Hoa làm ăn sao rồi. Lúc sáng dù dằn lòng lắm vẫn không thể không đi, ý trời đã định, từ sáng sớm ngoài Nha Tran là Trụi đã không ngủ được, lại còn chỉ có bộ đồ da đi phượt đường dài là nghi lắm rồi!
Cuối cùng trễ giờ Trụi phải sử dụng tính năng bay lượn trên trời của Tiểu Kim, vừa bay vừa tàng hình với tốc độ 2000 km/h...
Khó nhất là không thể lộ ra với Ngọc Hoa và phải sắp xếp chỗ cho cô bé, Trụi đành nhờ Venus cho Ngọc Hoa ngủ say thật sâu, đem lên xe, dùng gậy như ý làm dây cột cô bé vào người rồi lái Tiểu Kim bay đi.
Tạm biệt Nha Tran, tội nghiệp nó bị Trụi ám xảy ra đấu s·ú·n·g quy mô lớn, chuyến này không biết bao nhiêu t·hương v·ong nữa đây... nếu Nhất Ma không ép Trụi đến biệt phủ, không mời khách quy mô lớn, không làm lẩu khói happy loạn xà ngầu thì đâu nên nỗi!
Aizzz... ta không g·iết bá nhân nhưng bá nhân vì ta mà c·hết... a mi phò phò... mâu thuẫn đã có sẵn, t·ội p·hạm đã có sẵn, Trụi chỉ là ngòi nổ khiến chúng vỡ tung... thiện tai thiện tai!
Căn nhà nhỏ bỏ lại sau lưng, mẻ máy giặt đang giặt chưa xong đành rút điện...
Chuyến du lịch kết thúc đột ngột, Diễm tỷ đã về đến nhà bình an, hai bên gọi điện Diễm tỷ khóc như mưa rồi sau đó hưng phấn bừng bừng nghe Trụi kể 3 trận thư hùng ghê gớm... bạch đạo vây bắt... Trụi chạy thoát... Diễm tỷ hẹn sẽ tìm thuê nhà nguyên căn gần chỗ Trụi, khi đó sẽ mời Trụi ăn tân gia, hai pet nhớ Trụi rất nhiều...
Rất nhiều chuyện đã xảy ra như vậy, từ Nha Tran thật sự chỉ mất hơn 10 phút để về Sài Gon, ngắn hơn 400 km khá nhiều vì nhờ bay bằng đường chim bay... tuy nhiên sau khi hạ cánh ở chỗ vắng vẻ Sài Gon, đánh thức Ngọc Hoa, chở nàng đến dàn xếp ở spa Bình Triêu là mất thời gian lâu nhất, lâu gấp 2-3 lần bay từ Nha Tran vào Sài Gon.
Spa đang hoạt động bình thường chứ không như cửa hàng đồng hồ nữ trang. Bên trong có 4 nhân viên đang làm việc, Trụi giao Ngọc Hoa cho người phụ trách, người này nghe nói Trụi là chủ mới thì rất nghiêm túc nhận trách nhiệm chỉ bảo và sắp xếp cho Ngọc Hoa, đặc biệt khi Trụi phát lì xì cho 4 nhân viên nguyên cục tiền 50 triệu.
Phần Ngọc Hoa cũng được giao cục tiền 50 triệu để xoay sở mua sắm gì đó. Chỗ ở sẽ ở luôn trong spa, là căn phòng chính lúc trước bạn gái nào đó của Tuấn Rô ở và cũng vừa dọn đi dịp Tết...
Thời gian quá gấp, Trụi lại lật đật chạy đi quên đeo luôn cả nón bảo hiểm, vọt rất nhanh nhưng vẫn suýt trễ... may mà đến giây cuối cùng nhỏ Yến ngộ ra và bỏ chạy rồi bị Trụi đến chặn đầu...
...
Kể lễ lại dài dòng là để cho thấy không phải chỉ mình nhỏ Yến khó khăn, Trụi cũng rất khó khăn dù có bảo bối đầy người.
Giờ nhỏ Yến tạm ổn, nó là dân Sài Gon, có ba mẹ bạn bè nên không hề gì, Trụi phải đi gấp đến chỗ nàng thơ xứ Huệ xem thế nào!
