Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 178 (Xui Có Thưởng). Bị réo nợ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 178 (Xui Có Thưởng). Bị réo nợ


- Ui dào... làm vậy chi cho phiền, tiền anh xài không hết, lấy về mà làm gì?

(còn tiếp)

- Hè hè... đùa tí... giờ muốn gì thì nói mau... nếu không bụt thăng đây!

- Ok... là em kêu anh đừng bận tâm đó nha!

- Khà khà... đùa tí thôi, Xí Muội muốn gì cứ nói, anh bao hết...

Lần này hên được chú lì xì cho tô đặc biệt full topping... ăn đến đâu sướng đến đó, thêm chút ớt sa tế, vài lát ớt sừng xanh xanh vàng vàng cay xè thơm phức... khi xưa thèm nhưng ăn cay vào là đau bao tử, bây giờ Venus chữa trị ngon lành tha hồ ăn, chỉ tội nghiệp cho cái lưỡi... ha ha...

- Thứ hai em là người tình của anh... lấy tiền của anh là chuyện bình thường... dù em có lấy 100% lợi nhuận anh vẫn không nói tiếng nào!

Tiểu Muội sực tỉnh nhưng lắc đầu ngoày ngậy nói nhỏ lại với ba:

- Xì... nhỏ Yến nói Kê tướng quân là bạn của anh ở đó mà bán!

- Em là chuyên nghiệp, em cứ định giá, tỷ lệ chia tiền cũng tùy em, anh không quan tâm lắm đâu.

- Nhưng lỡ em tham tiền chiếm đoạt của anh thì sao?

- "Chời lơi ngu qué"... mày kêu nó dùng biện pháp trên giang hồ "li lều tra" á!

- Hi hi... dĩ nhiên là giá cao... Kim Ngọc đeo vào an thần tĩnh trí vui vẻ... nhiêu đó thôi đã ăn đứt đá quý truyền thống rồi... lại thêm cái vụ siêu bền, ai cũng thoải mái đeo không cần cất tủ hoài làm gì.

- Thì đó!

Liên Châu lè lưỡi hết hồn nhưng Trụi nói quá nghiêm túc nên nàng bỗng dưng tin tưởng vào cái điều điên rồ này.

- Hừm... lôi lôi kéo kéo rồi giờ mắc cỡ là sao? Muốn quà gì, tiền đám cưới bao nhiêu... nói hết đi để anh về bán Kê thần trả nợ!

- Vậy thứ ba là gì?

- Là người tình của anh... ở bên người tình thì cứ ở trần hơi đâu mà mặc áo tỏ vẻ làm gì...

- Khà khà... mới vừa muốn làm mẹ đơn thân giờ lại muốn mở rộng kinh doanh, đủ sức không đây cô nương?

- Em không muốn quá đáng. Em sẽ làm giống Yến, chỉ thu 10% lợi nhuận và chịu mọi chi phí marketing, sale, mở rộng thị trường... nhưng tiền hàng thì...

- Sao lại không... hôm nay là thời gian thuận lợi của em.

Nhà trống trải, Trụi chợt thấy đói bụng cồn cào, thì ra vẫn chưa ăn sáng, vậy là Trụi vọt đi tắm, thay quần sọt áo thun xách xe chạy ra quán chú Thoòng ăn tô hủ tiếu Nam Vang.

- Thông minh!

- Vòng tay đã có Yến buôn bán, bên Đài Lon đã có mẹ anh buôn bán... như vậy em chỉ cần tránh hai điều đó ra là được rồi! Kim Ngọc vừa là ngọc vừa là kim loại, mà kim loại ưu thế nhất là bền, tạo được nhiều chi tiết mỏng manh lắt léo không sợ vỡ vụn như ngọc... em muốn đặt hàng anh làm dây chuyền, mặt dây chuyền, nhẫn, bông tai, lắc tay... mẫu mã em có rất là nhiều!

Ha ha ha ha ha...

Chương 178 (Xui Có Thưởng). Bị réo nợ

Trụi rảnh rỗi nên cũng ngồi xuống ghế đá:

- Tại em là người tình của anh thôi... nhưng mà em phải nhớ một điều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liên Châu chớp chớp đôi mắt nhìn người tình... cái khó hiểu nhất, ngờ ngệch đáng yêu nhất của anh ấy chính là không quan tâm tiền!

