0
- Jessica cô nương, cô cứ bình tĩnh lại, nếu ta tin thì sao? Còn ta không tin thì sao?
Jessica Alba vẻ mặt khó xử, sao lần nào nàng chân tình bộc bạch cũng bị người ta đá bóng tới lui hết cả, ngày thường đâu có thấy thủ tướng trẻ tuổi này thích chơi đá bóng đâu chứ?
- Ta không biết. Ta chỉ muốn ngài tin tưởng ta thôi.
- Vậy thì được thôi, ta tin tưởng cô nương, hãy yên tâm nhé.
Nói xong Giang Bình An mỉm cười an ủi mỹ nhân rồi quay lưng đi thay đồ tắm rửa.
Jessica Alba thấy nao nao trong lòng, dù rằng cả tuần nay nàng ở chung nhà Giang thủ tướng, gần nhau trong gang tấc, nhưng sao nàng lại thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng cách xa dịu vợi.
...
Phía xa xa, khi nãy Tần Hoài Như nhìn thấy An tiểu thư bỗng nhiên lôi kéo tay ái lang của nàng mang đi, tuy rằng chỉ ngắn ngủi sau đó, phu quân đã bỏ đi. Nhưng bản năng của người vợ cũng làm nàng phải nhíu sâu mày khó chịu, rồi lại không thể lên tiếng.
Nếu ngăn cản quát mắng thì quá ích kỷ nhỏ nhen, nhưng làm lơ lại không được, cứ như có cái gai trong lòng, bị nó chích nhói đau từng cơn.
Tần Kinh Như vẫn vô tâm vô phổi, cười đùa tí tởn không phát hiện chút gì, nàng ta còn lấy ra điện thoại quay chụp lách cách để kỷ niệm, xem ra cô nàng này nghiện điện thoại hết thuốc chữa rồi.
Hà Vũ Thủy cũng không hơn gì, chỉ lo mải miết cười đùa, chuyên lựa chọn mấy vật trang sức có màu ngọc lục bảo, hay còn gọi là màu xanh táo, nàng yêu màu này đến nỗi còn không nhìn thấy chồng yêu của mình bị người ta nắm tay dắt đi mất.
Nhưng tại hiện trường vẫn có hai người khác phát hiện sự việc, một là Lương Lạp Đệ và hai là Lâu Hiểu Nga.
Lương Lạp Đệ vì lớn tuổi hơn nên tinh ý nhận ra mọi việc, nhưng nàng không lên tiếng vì thân phận vợ thứ năm còn quá mới mẻ, nếu phải lên tiếng thì đã có bốn người tỷ muội rồi.
Lâu Hiểu Nga thì khác, đối với nàng đám ngọc phỉ thúy trang sức này tuy quý hiếm đẹp đẽ, nhưng thân là tiểu thư cành vàng lá ngọc, con gái của Lâu Bán Thành thì từ nhỏ đến giờ đâu thiếu tiếp xúc với đá quý ngọc thạch.
Vì vậy Lâu Hiểu Nga chỉ tham gia lựa chọn cho vui, để hòa đồng với các tỷ muội, còn tinh thần của nàng thì vẫn chú ý mọi chuyện xung quanh.
Phu quân bị người nắm tay dắt đi, đại tỷ Tần Hoài Như nhíu mày khó chịu... Lâu Hiểu Nga đều nhìn thấy, đều hiểu rõ, nàng không đành lòng để đại tỷ khó chịu bức bối nên mở miệng khai đạo:
- Tần đại tỷ, tỷ đừng quá để ý, Bình An không bụng đói ăn quàng đâu.
- Nhưng...
- Tỷ nghĩ thử xem, nào giờ Bình An luôn sống thật theo bản tâm, nếu chàng thích thì lập tức ra tay bắt lấy, đâu bao giờ cù cưa dè dặt.
- Ờ... ngay bữa đầu tiếp xúc riêng ta đã bị Giang lang ăn sạch rồi.
- Thì đó. Muội cũng vậy nè, bị chuốc rượu đè ra giường luôn...
Giang Bình An đang tắm, bị hai cô vợ nói sau lưng nên hắt xì liên tục chả hiểu vì sao.
Hắn đâu biết chuyện chuốc rượu đè vợ người ra giường cứ bị Lâu Hiểu Nga nhắc mãi, chỉ có trời đất chứng giám, đó là tên vai chính trong nguyên tác làm xằng làm bậy chứ có phải là hắn làm đâu, nhưng sự thật này có lẽ suốt đời hắn cũng không thể thốt ra lời để tự minh oan cho mình được, đành mang tiếng xấu xa trong lòng mấy cô vợ vậy.
Tần Hoài Như nghe Lâu Hiểu Nga nhắc lại mấy vụ xấu xa của ái lang thì hơi vui vẻ lấy lại tinh thần.
