Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 219 (Xui Có Thưởng). Náo nhiệt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 219 (Xui Có Thưởng). Náo nhiệt


- Ha ha... tưởng cái gì to tát... bánh tráng Hoàng Gia này không được!

- Như vầy được chưa đại ca?

Đến lúc gần đến sân chơi Bến Đò cả đám chợt sững sờ vì đã thấy từ xa 12 con giáp đèn laser rực rỡ hoạt động trên bầu trời với độ cao cả chục mét, nguyên đám huýt sáo rồi vọt qua Bảo để vào sân chơi...

- Thôi bỏ vụ đó đi, cả đời tao không bao giờ bằng mày được cái vụ đó, tao chỉ hơn mỗi Chaien mà thôi.

Bảo thở dài vỗ vai bạn chí cốt:

Thạch San chợt nghiêm túc tiến vào chủ đề chính:

- Chuyện nhỏ, em sẽ trổ tài nấu cho anh ăn được chưa?

Trưa nắng nóng hai người chờ tiêu cơm xong lại ôm nhau ngủ, Nguyệt khổ sở và vui sướng gồng mình chịu đựng.

Bảo ghé vào nhận đèn laser, Trụi giao nguyên bao to:

- Thật không?

- Á đù... biến đi cho nước nó trong! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Mày thử nghĩ coi lúc trước tao vừa xấu trai, vừa nghèo đúng không?

Bảo rất thông minh, biết cô bé không có ý gì nên không hề ghen chỉ cười hắc hắc, lấy điện thoại ra cho Nguyệt xem hình Trụi trước khi được kỳ ngộ.

- Vậy cô năm nói đi... chuyện gì đây?

Chương 219 (Xui Có Thưởng). Náo nhiệt

Có gần phân nửa tay chơi thử chạy theo Bảo và Nguyệt tạo ra một cảnh tượng rất mắc cười: một chiếc Dream thái ngoan hiền dẫn đầu gần 20 xe PKL, mớ này đều có đèn laser nhưng không dám bật trên đường vì sợ bị vịn cái tội g·ây r·ối t·rật t·ự công cộng!

- Ok... anh sẽ có siêu quà tặng cho em nhưng em cũng phải thưởng công anh khổ cực chứ!

- Mày có tụng 180 năm cũng vậy thôi, phật độ người ta không độ mày đâu!

- Trời ơi... hai người này là một sao?

Thạch San nổi cơn tam bành lục tặc nghiến răng trèo trẹo nhưng mặt vẫn cười tươi rút khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho tên bị liệt tay liệt chân này.

Không vào không biết vừa vào liền thấy bên trong rộng khủng kh·iếp cỡ vài chục hecta, có đường nội bộ vờn quanh thích hợp chạy xe trình diễn nội bộ, vậy là không ai bảo ai bật lên con thú cưng laser của mình, trong đó có cả khủng long bạo chúa của Bảo lúc trước.

- Ừ... trăm sự nhờ mày... sau này con đầu lòng của tao đặt tên mày để trả ơn!

Ở chiều ngược lại người dân tới chơi cũng thích thú chiêm ngưỡng dàn xe PKL đa dạng đẹp đẽ và siêu mạnh, các con thú laser kia cũng quá tuyệt, làm bầu trời sân chơi trở thành sân khấu trình diễn ánh sáng và âm thanh như trong phim ảnh hoặc hoạt hình gì đó, quá thú vị.

Mớ đèn này Đô lãnh đạo nhóm sao đỏ mấy nhóc choai choai làm việc. Chỉ cần cắm 12 cây cọc cao 3 mét, gắn đèn lên trên và đúng 6 giờ 30 tối chúng sẽ sáng đến 12 giờ khuya tự tắt.

- Thôi đi mày ơi... mày mới sướng á... cả chục girl luôn!

- He he... sao tự nhiên cô ba không phục vụ nữa?

- Tuần sau em thi rồi có tự tin không?

- Nói chuyện trước đi, chỉ cần anh tư gật đầu thì ta đây đút tiếp!

- Không... anh còn phải cảm ơn thằng Cường, nhờ nó mà anh mới quen được em...

- Đúng!

- A mi phò phò... thiện tai thiện tai!

- Dễ ợt... cứ mua ở đây đem về bán, lấy giá sỉ về bán lẻ không ngon hơn sao?

Đi cùng Thạch San ra lò bánh tráng của Tiểu Muội, Trụi mang theo đèn laser vừa để trang trí cho sân chơi vừa để giao hàng cho Bảo.

- Số gì tầm này?

- Nếu được xuất sắc em có thưởng cho anh không?

- Cho nó mổ luôn không sao đâu nhưng lúc bán mày phải giao kèo nếu banh xác thì không được khiếu nại, trả hàng hay kêu rêu...

- Nhưng nước khế được mà... cứ báo giá tiền tôi sẽ chuẩn bị!

Mấy em bé thích thú mê tơi, ba mẹ tụi nó thì gặm bánh tráng Hoàng Gia lia lịa không dừng được miệng...

- Ừ.

...

