Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 149. Supper Giang

Chương 149. Supper Giang


Giang Bình An hò reo trong lòng:

"California... ta tới đây..."

Cả quảng trường trước tòa thị chính đã đứng đông đảo rất nhiều người, phía trên bục sân khấu là đại diện cho chính quyền, phía dưới đứng chen chúc là người dân tò mò đi tham gia sự kiện.

Theo ý nghĩ của người dân, đây có thể là thời khắc quan trọng nhất của cả California mà họ không thể bỏ qua.

Nhưng dân chúng bình thường chỉ có thể đứng phía sau, còn phía trước thì phải dành cho tầng lớp nhà giàu, diễn viên, ca sĩ... cùng với các hộ vệ của họ.

Tội nghiệp những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu này, đêm qua chơi quá phiêu, nên sáng nay đều mắt nhắm mắt mở đến tham dự, nhưng đây chỉ là những người số ít ham vui hoặc có những mục đích khác, còn lại hầu hết tầng lớp thượng lưu vẫn đang ngủ say khò khò ở nhà.

Dĩ nhiên không phải họ không biết sáng nay là thời khắc lịch sử, nhưng chỉ có trời mới biết cuộc bàn giao này có an toàn hay không, nếu lỡ máy bay n·ém b·om, đặt mìn hẹn giờ, hoặc á·m s·át lạc đ·ạ·n thì sao? Thôi thì ở nhà cho nó lành, sau này năm dài tháng rộng, thiếu gì cơ hội để giao lưu với chính quyền mới.

Thậm chí những người ở nhà còn cười chê lũ ngốc đi tham gia là không yêu quý tánh mạng, quá mạo hiểm, không đáng chút nào.

Nhưng những người mạo hiểm đến đây, họ lại âm thầm chửi rủa lũ ngu đang trốn ở nhà để ngủ, họ chửi vì lũ kia không biết tài phép và sức mạnh của Giang Bình An thủ tướng, kiêm chủ tịch điều hành Liên Minh Thịnh Vượng mạnh mẽ cỡ nào. Có thể nói, hầu như có mặt ở đây thì đều có tiềm chất là fan hâm mộ của Giang Bình An.

Những fan hâm mộ tiềm ẩn này cho rằng: lúc trước ngày 1/2, trong lễ đăng cơ của Thịnh Đế Phổ Nghi, cả mấy chục máy bay tiêm kích siêu thanh đ·ánh b·om mà còn không làm được gì buổi đại lễ đó cả, thì giờ đây nơi này cũng sẽ vậy, chắc chắn bình an thuận lợi.

Ở đời nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. Không biết được ai sẽ đúng hay ai sẽ sai, trừ phi đến phút cuối.

Trong lúc mọi người chờ đợi tại quảng trường hơn nữa giờ với tâm trạng nôn nao, chợt trên không trung vài trăm mét hiện hình ra một chiếc xe bay to lớn, xe này toàn một màu đen, từ từ hạ xuống sân khấu.

Chỉ mới màn mở đầu siêu ngầu này thôi đã kích thích mọi người hưng phấn quá mức, đây là một màn xuất hiện siêu kinh điển của các siêu anh hùng, đặc biệt là cực kỳ giống với phong cách của Batman, một nhân vật đang làm mưa làm gió trong điện ảnh của Mỹ.

Mọi người lần đầu tiên huýt sáo cổ vũ cho sự xuất hiện của Giang Bình An.

Xe hạ xuống sân khấu rất êm, cũng may vật liệu làm ra Hắc Phi Long rất nhẹ nên sân khấu không bị quá tải, vẫn chịu đựng được, cửa xe tự động mở ra trong tiếng hò reo ngày càng phấn khích của mọi người.

Giang Bình An thấy người dân ở đây thích chơi kiểu này nên hắn quyết định khoe khoang hơn nữa. Hắn chưa ra ngay mà vẫn ngồi trong xe, cho lấy ra 30 người máy chuyên về xã giao, làm việc hành chánh tiếp quản chính quyền... và cho họ lần lượt ra khỏi xe trước.

Trong quảng trường và trên bục sân khấu, người dân và các quan chức chỉ thấy từng người tuấn nam, mỹ nữ đi ra khỏi chiếc xe đen, nam mặc áo vest đen, nữ mặc váy công sở đen, tất cả chỉ toàn đen và đen.

Tiếng huýt sáo reo hò cổ vũ xen lẫn từng câu bàn tán:

- Thật không thể tin nổi! Cả 30 con người mà chen chúc trong một chiếc xe bé tẹo ấy à? Đùa gì vậy? Không lẽ đây là gánh xiếc đang biểu diễn tiết mục sao, ha ha ha...