- Hiểu Nga muội nhắc nhở vậy thì ta mới nhớ lại, Lạp Đệ muội ấy cũng bị Giang lang ẵm lấy, rồi bắt đi ngay về nhà bữa đầu tiên gặp gỡ luôn. Cho nên chắc có lẽ An tiểu thư này sẽ vô duyên vô phận với phu quân thật rồi...
...
Bữa tiệc tối vừa ăn mừng chuyện tốt của Myanmar, cũng vừa để chia tay cuộc hội tụ ngắn ngủi này.
Các cô vợ của Giang Bình An rất tinh ý, các nàng đeo rất nhiều trang sức phỉ thúy của phó thủ tướng U Nu đưa tặng, để tỏ lòng tôn trọng các món quà quý của ông ta.
Phó thủ tướng U Nu nhìn thấy vậy rất hài lòng trong bụng.
"Thật không ngờ, Giang Bình An thủ tướng đã chân tình và hòa đồng như vậy mà các phu nhân của ngài ấy cũng quá tinh ý, rất chú trọng đến tâm tình của người khác, không có bất kỳ sự kiêu ngạo, kênh kiệu nào cả. Quả nhiên là nồi nào thì vung đó, cực kỳ đáng giá để tin tưởng và thâm giao."
Trong bữa tiệc, Giang Bình An nhân dịp vui vẻ nên nói ra yêu cầu của mấy cô vợ với phó thủ tướng U Nu.
Ông ta cười thật vui vì các món ăn đặc sản quê nhà được người khác yêu thích, đặc biệt đó là gia đình của đại ân nhân. Ông hứa hẹn chắc chắn mỗi lần họp mặt cùng gia đình Giang thủ tướng sẽ luôn mang theo các món ăn đặc sắc để biếu tặng mọi người.
Bữa tiệc thật gọn nhẹ, Giang Bình An còn nhiều việc nên cũng không chần chừ mà lên Hắc Phi Long đi ngay.
Tuy nhiên có một vấn đề khi bay từ Myanmar qua California, đó là sự chênh lệch múi giờ quá lớn giữa hai nơi: khoảng 12 giờ đồng hồ.
Điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đến mọi người, nó sẽ làm r·ối l·oạn đồng hồ sinh học, đặc biệt là đối với hai kiều thê đang mang thai của Giang Bình An.
Vì vậy hắn đành lừa mọi người đeo miếng che mắt để chợp mắt trên Hắc Phi Long, sau đó hắn thu tất cả vào không gian trữ vật, khi nào đến Niger hắn sẽ chọn đúng giờ để thả mọi người ra, không bị ảnh hưởng tiêu cực.
Trong xe giờ chỉ còn một mình Giang Bình An, với thân thể có số liệu rất cao, hắn không hề bị ảnh hưởng do chênh lệch múi giờ, sau đó một mình một xe đơn thân độc mã đến California.
...
8 giờ 15 phút sáng ngày 8/2/1961 giờ địa phương, Hắc Phi Long chở Giang Bình An tới tòa thị chính của thành phố Sacramento.
Thành phố này đây là trung tâm của quận Sacramento và là thủ phủ của tiểu bang California.
Treo lơ lửng trên không trong trạng thái tàng hình, Giang Bình An mở ra bán kính dò xét của cửa hàng ảo rà quét nguyên cả tiểu bang California.
Theo như số liệu thống kê, tiểu bang này diện tích hơn 410.000 km², là tiểu bang lớn thứ ba của Mỹ tính theo diện tích.
Dân số lúc trước là 20 triệu người, trong 10 ngày nay có 4 triệu người rời đi, 12 triệu người kéo tới định cư, làm cho dân số không giảm phản tăng lên đến 28 triệu người.
Nếu xét về tổng thể tài nguyên, kinh tế, xã hội... thì có thể nói California là một miếng bánh ngon nhất nhì cả nước Mỹ.
Giờ nó đã bị Giang Bình An cắt ra lấy mất, nước Mỹ có đau hay không, đau nhiều hay ít thì hắn không biết, nhưng riêng hắn thì lại rất vui trong lòng.
Ở thế giới 1961 hiện tại này, người ta cứ tưởng rằng Mỹ chỉ nhúng tay vào c·hiến t·ranh S quốc từ khi giúp Pháp tái chiếm, sao đó bị hất cẳng ngày 1/1/1961 vừa rồi.
Nhưng đâu ai biết rằng đế quốc Mỹ ở kiếp trước của Giang Bình An, đã vô cùng lưu manh, không thèm ký vào hiệp định Genève ngày 26/4/1954 tại thành phố Genève, Thụy Sĩ.