- Có chứ, chiều nay, ngày mai ngày mốt em sẽ được anh ôn thêm nữa, biết đâu được học sinh xuất sắc luôn á!

- Hắc hắc...

- Đ M... rồi buồn buồn lôi nó ra chửi xéo tao chứ gì... cút...

Nhóm sao đỏ báo cáo công việc cho Trụi việc quản lý c·h·ó chạy rong rất hiệu quả nhờ 2 người trực ngay cổng xua đuổi c·h·ó chạy hoang không cho vào, như vậy khỏi dí bắt c·h·ó hoặc hốt phân c·h·ó cực khổ.

- Chaien mới ngon á... một mình một gốc cây tha hồ vun phân tưới nước!

- 50 đèn luôn đó, ok chưa?

- Anh tiếc không?

Những ai vi phạm sẽ bị mời ra ngoài, ai muốn quậy thì phải tự lo liệu vì ở đây là sân của 9 ly đại sát thần...

(còn tiếp)

- Thêm bánh tráng đi...

Bảo cười hề hề phản đòn:

- Lúc đó có ma nào thèm ngó tao nên tao máu lửa và ăn tạp, gặp đâu cũng xực vì sống nay c·hết mai, hưởng được gì thì hưởng!

- Có vụ này căng nè!

- Á đù... vậy sao mày không bắt chước hả Nobita?

- Sến quá ông ơi!

- Hic hic... mụn quá trời, da đen, răng vàng khè, kiểu tóc lúa hết sức!

Bảo cười cười mà lòng chột dạ nên bẻ qua chuyện khác:

- Tôi muốn công thức bánh tráng Hoàng Gia.

- Hắc hắc...

Sau đêm nay sân chơi đã thành công thăng hoa, giúp được rất nhiều người muốn vui chơi hóng mát ban đêm chung cả gia đình.

- Ok quá trời luôn, đợt hàng này giá 130 triệu/cái, tao hốt được tỷ rưỡi chứ đâu ít!

Đám chơi xe còn lại chạy theo định vị thử qua đây, vừa qua thì yêu ngay vì ở đây rộng rãi, tự do, và có quá nhiều khán giả trầm trồ khen ngợi, đặc biệt là nẹt pô thoải mái không làm phiền ai cả... (đọc tại Qidian-VP.com)

- Có cái lò bánh tráng này được rồi, làm chi cái khác cho mệt!

- Coi vậy chứ không phải vậy, khổ lắm!

- Ê... vừa vừa thôi anh hai...

- Aizzz... bởi vậy mới có câu chớ khinh thiếu niên nghèo... lúc trước nó nghèo khổ xấu như vậy nên thay đổi một cái là thăng hạng vù vù chứ ai như anh, giờ đã là max cấp không thăng gì được nữa!

- Ha ha ha... thấy chưa, lòi cái đuôi háo sắc chứ số phận mẹ gì!

- Hi hi... như này được rồi.

- Khổ cái gì... sướng quá khóc à!

- Aizzz... làm ăn là vậy thôi, làm dâu trăm họ, thế nào cũng gặp một mớ lưu manh, mày đừng buồn, tụi nó chỉ là số ít, khách hàng chân chính rất nhiều. Đứa nào léng phéng cho vào sổ đen, đứa nào cù nhây thì báo tao, tao xử cho!

Mấy tay chơi PKL gọi điện kêu đám kia tới đây chơi chung cho vui, bãi tập kết kia vừa chán vừa sợ giao thông hốt, bên này là sân chơi không sợ bị hốt...

Bảo và Nguyệt vào sau, nàng chỉ vào khủng long bạo chúa và reo lên:

- Nhưng anh không thấy nước khế chua và bánh tráng Hoàng Gia này là tuyệt phối sao. Lúc trước không có thì thôi, giờ có rồi mà bán nước khế không có bánh tráng Hoàng Gia coi sao được?

Bảo mặt mày hớn hở vì đang ngụp lặn trong tình yêu cuồng nhiệt:

Nghĩ như vậy nhưng khi Bảo chở nàng về lại thấy bày ra món bún đậu mắm tôm.

Có tên tuổi này trấn thủ ai cũng ngoan như cún, nếu ngu ngốc không biết thì đã có rất nhiều tay anh chị sẵn sàng ra tay thay cho đại sát thần, vì vậy sân chơi thực sự trở nên bổ ích cho tất cả mọi người, trở thành điểm hẹn quen thuộc mỗi khi đêm đến...

- Ừ... giờ nó đi với thằng Cường rồi!

- Ừ... dính vô đám đó mệt thiệt, sợ nhất tụi nó vừa ăn c·ướp vừa la làng lại thêm ăn vạ thì mệt mỏi!

- Rồi đùng một cái thời tới cản không kịp, tao đẹp trai, nhiều tiền xài không hết nhưng các mối quan hệ đều có rồi không lẽ hắt hủi người ta?

- Thôi ráng cống hiến đi, tao cũng thương mày, muốn giúp mày san sẻ lắm chỉ sợ mày không chịu...

Chiều nay thứ Sáu Nguyệt được nghỉ, giờ về nhà nhỏ nấu ăn hoành tráng mới được.

