Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 154 (Xui Có Thưởng). Bị tra đồng hồ nước
- Vâng... nào giờ tui chỉ thấy người ta h·út t·huốc lào bằng điếu cày và nhiều thiết bị tự chế như bình nước, lon nước ngọt thả khói phì phèo rồi say như điếu đổ, lăn quay ra đất lảm nhảm... hình như cái đó không phạm pháp phải không sếp?
Chú Lâm móc ra chiếc vòng bát mã lao nhanh của Mã gia và đeo vào tay con gái, Yến thích thú ve vuốt nó mãi... đây cũng là chiếc vòng mẹ anh Trụi đeo và cũng là chiếc vòng chất lượng nhất... hí hí... nhìn vậy là biết má chồng thương nàng dâu rồi, dù rằng lỡ dỡ và không danh phận!
- Sếp à... luật pháp quy định các sếp phải tìm bằng chứng để buộc tội còn tui không có nghĩa vụ chứng minh mình vô tội!
- Con gái gả rồi hỏi gì nữa má!
Trụi ngồi ở ghế thẩm vấn... chà chà... lần đầu ngồi luôn á trời... ánh đèn quá chói.
- Má thằng Trụi thấy má con phá sản tội nghiệp nên tặng cho cái vòng 1 cây vàng làm sính lễ thay cho thằng Trụi!
- Tại vì nguy hiểm... s·ú·n·g nổ tán loạn như khủng bố không lẽ ở lại chịu c·hết?
Chú Lâm: - Thôi bà ơi... chuyện tụi nó tụi nó lo!
Kê tướng quân kêu to ầm ĩ bay lượn như chim đến đậu hẳn trên tay Trụi, nó liên tục kêu réo nói chuyện tiếc rằng nó hiểu Trụi nhưng Trụi không hiểu rõ nó, chỉ biết nó rất nhớ mình!
Luật sư liếc mắt... bên tra hỏi bất đắc dĩ điều chỉnh đèn... đây là vì Trụi chưa phải là t·ội p·hạm.
Trụi không khai về Ngọc Hoa, bên tra hỏi cũng không quan tâm thậm chí không biết về cô bé này, nó không quan trọng trong vụ án.
(còn tiếp)
- Hừm... chi tiết thì anh không biết và cũng không thể tiết lộ nhưng em tranh thủ ghé chỗ anh làm căn cước sẵn tiện có người cần gặp gấp!
Hai luật sư hài lòng gật gù, thân chủ học bài và áp dụng rất tốt.
Trụi chậm rãi đọc sơ yếu lí lịch... sau đó đến câu hỏi quan trọng đầu tiên:
- Ghé chỗ anh làm căn cước được không?
- Cái ông này... tui phải biết để tư vấn cho con Yến giành quyền lợi...
Hic hic... đi cả chục ngày chưa về nhà, lúc sáng lo chở nhỏ Yến chỉ lướt qua không vào được, hiện tại kế bên nhà lá đã có căn nhà khung thép vách kính hai tầng lắp ghép hoàn chỉnh, tiền bạc đã thanh toán sòng phẳng nhưng Trụi chưa một lần bước vào, lần này về cũng không vào mà chỉ thay đồ, để Tiểu Kim trong nhà cho bớt rêu rao, lấy ves cỏ toạ giá ra chạy loanh quanh cho nó lành.
- Lúc đó tại hiện trường đã có phục vụ lẩu khói đập đá... anh có nhìn thấy không?
Chú Lâm cười tủm tỉm đẩy hai má con vào trong đóng cửa lại có gì vào nhà bảo nhau.
- Bây giờ tôi bắt đầu buổi làm việc, đầu tiên xin anh khai báo thông tin... anh tên gì?
- Em có muốn đâu... em bị kéo vào...
Chú Lâm lắc đầu hết biết, Yến thì quen quá nên cười hì hì:
- Con xin lỗi má... lần sau con không dám nữa!
Trụi cười khổ, linh cảm có chuyện càng lớn hơn:
Một cú điện thoại thẳng đến một văn phòng luật sư, đây là nhóm luật sư thường hợp tác, lần trước họ đã ở nhà khi bị khám xét rồi cũng họ đóng tiền phạt xe... giờ liên hệ thẳng khỏi qua Thủy Tiên cho gọn, như vậy Trụi trả tiền trực tiếp càng dễ dàng hơn.
Bình chiến sĩ khu vực: - Em ở đâu rồi Trụi?
Trụi tạm biệt Ngọc Hoa mang Tiểu Kim về nhà lá ở Bến Đò.
- Thằng Trụi đâu? Nhà này của ai mà tao nghe ba mày nói nó cho mày? Có giấy tờ không? Bao nhiêu mét vuông?