Tiểu Muội hôn ba cái chụt rồi kéo tay Trụi thẳng ra sau quán, mọi người háy mắt với nhau bàn tán, chuyến này không biết Trụi đại gia bị bốc lột cái gì nữa đây... ai biểu trước giờ hễ gặp là cứ ghẹo Xí Muội ơi Xí Muội à...

- Thứ ba em và Phượng Gia Kim Hoàn còn hiện diện thì chỉ cần anh muốn là trong tíc tắc tất cả tiền bạc anh đều có thể lấy sạch... nó quá dễ chẳng qua anh khinh thường làm mà thôi.

Trụi tức giận cái nhẫn Hắc Miêu cực kỳ... tại sao thấy gái lại mất linh, mặt mũi siêu cao thủ 9 ly đã bị mày làm mất hết rồi đó!

- Em nói thật, anh đừng bận tâm.

- Quà và tiền mừng cưới của em đâu?

- Ha ha ha ha ha... thứ nhất em là đại tài nữ không tham tiểu lợi, anh tin dù có đem 1 tỷ đô mua đứt Phượng Gia Kim Hoàn thì em cũng chẳng bán dù rằng tiền lời đã rất cao.

- Á...

- Chà chà... nghe có vẻ có lý. Em muốn anh làm cái gì? (đọc tại Qidian-VP.com)

Trụi chưa kịp mở miệng chọc ghẹo thì đã bị nàng nhảy đến níu tay giữ chặt:

- Không nhưng mà gì hết... em sẽ làm mẹ đơn thân...

- Thằng Trụi là 9 ly lão đại... con kéo nó ra đằng sau nhờ nó giải quyết chuyện đó đi con.

Nỉ non chút xíu Liên Châu tranh thủ gom bức tranh vẽ và chạy xe về Đà Lat, nàng phải đi, phải tránh xa người tình để tăng xác suất thụ thai và tranh thủ về nhà triển khai kế hoạch mở rộng kinh doanh bằng Kim Ngọc.

- Aizzz... Xí Muội à... cho anh thiếu lần sau bù nha...

- Chàng ngốc quá... đối xử với người ta tốt như vậy rồi kêu đừng yêu? Chịu nổi không? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ồ nhưng mà...

- Hừm... anh ngốc quá... tự dưng bị em nói mấy câu rồi gạt lấy hết tiền!

- Ôi... chàng ngốc của em ơi!

- Em không thèm... chơi cạn tàu ráo máng kiểu đó thì có nước chơi với kiến... lúc đó hết làm người tình, đứt nguồn hàng là toang!

Đang húp xì sụp nước lèo, thề không bỏ phí chút nào thì Tiểu Muội chạy xe về thăm ba, trong quán toàn người quen chọc ghẹo khá nhiều nhưng rõ ràng Tiểu Muội chỉ miễn cưỡng tươi tắn.

Liên Châu đòi để yên để thụ thai, Trụi ôm bụng cười to.

- Em mới là người ngốc á... anh có bắn s·ú·n·g nước nhưng chỉ có nước không có "cái" chút nào thì làm sao thụ thai được... đã vậy còn không chịu nghe giải thích... hic hic... ngốc hết biết!

- Đừng yêu anh thật lòng... khổ lắm...

- Dĩ nhiên là... không! Nhưng nếu có sản phẩm độc quyền lợi hại như Kim Ngọc thì mọi chuyện sẽ thuận lợi.

- Kiểu này ai dám xí gạt anh nữa?

- Thiệt.

- Ặc ặc ặc... dễ ợt... chờ bụt đặt online giao tiền đô đốt được... 1 tỷ cũng khá nhiều nhưng được cái khỏi đóng thuế... sướng chưa!

- Bụt ơi... con muốn có 1 tỷ đô la sau thuế ạ!

- Hay đấy... em muốn thế nào thì cứ làm ra mẫu bằng inox... mỗi sản phẩm 1 mẫu... anh sẽ căn cứ vào đó để làm ra đúng như vậy cho em.

- Ha ha ha... vẫn có đó em... người không phạm ta, ta không phạm người... chỉ cần đừng quá đáng thì anh sẽ không ra tay.

- Không công nhận được không?

Ha ha ha ha ha ha...

- Thì đừng lo, anh giao hết cho em, cứ bán thoải mái, tuy nhiên định giá cao một chút là được!

- Nha nè... nha nè... nha nè...

- Khà khà... ông bà có câu đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy... em không phải là ma... em cũng không phải là bụt...

- Ba à... đâu cần thiết phải kêu ảnh chém c·hết thằng chồng con... mọi chuyện chưa ngã ngũ mà ba!

