Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 190 (Xui Có Thưởng). Hoạ vô đơn chí
Đến gần 9 giờ đêm Bảo và Nguyệt dừng shopping, chạy đến bãi xe PKL giao hàng cho khách, Nguyệt tận mắt chứng kiến khách mua với giá cắt cổ 120 triệu/đèn... riêng con khủng long bạo chúa hôm bữa đổi lấy mèo Kitty được mọi người định giá 500 triệu làm Nguyệt giật mình và tiếc nuối vô cùng.
Bảo chở người yêu đi ăn chiều, dù là cơm hàng cháo chợ hơi ngán nhưng ráng chờ vài bữa đã có nhà riêng để về.
Giao hàng xong, Bảo định đi ăn chè nhưng Nguyệt đòi về, sáng giờ đi nhiều mệt quá rồi... cô bé rụt rè ôm Bảo chút chút và ngập ngừng hỏi:
- Ha ha ha... Hằng nói ổng có bạn gái nhiều lắm nhưng không đụng vào nó và thậm chí là người quen gặp con một lần nữa.
Vân xem hợp đồng trong điện thoại, nàng cẩn thận tra tên tuổi hai bên luật sư thấy đúng là họ, sau đó gọi thẳng điện thoại hỏi thăm về hợp đồng mua bán hồi trưa...
- Sáng mai mình mua sắm vật dụng trong nhà cho hai đứa mình còn tối nay đi mua đồ mặc thay đổi, cả ngày mặc một bộ chua lè...
Nguyệt lắc đầu ngoày ngậy, mẹ cầm hai bàn tay của con gái út nhìn ngắm rồi nhỏ giọng đoán: (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ Nguyệt một bên rớt nước mắt một bên gật đầu với Bảo:
...
- Dạ...
- Thấy ghét quá đi à!
- Wa... ghê ta!
- Ha ha... anh không ghẹo em nữa, tối nay cuối tuần nghỉ xả hơi anh chở em đi shopping!
- Thôi... đừng sến, nổi hết da gà rồi đây này...
Túi to túi nhỏ biến xe dream trở thành xe thồ nhưng cả hai thấy rất vui, trong thâm tâm đều linh cảm mình sắp bước vào một giai đoạn mới thú vị: giai đoạn ra riêng trưởng thành!
- Con... con nói là thằng Bảo mua nhà 5 tỷ cho con? (đọc tại Qidian-VP.com)
- He he... bỏ hết học thêm em quên rồi sao!
- Trời ơi... tưởng gì! Là hoa, sô cô la hay kẹp tóc, đồng hồ...
- Ôi ba ơi... sao kỳ vậy nè?
- Ô nô... anh nói anh, anh đã xấu, giờ mà còn hôi nữa là tiêu... em thì thơm phức, lúc nào cũng thơm!
Lúc này mẹ đã bắt đầu sửng sốt, Vân không thể tin nổi chuyện này:
- Thư ký riêng ai chịu không nổi nghỉ hết ráo rồi, ai ở lại là đã bị làm thịt!
Vân áy náy: - Mẹ yên tâm, con đã nhắn tin nhờ mấy đứa bạn giới thiệu việc làm, nhỏ Hằng là trả lời sớm nhất, nó nói sẽ thử hỏi cho con.
Bảo chi tiền thoải mái nên Nguyệt cũng mua sắm thoải mái, cả hai bắt đầu có dáng dấp một cặp vợ chồng trẻ đang mua đồ cưới để ra ở riêng!
- Là nhận quà tỏ tình!
- Vậy em cho anh ngửi công khai nhé, như vậy không biến thái nữa!
Ba Nguyệt tay chân mặt mày trầy trụa, chân phải bó bột thẳng đờ. Ông thều thào:
Nguyệt gật đầu thấy có lý nhưng cô bé vẫn còn bàng hoàng, chưa muốn khai báo gì hết... đợi vài bữa xem anh mỏ nhọn như thế nào, giấy tờ cũng chưa đâu vào đâu...
- Vừa khôn vừa dê cụ á!
- Là gì mau nói không tao với mẹ bỏ đi à!
Cả hai ăn uống chọc ghẹo sau đó thật sự đi shopping mua đồ mặc ở nhà, sẵn mua luôn đồng phục học sinh nam và cả áo dài.
Nguyệt cũng lắc đầu, nụ cười càng lúc càng đượm, mắt híp thành vầng trăng non không thấy tổ quốc đâu hết.
- Mẹ ơi... hồi chiều này con bị sa thải giảm biên chế rồi!
- Coi chừng nó dàn cảnh gạt mày nói mua nhà á!
Vân nhíu mày:
- Là cái gì kể mau!