Ngoài phường, Trụi được anh Bình hướng dẫn làm căn cước thần tốc, mọi thứ thông tin đều ghi sẵn, chỉ cần lăn tay, chụp hình... mái tóc được chải bằng lược thần thánh, da trắng môi hồng răng ngà ngọc... whao... lên hình thật sự là như siêu sao điện ảnh hút hồn mọi ánh mắt...
Má nhỏ Yến mắc cỡ im bặt, giấu tay ra sau lưng nhưng miệng ông chồng đâu có buông tha, ông không chì triết mà chỉ nói nhẹ một câu:
- Ở ngoài Nha Tran... ... ... bị Nhất Ma ép vào biệt phủ... thi đấu võ thuật 3 trận... ăn tiệc... đến chiều nghe đấu s·ú·n·g... tất cả bỏ chạy... tui cũng chạy sau đó về Sài Gon...
- Bí mật!
Chớ gửi cho bà cái nhà nó banh!
- Vầy được chưa?
- Không hề... tui bị ép vào biệt phủ thôi.
Nhìn số cái là Trụi rùng mình... linh cảm xấu ùa về... chà chà... xem ra cái gì đến thì sẽ đến, Trụi mím môi bắt máy:
- Mọi người chạy tui chạy theo, bất ngờ thấy một cửa hông và chạy ra ngoài... biệt phủ to quá tui không nhớ rõ đó là chỗ nào... giờ có kêu tui chỉ tui cũng chỉ không ra.
- Í... đâu có được... sính lễ là má đẻ giữ!
- Thằng cha mày... một lần là tao phá sản rồi... lên xe hoa sao có lần hai hả con!
"Quác quác quác... chủ nhân... ngài bỏ ta đi lâu quá... quác quác quác..."
Yến định tháo ra đưa má nhưng bị ba la nữa: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Em ở Bình Triêu.
Nhỏ Yến đâu vừa gì, lập tức vỗ tay đòi nợ:
Trụi: - Sếp ơi... đèn chói quá...
- Tại bữa tiệc anh có tham gia sử dụng mai thúy không?
Câu này là hỏi gài... chỉ cần trả lời đúng sự thật thì bị mắc tội "nhìn thấy hành vi phạm tội mà không tố giác".
Anh Bình chép miệng không ngờ thằng nhóc này có ngày lại trở thành nam thần như vậy... và cũng không bao giờ ngờ nó bây giờ là 9 ly, một nhân vật gây nhức đầu rối não cho cả hắc và bạch đạo!
Trụi định trốn luôn ở chỗ Ngọc Hoa vài bữa nhưng một cuộc điện thoại đã cắt đứt tất cả.
Trụi tắt máy, chuyện cần đến đã đến, mấy người ngoài Trung đã vào, anh Bình nhắc nhẹ như vậy thì Trụi có thể chuẩn bị chính xác.
Chú Lâm bịt miệng con gái để nó đừng nói xui xẻo, nhưng lần này con gái nói đúng... đeo vòng vàng cỡ này thì nguy hiểm c·hết người luôn á!
- Ừ... giành như bà cuối cùng con gái chạy sau đó phá sản tay trắng chứ gì... ha ha... Yến, con thấy tay má con đeo cái gì không?
- Em hiểu... cảm ơn anh...
...
- Whao... là của dì Đồ... hèn chi con thấy quen ơi là quen... má à... sính lễ này phải để con đeo...
- Dạ là cái vòng... ý... hình như quen quen...
- Alô... em nghe anh ơi!
- Yến... cho má coi chút đi con!
Sau đó hai vợ chồng phụ con gái sắp xếp lại nhà cửa... nhỏ Yến thì gọi điện đặt hàng tá lả... ba ba yêu dấu đã ra lệnh kêu con gái mua thoải mái, ông ra tiền chi tất! May cho ông là nhỏ Yến quen xài hàng bình dân chứ gặp Trụi kêu một phát chắc phải mất cỡ chục tỷ hàng hiệu!
- Lần trước má giữ sính lễ phá sản á... lần này lỡ có gì...
- À... tui chỉ thấy chai lọ lỉnh kỉnh gì đó rồi nhiều người hút như h·út t·huốc lào... sau đó tui đã rời đi.
- Tại sao anh phải bỏ chạy khỏi biệt phủ?
- Không... tui chỉ ăn uống bình thường.
- Tao hỏi để...
Cuối cùng cái vòng cũng qua tay bà vợ, bà kinh nghiệm đầy mình, thảy lên thảy xuống là biết nó khoảng 7 cây vàng... hu hu... chênh lệch 7 lần... khóc vậy thôi chứ bà vui cho con gái lắm... Đồ Thị nói không sai, sau này con Yến và thằng Trụi "đáng yêu" kia sẽ hiếu kính cho bà... lúc đó tha hồ sắm vàng.