- Cứt c·h·ó! Im ngay cái miệng thối tha của ngươi ngay đi, đừng chế nhạo Giang thủ tướng. Ngươi không thấy xe này bay từ trên trời xuống à? Ngươi không thấy nó giống UFO à?

- Đúng vậy, xe này quá ngầu, chắc chắn bên trong rất rộng rãi không giống như nhỏ xíu bề ngoài đâu... Các ngươi không chú ý cả mấy chục người vừa bước ra không ai bị nhăn nhúm quần áo à?

- Không biết có ai cảm thấy giống ta không? Ta cảm thấy Giang thủ tướng quá giống Batman, nhưng còn ghê gớm hơn Batman nhiều vì xe bay trên trời luôn...

- Mày nói rất đúng. Giỏi hơn Batman nhiều...

Phía dưới hò reo bàn tán không ngớt, phía trên sân khấu 30 người nam nữ đã đi ra hoàn tất, tất cả đều có tầm vóc cao to, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, họ đều có làn da vàng châu Á nhưng nét mặt lại hoàn toàn góc cạnh như những người châu Âu, chỉ nhiêu đó thôi cũng đã chiếm được hầu hết thiện cảm của mọi người xung quanh. Họ chia ra đứng hai bên xe, chờ đợi chủ nhân Giang Bình An bước ra.

Đợi thêm mười giây nữa cho thêm trang trọng, Giang Bình An mới bước ra ngoài trong bộ vest trắng, giày da trắng đặc trưng.

Hắn vừa bước ra, tuy tầm vóc không cao bằng mọi người nhưng vẫn ngay lập tức trở thành tâm điểm của cả hội trường.

Lúc này tiếng mọi người vỗ tay, huýt sáo, hò reo đã cao l·ên đ·ỉnh điểm để chào đón vị lãnh đạo lớn nhất của Liên Minh Thịnh Vượng, cũng tức là vị lãnh đạo lớn nhất của California từ giờ trở đi.

Giang Bình An giơ tay lên vẫy để đáp tạ chân tình của mọi người, và ngay trong lúc hắn giơ tay lên này, có vài tiếng động lạ đã vang lên, như thể muốn chào mừng hắn đến đây:

Víu... Víu... Bụp... Đoàng...

Có tổng cộng 10 tiếng động lạ khác nhau, có lớn có nhỏ, có dễ nghe có khó nghe, có bị chìm vào tiếng hò reo của dân chúng và cũng có tiếng quá lớn át luôn tiếng mọi người.

Đối với những tiếng này, phải nói rằng dân nơi đây cực kỳ quen thuộc bởi vì nó đều là tiếng s·ú·n·g, thậm chí đều là tiếng s·ú·n·g bắn tỉa, á·m s·át. Và dĩ nhiên mục tiêu chỉ có 1: đó là Giang Bình An mặc áo vest trắng tinh giữa một đám người mặc vest đen thùi.

Mục tiêu á·m s·át lần này quá dễ dàng cho 10 tên sát thủ bắn tỉa, chẳng những không có ai che chắn mà lại còn huênh hoang mặc áo vest trắng, không hề lo sợ, không hề cảnh giác, nganh nhiên đứng đó một mình vẫy tay chào đám đông.

Tất cả sát thủ đều là những tay thiện xạ bậc nhất, đều chọn giây phút mục tiêu mất tập trung nhất để nổ s·ú·n·g.

Cả 10 viên đ·ạ·n bay thật nhanh, không để cho bất kì ai kịp phản ứng phóng thẳng đến mục tiêu, có 4 viên vào đầu, 4 viên vào tim vào hai viên nhắm vào cổ.

Nhưng chuyện đời éo le, bắn thì dễ nhưng thành công thì chưa chắc, còn cách Giang Bình An 10 mét thì cả 10 viên đ·ạ·n á·m s·át này đã bị Giang Bình An chờ đợi nãy giờ thu luôn vào không gian trữ vật, làm chúng mất đi động năng rồi lấy mười đầu đ·ạ·n còn nóng hổi này ra cầm trong tay.

Hắn còn cẩn thận giả thần giả quỷ cho tay quơ chụp lung tung cực nhanh như thể đang bắt lấy các viên đ·ạ·n á·m s·át hắn, sau đó xòe tay ra biểu diễn cho mọi người thấy mười cái đầu đ·ạ·n nóng bỏng b·ốc k·hói.