Ăn nhín nhút tằn tiện dữ lắm mới nuôi được hai đứa con gái lớn lên trắng da dài tóc và có chút đỉnh vàng thủ thân... không ngờ đầu năm khó khăn chồng chất.
- Ở một chỗ sửa xe.
- Mẹ... chị hai... út đã có bồ!
- Thấy ghê... lén lút ngửi người ta... biến thái quá đê...
- Dạ chào chị, em là Bảo bạn của Nguyệt!
Mẹ Nguyệt: - Từ từ cũng qua, còn tui và con Vân đi làm, ông cứ an tâm ở nhà ăn đồ bổ, nhất là xương hầm để mau lành cái chân!
- Nó nói có 1 trường tư nhân ông chủ sộp lắm, để nó xin thử.
- Hứ... anh chê em sao?
Nguyệt rủ rỉ kể lại chuyện động trời lúc trưa, kể xong nàng thấy nhẹ lòng, dù sao có mẹ và chị hai chia sẻ tư vấn cũng đỡ mệt mỏi và giảm sức ép...
Ngờ đâu không biết có phải vì nhận tiền từ Trụi bị ám cái xui hay không mà về đến nhà Nguyệt bàng hoàng vì ba nằm trong nhà với cái chân bó bột, nàng rớt nước mắt thất thanh kêu lên:
Tô cháo ăn loáng là xong, ba Nguyệt uống thuốc và buồn ngủ, nửa nằm nửa ngồi th·iếp đi, ba mẹ con vào nhà sau, bất ngờ Vân thông báo:
- Vậy giờ em phải làm sao?
- Con cũng mong vậy, chờ nhỏ Hằng nói chuyện mới biết.
- Kỳ vậy... gặp ở đâu?
- Xạo quá ông ơi...
Vân bị lôi cuốn cũng thì thào:
- Đâu đưa anh coi! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Là... một... căn... nhà!
- Không xạo... anh lén ngửi rồi... thơm từ sáng đến tối...
Bảo thấy vậy liền đứng lên kêu Nguyệt ra sân, chở cô bé ra siêu thị lớn gần đó mua mấy hộp yến tốt nhất rồi chạy vào gửi biếu sau đó rút về ngay.
Mẹ thở phào, sức ép giảm đi một nửa nếu không bà chới với nếu một mình gồng gánh vì bà chỉ buôn bán ít thuốc lá, nước ngọt và bánh kẹo ở đầu đường, tháng thu nhập vài triệu lại rất bấp bênh.
- Ừ... nó là thằng q·uấy r·ối trắng trợn và mất dạy nhất công ty, nhưng chú nó làm cổ đông trong hội đồng quản trị!
Nguyệt cười hì hì lấy điện thoại khoe hình căn nhà mới mua, có giàn hoa hồng, có dàn cà chua trái xanh xanh đỏ đỏ, bên trong nội thất có khá nhiều đồ gỗ nhìn rất đẹp và rất chắc chắn.
- Em thấy không... tụi mình hợp nhau đến như vậy...
- ???
- Bó tay, chị làm kế toán chứ có phải thư ký riêng đâu... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đừng khóc, cái nghề thợ hồ của ba té giàn là chuyện bình thường.
Học hành lơ là nhưng may mắn vả mặt thành công lũ bạn, Nguyệt hú hồn hú vía cố gắng tập trung cho hết buổi chiều, ra khỏi cổng trường chạy nhanh đến gốc cây phượng có anh mỏ nhọn chờ sẵn.
- Wa... sướng... nhưng mua gì đây?
- Ở gần trường em, em và anh Bảo chạy đi tìm mua hồi trưa... ... ...
- Xời ơi... tao liếc sơ đã biết thằng mỏ nhọn kia tia mày, sáng đưa tối rước có gì nói nữa... ba ổng giận mày không nghe lời lắm á... tao và mẹ phải bảo kê dữ luôn ba mới không chửi á!
"Oài... mới bữa gặp đầu mà ảnh đã vì mình mất tiêu 500 triệu, lại là hàng độc nhất vô nhị không có để thay! Hèn gì lấy nhà 5 tỷ làm quà tỏ tình... quá đại gia... nhưng buồn cười nhất là mượn tiền bạn để mua... mà người bạn kia mới ghê, 5 tỷ chỉ nói vài câu là đưa cái cụp, khỏi giấy tờ hay hứa hẹn gì ráo!"
Hai mẹ con nhìn nhau rồi nhìn nhỏ út, mẹ sờ trán con út, Vân thì chế nhạo:
Ba Nguyệt cười thảm: - Chuyến này té nặng vì giàn cao quá, chủ nhà và chủ thầu mỗi người cho 5 triệu nhưng chắc phải nghỉ 3-4 tháng trở lên... thất thu mấy chục triệu! May mà tiền bó bột thuốc men lúc đầu chủ thầu đã chi trả!