8 giờ tối chở nàng ra bãi tập kết xe PKL giao hàng đèn laser, Nguyệt tận mắt thấy Bảo kiếm lời 1,5 tỷ ngon lành, sau đó Bảo rủ rê mọi người chạy đến xóm Bến Đò check sân chơi mới.

12 đèn laser hình 12 con giáp phiên bản đặc biệt vừa to vừa sáng để tạo sân chơi buổi tối cho mọi người.

Kế đó Trụi vào ngồi quán nước, tất cả dân giang hồ có mặt vội đến chào hỏi gửi thuốc lá, Trụi gọi tên từng người quen khiến ai cũng vui mừng vì đại sát thần còn nhớ tên mình.

Tuần sau Nguyệt sẽ thi giữa kỳ nhưng nàng không chút lo lắng. Kiến thức các môn nàng đã nắm chắc, điểm 9-10 thì hên xui nhưng 7-8 thì nàng rất nắm chắc, xui lắm thì cũng 6 điểm trở lên không có gì phải sợ.

- Sướng nhất là mày rồi, hôm qua gặp mặt bạn gái mày đẹp hết hồn luôn!

Giằng co hồi lâu Thạch San đành chịu thua, chỉ được lấy hàng như đại lý về bán lẻ ở các quầy kinh doanh nước khế, cũng nhờ vậy lượng hàng tiêu thụ tăng lên đột biến, lò bánh tráng tiếp tục mở rộng, số nhân viên tăng lên 200 người thu hút hết người lao động rảnh rỗi trong xóm và cả những khu lân cận.

Bảo mỉm cười bật đèn laser mèo Kitty để trên giỏ xe rồi cũng chạy quanh quẩn hóng mát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiều học ôn bài cực lực, sau đó Bảo chở nàng đi ăn lẩu hải sản.

- Liệt cái đầu mày... về đèn laser á... bên tàu đặt hàng mua 5 cái, tao nghi tụi nó mua về mổ ra để ă·n c·ắp công nghệ.

- Nước khế là pha chế phục vụ tại chỗ, bị hạn chế nhiều thứ còn bánh tráng này làm ra vận chuyển đi đâu lại không được?

Thôi thì ăn như này gọn nhẹ cũng được... cả hai ăn uống xôm tụ, Nguyệt bàn tán về bữa tiệc nhậu chiều tối hôm qua:

...

Trưa gần 12 giờ Nguyệt ra khỏi trường tung tăng chạy đến gốc cây phượng vĩ, giờ mới đầu tháng 3 chưa thấy hoa phượng, chưa thấy ve kêu nhưng không khí hè đã râm ran.

Trụi đi một vòng thấy dù là ngày thường nhưng có rất nhiều người vào chơi ở dưới các bóng cây lớn Thạch lão gia chừa lại, đây đều là các loại cây rừng mọc hoang, không có giá trị kinh tế nhưng rất dẻo dai, không có hiện tượng gãy nhánh hay ngã đổ bất thường.

...

- Ừ... hợp lý!

Mặt đất khắp nơi tuy lởm chởm cỏ dại đan xen nhưng rất sạch, không có rác nylon, không có phân c·h·ó, cũng không thấy kim tiêm các loại.

- Anh ơi... không ngờ anh Trụi đẹp trai ác thiệt!

- Hứ... anh thưởng em thì có!

- Vụ gì... mày bị liệt dương hả?

Càng nghĩ gò má Nguyệt càng đỏ hây hây, xuân tình nhộn nhạo... chấm miếng bún đậu vào mắm tôm bỏ vào miệng không thấy mặn mà chỉ thấy ngọt lừ lừ... không lẽ mắm tôm bỏ vào quá nhiều đường?!!

- Hả... là sao?

Vụ không có kim tiêm là nhờ Đô dằn mặt tất cả thành phần sử dụng thứ này, Đô nói thẳng đây là bãi của 9 ly, một là đi chỗ khác chơi, hai là thu dọn sạch sẽ nếu không muốn gãy tay hay gãy chân.

Dạo một vòng sân chơi Trụi vào chào hỏi bà con đang làm trong lò, lò này do Tiểu Muội hoàn toàn làm chủ không giống như quán nước khế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lượng người tập trung mỗi ngày một đông kéo theo đội ngũ buôn bán lề đường, họ mới đầu hơi e ngại sau đó mới biết trong này buôn bán thoải mái không thu phí, chỉ cần đảm bảo vệ sinh, không giành khách giành chỗ, không buôn bán g·ian l·ận thực phẩm kém chất lượng là được.

Bảo gật đầu nhưng mặt mày méo xẹo, Nguyệt thừa biết anh mỏ nhọn muốn gì nhưng làm vậy thì mắc cỡ c·hết luôn á!

Bảo cười hắc hắc chạy đi tiếp tục chuỗi ngày mật ngọt với bạn gái bé nhỏ, lửa sắp đốt cháy rơm rồi, khói đã ngún nghi ngút. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Anh ơi... khủng long của anh kìa!

- Cái số mày ơi!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 219 (Xui Có Thưởng). Náo nhiệt