- Gạt thì sao... không gạt thì sao?

- Em cảm ơn anh... nhưng anh đừng ngốc như vậy... dù cần tiền thì em cũng có thể vay ngân hàng, khi nào kẹt em hỏi mượn anh sau cũng được mà...

- Hic hic... kinh doanh cũng em, định giá cũng em, chia phần trăm cũng em, báo cáo doanh số lợi nhuận cũng em... trời ơi... em có trăm ngàn cách ăn chặn tiền của anh, bộ anh không sợ sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng lặng lẽ đi cất đồ rồi xoắn tay áo phụ ba như ngày xưa, bỗng nhiên Trụi nhà ta ngước mặt lên bị nàng bắt gặp.

- Anh rất hiểu em... vậy còn thứ hai?

- Hi hi... anh công nhận em rồi sao?

Sau quán là một khoảng sân nho nhỏ có bóng mát sum xuê, trên cành treo vài lồng chim đủ loại, chúng hót líu lo như mừng cô chủ nhỏ về thăm!

- Anh nói vầy là muốn em gạt anh hay không gạt anh?

- Vậy đổi thành FP, nó là viết tắt của Fire Phoenix hoả phượng hoàng.

Trụi gật gù, Liên Châu rất có tài nên liếc mắt cái đã thấy con đường đăng đỉnh khó khăn trọng trọng, Trụi ôm nàng vào người tiếp thêm lửa cho nàng:

- Không!

Nàng buông tay Trụi, nhảy xuống ghế đá ngồi mà mặt đỏ tim đập thình thịch... dù gì nàng cũng là gái đã có chồng, phải giữ chút gia đạo không lỗi lầm gì mới đúng!

- Được, đó là độc quyền cho Yến trên vòng tay thôi.

- Ừ... có điều em muốn anh sản xuất Kim Ngọc để em mở rộng kinh doanh.

- Bé ơi... không có thai được đâu!

- Cảm ơn anh... em muốn đổi tên hiệu Y-Xuka được không?

- Eo ôi... khó khó khó... vốn nè, nhân lực nè, đối thủ chèn ép nè, thói quen tiêu xài nè, địa chính trị nè... à còn bọn t·ội p·hạm nữa nè!

Khách trong quán cười nghiêng ngả, một phần vì thấy Trụi đại gia không dự đám lại trốn gửi tiền, phần thì thấy đám cưới đã qua mà cô dâu còn đi đòi tiền đòi quà, quá bá đạo!

- Em là gì?

Chú Thoòng vẻ mặt phức tạp, ông thương con gái đang gặp chuyện chẳng hay ho gì bèn đến rỉ tai hiến kế cho con gái yêu dấu:

- ???

- Hi hi... quá có lí, vậy mà con không nghĩ ra... cảm ơn ba ba!

- Anh chúc em dùng tài năng của mình xây dựng một đế chế Kim Ngọc đè bẹp kim cương và đá quý truyền thống, đăng ngôi nữ hoàng trang sức!

- Whao... thiệt không đó?

- Nhưng...

... (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe chúng hót Tiểu Muội chợt thấy lòng bình yên trở lại rồi phát hiện mình đang kẹp tay anh Trụi sát người.

Trong lúc đó Trụi đứng trên thư phòng nhìn Liên Châu lái xe đi cũng lầm bầm một câu:

- Ê... đã thiếu em, giờ còn quạo mặt nữa là sao?

- Hay á... em thiết kế logo đi, lúc làm anh dán lên hoặc là em in thẳng vào mẫu ở vị trí em muốn cho nó đẹp hơn! Tuy nhiên anh nhắc em một chuyện... khi đã ra sản phẩm rồi không thể điêu khắc hay viết tên lên nữa được đâu... ai muốn viết gì đó thì làm sẵn trên mẫu để anh sản xuất.

...

Nàng vừa lái xe vừa nỉ non:

- Thấy ghét quá hà... tiền âm phủ mà xài gì hả ông nội?

- Em cứ yên tâm làm tới bến đi... 90% tiền lãi của anh em cứ sử dụng hết để khuếch trương... gặp rắc rối về t·ội p·hạm, về đối thủ chơi xấu thì báo cho anh... Tiêu Dao Tử sẽ ra tay trừ bạo.

- Dạ... nó cứng hơn kim cương thì phải chịu vậy thôi, mà như vậy không sợ trầy xước thì còn gì bằng! Cuối cùng là vấn đề về giá thì sao anh?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 178 (Xui Có Thưởng). Bị réo nợ