Người tra hỏi nhìn hai luật sư cuối cùng đành bỏ kiểu hỏi như t·ra t·ấn và chuyển qua một vấn đề chính yếu quan trọng nhất, lần này thì 9 ly có chạy đàng trời:
Má nhỏ Yến nghẹn ngào:
- Hỏi để kêu luật sư đi cùng... chuyện ngoài đó lớn quá mà!
- Con gái ngoan quá... hãy xem quà mẹ chồng tặng nàng dâu nè...
- !!!
- Cái con nhỏ này... cái này đeo vào không nên tháo ra! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Phải ngoài Nha Tran muốn gặp em không?
- Lúc đấu võ trong biệt phủ anh thắng cược 300 tỷ đồng, tiền đó bây giờ ở đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà vợ chứng nào tật nấy, xét nét đủ điều:
Cả hai tắt máy, anh Bình thở dài thăm thẳm thương mà chẳng thể giúp được gì, nó càng ngày càng dính vào nhiều chuyện kinh thiên động địa... chỉ cần cái tên 9 ly thôi cũng đã chấn động giang hồ, nay gọi điện nó vẫn tình cảm như xưa là tốt lắm rồi. Hy vọng lần này nó tai qua nạn khỏi, anh vẫn tin rằng nó không ngu gì dính vào hàng trắng...
- Hazzz... biết là chuyện lớn sao còn dính vào làm gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Trụi chỉ có thể ve vuốt nó một chút rồi rời đi vì hẹn gấp với anh Bình!
- Anh có thấy người khác sử dụng mai thúy?
Trụi giơ tay: - Tui đề nghị một vấn đề chỉ hỏi 1 lần và trả lời một lần ghi vào biên bản... vấn đề nào đã hỏi và đã trả lời tui sẽ không trả lời lại vừa bị mất thời gian vừa bị khủng hoảng tinh thần...
Lần này Trụi cần 2 người, họ hỏi thăm tình hình chi tiết sau đó phân tích các tình huống Trụi có thể sẽ bị tra hỏi, buộc tội... chỉ cách Trụi trả lời, từ chối hoặc im lặng theo quyền lợi hợp pháp... hai bên hẹn gặp ở phường để luật sư có mặt lúc tra hỏi.
Tội nghiệp bà vợ không biết ông chồng cao tay đã dặn dò bọn trẻ:
- Ngày 13/2 hôm qua anh ở đâu, làm gì?
Yến nhào đến ôm má nức nở:
- Không... tui chỉ thấy mọi người ăn.
- Làm căn cước thì ok nhưng còn chuyện khác nữa phải không anh?
Chỉ mất vài phút đã xong bên căn cước, chờ ngày hẹn lấy nữa là xong... Trụi được dẫn qua phòng xét hỏi, đi cùng là hai luật sư đầy kinh nghiệm.
- Em hỏi cái này làm chi?
- Anh có tham gia vào việc buôn bán tàng trữ sử dụng mai thúy trái phép với Nhất Ma không?
- He he... cảm ơn sếp!
- Anh cũng biết cái số em sao rồi đó... đi đâu cũng xui nhưng em đảm bảo không dính dáng gì đám người kia... (đọc tại Qidian-VP.com)
Chú Lâm la làng: - Cái con nhỏ này tào lao... cái miệng cứ ăn nói bậy bạ... vòng đó bà sui tặng bà sui, mày dòm ngó làm gì... lại đây hun ba một cái rồi có quà!
Má nhỏ Yến tái mặt... trời ơi... cùng là vòng mà sao chênh lệch thấy sợ vậy trời...
- ???
Nhỏ Yến cười ha ha lao đến hun luôn vài cái, cảm ơn ba ba luôn ủng hộ nàng!
- Anh không phân biệt được đập đá với h·út t·huốc lào?
- Con ác lắm Yến ơi...
- Anh làm sao chứng minh mình không liên quan?
...
Người tra hỏi nhíu mày thất vọng, không khai thác được chi tiết buộc tội, sau đó người này lặp lại câu hỏi với nhiều kiểu hỏi xuôi hỏi ngược...
- Trần Văn Trụi... sinh ngày... hộ khẩu... ...
Gửi tiền thì gửi cho ông
...
Chương 154 (Xui Có Thưởng). Bị tra đồng hồ nước
- !!!
- Ha ha ha... ba kêu con không tháo rồi sao con dám ra đường... hổng lẽ cả đời mặc áo tay dài che giấu... lỡ mà bị lộ thì tụi c·ướp nó...
- Vậy anh thoát ra ngoài bằng cách nào?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.