May mà Giang Bình An đã chuẩn bị trước cho màn ảo thuật này, đeo sẵn găng tay cách nhiệt mỏng màu da người, như vậy mới không bị các đầu đ·ạ·n này làm phỏng tay.

Phía trên sân khấu Giang Bình An biểu diễn.

Phía dưới sân khấu mọi người phản ứng hỗn loạn, ai cũng sợ đ·ạ·n lạc c·hết oan.

Nhưng sự hỗn loạn này đã dừng lại ngay lập tức khi mười đầu viên đ·ạ·n á·m s·át rơi từ tay Giang Bình An xuống sàn sân khấu.

Không khí chợt im lặng như tờ trong 5 giây, mọi người mới dần nhận ra tất cả đều an toàn, không có tội ác nào thành công diễn ra.

Phía quan chức Mỹ tại hiện trường âm thầm tiếc nuối đã á·m s·át không thành công, nhưng đồng thời họ lại run sợ bị người thủ tướng thần bí này trả thù kịch liệt. Tất cả họ đều được thông báo trước sẽ có kế hoạch B nhằm vào Giang Bình An, và được yêu cầu đứng xa xa mục tiêu tránh đ·ạ·n lạc, nhưng những kẻ tội nghiệp này đâu có biết phía dưới sân khấu chôn 2 tấn thuốc nổ điều khiển từ xa.

Nếu bắn tỉa không thành công thì sẽ... Bùm... xong ngay mọi việc.

Nhưng may mắn cho đám quan chức Mỹ này cũng như mọi người xung quanh, 2 tấn thuốc nổ đã nằm gọn trong không gian trữ vật trước khi Hắc Phi Long hạ xuống sân khấu.

Thế nhưng ngoài dự đoán của các quan chức Mỹ, không có sự trả thù nào của Giang thủ tướng xảy ra cả, hắn thậm chí còn không thèm hỏi một câu theo kiểu như:

- Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Sao để cho người sát ta? Mấy người muốn c·hết à?

Hắn lười tính sổ chi li phí đầu óc, chỉ âm thầm thu luôn mười tên sát thủ thiện xạ vào không gian trữ vật, để dành mai mốt qua Niger bổ sung vào lao động công ích cải tạo sa mạc Sahara.

Thật ra lúc đầu rà quét thì Giang Bình An đã phát hiện các sát thủ vì bên cạnh chúng có sẵn s·ú·n·g ngắm, nhưng hắn cố ý để chúng nổ s·ú·n·g.

Chỉ có như vậy hắn mới có dịp trình diễn một màn tay không bắt đ·ạ·n đỉnh cấp, vừa để tặng cho mọi người giải trí vừa để dằn mặt chính quyền Washington, buộc họ kh·iếp sợ, từ bỏ mấy trò á·m s·át lén lút, hoàn toàn không có tác dụng với hắn.

Màn biểu diễn này thành công vang dội, nó in sâu vào tâm trí tất cả những người có mặt ở đây, bất kể giàu sang hay nghèo hèn, bất kể dân thường hay quan chức... biến các fan tiềm ẩn trở thành các fan hâm mộ thật sự, các cuồng tín đồ trước sự mạnh mẽ siêu nhiên của Giang thủ tướng.

Các fan hâm mộ, các cuồng tín đồ này bắt đầu đua nhau hò reo cổ vũ, nam nữ thanh niên quá khích cởi phăng áo khoác, áo thun cầm trên tay quay tròn thật mạnh... Trong đó không thiếu các mỹ nữ ăn mặc phong phanh, vừa cởi áo thun ra quay thì đã l·ộ h·àng hết cả, nhưng tất cả đều bất chấp, cứ vui hết mình rồi tính sau.

Đâu đó đã bắt đầu có người hò reo lên khẩu hiệu:

- Supper Giang...

- Supper Giang...

Sau đó khẩu hiệu này được mọi người chấp nhận và bắt chước, âm thanh hô lên càng lúc càng lớn, càng lúc càng đồng bộ:

- Supper Giang... Supper Giang... I love you...

Khung cảnh sôi trào nhiệt huyết này làm phía xa xa một đám người lén lút quan sát quá bực bội:

- Henry, bấm nút cho nổ mẹ nó đi, cho chúng nó c·hết hết đi, lũ bán nước khốn kiếp!

- Rồi... rồi... xong ngay đây, bình tĩnh nào Terry!

- Bình tĩnh cái gì? Bấm nút đi!

- Ok... ta bấm đây...

Chương 149. Supper Giang