Sau đó chúng lại dùng cớ không có ký hiệp định để tiếp tục gây hấn, tài trợ... và cuối cùng là trực tiếp tham dự c·hiến t·ranh xâm lược S quốc kéo dài mãi tận 1975 mới kết thúc.
Giang Bình An ngồi một mình trong Hắc Phi Long mà cảm xúc phập phồng, hắn nhớ tới mùa hè đỏ lửa 1972, các thước phim tư liệu quay chụp đầy trời mưa bom bão đạn.
Gọi là mùa hè đỏ lửa thì chắc ai cũng đã hiểu, khi đó Mỹ mở chiến dịch Linebacker II kéo dài 12 ngày đêm, từ ngày 18 đến ngày 29/12/1972, thả xuống tổng cộng trên 10.000 tấn bom ở miền Bắc S quốc.
Lịch sử ở kiếp trước gọi đây là trận chiến Điện Biên Phủ trên không, S quốc đã thắng, Hano đã thắng... nhưng thương tâm lắm, bom đạn khói lửa đã cày nát thủ đô, cày nát miền Bắc.
Nhưng đế quốc Mỹ ở kiếp trước còn một tội ác c·hiến t·ranh dã man hơn.
Chúng nhẫn tâm dùng cả v·ũ k·hí h·óa học trút lên S quốc.
(PS: Chương trình sử dụng các c·hất đ·ộc hóa học của q·uân đ·ội Mỹ ở miền Nam S quốc bắt đầu từ ngày 10/8/1961 và kết thúc vào ngày 31/10/1971 dưới mật danh chung là “Trail Dust”.
Từ năm 1961 đến năm 1971, chỉ trong vòng 10 năm, q·uân đ·ội Mỹ đã tiến hành 19.905 phi vụ, phun rải khoảng 80 triệu lít c·hất đ·ộc hóa học, 61% trong đó là chất da cam chứa 366 kg dioxin xuống gần 26.000 thôn bản, với diện tích hơn 3,06 triệu ha; trong đó có 86% diện tích bị phun rải hơn 2 lần, 11% diện tích bị phun rải hơn 10 lần.)
Suốt mấy đời người S quốc sau c·hiến t·ranh ở kiếp trước, đặc biệt là vùng Đông Nam Bộ, họ đã bị ảnh hưởng của c·hất đ·ộc màu da cam, gây ra thảm cảnh không thể nào lường hết được.
Người dân S quốc khi đó, cứ nghe nhắc tới n·ạn n·hân c·hất đ·ộc màu da cam là căm giận biến sắc...
Thật may mắn, hắn hồn xuyên qua thế giới này trước khi những thảm cảnh, những tội ác đó xảy ra cho S quốc thân yêu của hắn.
Dùng bàn tay vàng ngăn chặn được những thứ xấu xa đó, Giang Bình An rất vui, không biết đã bao lần hắn thầm cảm tạ cửa hàng ảo về điều này.
Giờ đây, tự tay hắn xẻ thịt đế quốc Mỹ, bắt lấy một tiểu bang California giàu có, đây xem như là một đòn trừng phạt nhẹ cho chúng, nhưng vẫn chỉ là trừng phạt nhẹ, còn trong tương lai thì sẽ có nhiều điều thú vị khác chờ đợi đất nước Hoa Kỳ này.
...
Thông qua dò xét bằng bán kính thu hút vật phẩm, Giang Bình An phát hiện khá nhiều điều thú vị ở khắp California
Đầu tiên là ở mọi nơi, mọi người dường như đã trải qua một đêm cuồng hoan hết mình, đâu đâu cũng thấy cảnh tượng bừa bãi hậu party.
Thức ăn, rượu bia vương vãi khắp nơi, không biết có bao nhiêu quý ông, quý bà, quý cô say sưa b·ất t·ỉnh, ngã chổng gọng, ngủ quên đâu đó.
Điều này ứng với dự đoán của phó thủ tướng U Nu rằng dân nhà giàu rất chào đón Liên Minh Thịnh Vượng.
Vậy là tạm ổn, lòng dân ở đây, nhất là dân giàu sụ, rất chào đón, không bất mãn gì khi Liên Minh Thịnh Vượng tiếp quản California.
Điều thú vị thứ hai Giang Bình An phát hiện là có rất nhiều biểu ngữ được căng lên, treo lên chào đón Liên Minh Thịnh Vượng, thậm chí rất nhiều, rất nhiều nhóm người cầm biểu ngữ đi tuần hành vui như ngày hội chào đón Liên Minh.
Giang Bình An nhìn thấy vậy thì cũng không biết nên vui hay buồn. Vui vì được chào đón hay buồn cười cho sự thống trị kiểu Mỹ.
Nhưng thôi, mọi việc cứ để đó hạ hồi phân giải, giờ hắn phải xuống đất để tiếp quản California.
Giang Bình An hò reo trong lòng:
"California... ta tới đây..."