Dĩ nhiên chỉ là ra riêng đờ mi, cả hai vẫn sẽ về nhà buổi tối... khi nào thời cơ chín mùi thì không về buổi tối chỉ về cuối tuần, đến lúc đó thì thực sự độc lập ra riêng.
- ???
- Cái thằng giám đốc nó kêu con vô phòng đóng cửa, kêu con đi du lịch với nó 2 ngày, con không chịu nó ký tên sa thải ngay trước mặt con, kêu cho con 1 ngày để suy nghĩ!
- Chuyện hấp dẫn ở phía sau á!
- Hi hi... cái này phải cảm ơn anh hôm bữa chỉ em đúng ngay bài đó, coi như là trúng cái tủ bự bự!
- Ờ há... lúc nãy em mới giải được bài tập hình học siêu khó... tụi bạn lác mắt hết, cô giáo vỗ tay luôn á!
Nguyệt nhìn mẹ và chị hai u sầu trong lòng không chịu nổi nữa, nàng phải dùng cái tin vui nhất vực dậy tinh thần cho mẹ kẻo bà sụp mất.
Mẹ càng nghe càng run:
Nguyệt thì thào nhỏ xíu:
- Trong trường học hay là trong công ty... trường học nhà nước khó vào lắm!
Vân ký đầu nhỏ út:
- Thì nó đòi lên giường mới tăng lương tăng thưởng!
Cốc!
- Là nhẫn?
- Anh tự nhiên cho nhà làm quà... giờ về không nói thì áy náy, nói ra rồi lỡ ba giận đập em què giò luôn!
Bảo đang quay đầu xe thấy vậy nóng ruột dắt xe ngược vào nhà bạn gái để tìm hiểu.
- Do họ đã có chỗ đi và mình giao tiền nhanh. Sáng mai thứ Bảy em nghỉ đúng không? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nghỉ đi chị, tìm chỗ mới ngon hơn... lương thì 7-8 triệu mà tăng ca tiếp khách suốt...
(còn tiếp)
Mẹ nghẹn ngào rơi nước mắt, con hai là hồng nhan bạc phận đây mà!
- Nhanh vậy anh?
- Con ngồi đi!
- Phải thằng cha mập như heo chạy xe hơi đưa chị về vài lần không?
- Dạ... nhưng chỉ nghỉ trong trường còn đi học thêm vẫn đầy ắp!
Bảo suy nghĩ thật nhanh rồi hiến diệu kế:
Má cũng cười nhưng nét u sầu còn đó.
Lần này ba Nguyệt nhìn Bảo không còn nhíu mày nhăn nhó nữa, ông thấy cái thằng này cũng hiểu chuyện, mà giờ có muốn làm gì nó cũng không làm được, cả nhà bốn người ủ ê sầu muộn.
- Quen vậy chắc dễ xin.
- Ừ... chào em, em ngồi chơi để chị đút ba chị ăn cháo.
Mẹ khàn giọng: - Aizzz... mới đầu năm mà sao quả tạ chiếu rồi... giờ căng lắm... không khéo bao nhiêu tích cóp làm của hồi môn cho hai đứa con phải bán hết rồi đây!
Vân chị của Nguyệt mấp máy môi định nói chuyện nhưng ráng nén.
- Nhà búp bê đồ chơi?
- Em cũng từng nghĩ vậy nhưng luật sư hai bên làm hợp đồng kỹ lưỡng lắm, có văn phòng làm việc đàng hoàng, em cũng chụp lại hợp đồng hết trơn nè.
Nguyệt tức giận trừng mắt:
- Căn nhà này của ai... ở đâu ra?
Nguyệt bĩu môi: - Rồi có dê xồm không đây?
- Em què giò anh không sợ vì sẽ nuôi em suốt đời, anh chỉ sợ ba em đuổi anh, không cho mình gặp nhau...
Bảo líu ríu ngồi xuống, lúc này chị của Nguyệt bước lên tay bưng tô cháo nghi ngút khói, bà chị này Bảo đã nghe Nguyệt kể, làm nghề kế toán mới ra trường, có nhan sắc nhưng làm không yên với mấy con dê xồm trong công ty, rất ư là stress.
- Nhà em có 4 người, em sợ ba nhất nhưng còn mẹ và chị gái, em kể với mẹ và chị thôi... lỡ sau này bị lộ thì mẹ và chị cũng che chở được á!
- Trời ơi... sao vậy con?
Chương 190 (Xui Có Thưởng). Hoạ vô đơn chí
- Chủ nhà nói sáng mai bàn giao nhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.