Lúc bỏ spa đi là hơn 9 giờ, giờ quay về gần 12 giờ... phù... may mà mọi việc vẫn ổn, Ngọc Hoa thay vì bị mọi người ganh ghét xa lánh do nhan sắc vượt trội thì lại nhờ bản tính nhu mì hiền thục, nụ cười ngây thơ, tánh tình thành thật, thêm cái giọng Huệ ngọt lịm đốn tim khiến cho 4 nhân viên và cả những khách hàng đều yêu mến thật lòng.
Trụi kêu mọi người cùng đi ăn quán lẩu kế bên tìm hiểu về phương thức kinh doanh... tiệm spa này kinh doanh theo mô hình rất mở, mỗi nhân viên đóng 15 triệu/tháng, sau đó lời lỗ tự chịu, khách quen tự kéo, thiết bị dụng cụ tự lo... điện nước chủ tiệm đóng... như vậy nhân viên trừ chi phí ra mỗi tháng cũng đút túi vài chục triệu, thu hoạch ngang ngửa hoặc kém hơn chủ tiệm một chút, ai cũng thấy quân bình tâm lý, không thấy bị chủ tiệm bốc lột đến nỗi phải tìm chỗ khác mở tiệm...
Ngược lại chủ tiệm cũng khỏi phải lo lời lỗ, tìm kiếm nguồn khách, sầu bạc tóc khi ế ẩm...
Mô hình này rất thích hợp cho Ngọc Hoa vì quản lý dễ dàng, nàng cứ ở đây thu tiền mỗi tháng, nó sẽ là tiền Trụi chu cấp cho nàng cho đến khi nàng không thích nữa rồi bỏ đi... điều này là hoàn toàn tự do.
4 nữ nhân viên hoan nghênh nhiệt liệt Ngọc Hoa, cô bé quá dễ thương so với con quỷ cái móng đỏ xỉa xói lúc trước... lần này đổi chủ xem như là bỉ cực thái lai... tuy nhiên dù không biết Trụi là ai nhưng có thể c·ướp tiệm từ tay một lão đại ghê gớm như Tuấn Rô thì chắc chắn không phải dạng vừa, có chủ nhân mới kiểu này sẽ càng yên tâm làm việc kiếm tiền chân chân chính chính.
Ăn uống linh đình rồi về tiệm, Trụi cùng Ngọc Hoa đi mua sắm đồ đạc vật dụng, mua không chỉ cho nàng mà còn cho cả Trụi vì nơi này có mấy phòng massage chuyên nghiệp, rất thích hợp hò hẹn làm vật lý trị liệu cho các tình tỷ.
...
Trụi đi khỏi tiệm đồng hồ nữ trang không bao lâu thì chú Lâm chở vợ mang theo hai vali cưới đến theo định vị.
Vừa nhìn cửa hàng thì má nhỏ Yến hết hồn, không ngờ cửa hàng lại rộng rãi cao cấp đến như vậy... giá trị của nó chắc phải gấp nhiều lần số tiền bà vừa đền bù táng gia bại sản... hơn hẳn căn biệt thự 5-6 tỷ mới mua kia rất nhiều...
Vậy là ngay từ cái nhìn đầu tiên, đầu óc kim tiền của bà đã xóa hai từ "đáng ghét" sau tên Trụi mà đổi thành "đáng yêu" ngay và luôn!
Chú Lâm nhìn sơ là biết bà vợ nghĩ gì... aizzz... tính nào tật nấy, nhưng người như này thực ra cũng rất dễ đối phó, chỉ cần đừng cho họ nắm tiền còn mình cầm tiền thì nói cái là họ nghe liền thôi! Ha ha...
Rẹttt...
Cửa mở... Yến trong bộ váy cưới đi ra rước ba má... khuôn mặt không còn son phấn nhưng hạnh phúc mỹ mãn, tươi như hoa mùa xuân nở rộ, mái tóc được Nobita chải bằng lược thần thánh bồng bềnh xinh đẹp... đẹp hơn cả lúc trang điểm cô dâu...
Ba người nhìn nhau nghẹn ngào... chỉ mới cách xa 2-3 tiếng mà cứ ngỡ vật đổi sao dời...
(còn tiếp)