- Chủ tịch Hà, di ngôn của Thịnh Đế Phổ Nghi muốn sát nhập Hoa Nam và Hoa Bắc rồi sau đó nhập hết vào cho S quốc, ngài là người đại diện của S quốc, ngài có chấp nhận không?
Chủ tịch Hà nghe Giang Bình An hỏi trực tiếp, ông liền run rẩy thân mình vì kích động. Dù cho một đứa trẻ lên 3 cũng sẽ biết đây là của trời cho, là cơ hội để S quốc thăng cấp thành đại quốc, quát tháo phong vân, tranh giành thiên hạ.
Nếu trong tình huống bình thường, rất có thể chủ tịch Hà sẽ... từ chối. Phải biết rằng dù là của trời cho, bánh có nhân từ trên trời rơi xuống... nhưng điều kiện là bánh này đừng quá bự, nếu nó bự như một cái tòa nhà cao tầng từ trên trời giáng xuống, thì lúc đó là tai họa chứ không phải là phúc phận. Ví dụ đơn giản, một khối vàng khổng lồ rơi từ vũ trụ rớt xuống sân nhà, ta vui sướng trở thành tỷ phú. Nhưng nếu khối vàng này to như trái núi mà từ vũ trụ rơi xuống... e rằng lúc đó cả thế giới có nguy cơ d·iệt c·hủng luôn giống như loài khủng long xa xưa.
Trong mắt của chủ tịch Hà, việc cả Trung Hoa hơn 9 triệu km² và hơn 700 triệu dân số sát nhập vào S quốc chỉ rộng hơn 300.000 km², dân số vừa cán mốc 40 triệu... hai bên chênh lệch to lớn lắm, đến chừng đó chưa biết là phúc hay là họa.
Nhưng may mắn thay đó chỉ là tình huống thông thường, chủ tịch Hà sẽ từ chối. Còn hiện giờ là tình huống đặc biệt.
Đầu tiên ý muốn tặng không cả nước Trung Hoa là di ngôn của Thịnh Đế Phổ Nghi, ai ai cũng đều biết, không tồn tại vấn đề xâm lược hoặc âm mưu quỷ kế. Đây là có danh có phận hẳn hòi.
Thứ hai là có Giang Bình An, một Thần Tiên Thủ Tướng đứng ra bảo kê, coi như là vạn vô nhất thất, 100% an toàn.
Cuối cùng, quan trọng nhất lại là... rùa thần Quy Phù Nam đã lên tiếng nói khí vận giao long của S quốc đang có cơ hội lột xác thành chân long, bay lượn cửu thiên. Cái cơ hội này có lẽ chỉ có một, và chính ngay tại lúc này. Sự tình quá minh bạch, không cho chủ tịch Hà chần chừ gì nữa, ông đứng ra chấp tay vái linh đường và trả lời:
- Ta trước tiên có lời cảm tạ bạn hiền Thịnh Đế Phổ Nghi. Tuy ngài tao n·gộ đ·ộc thủ, phải bị độc phát thân vong, nhưng giờ phút lâm chung vẫn nhớ tình bạn cũ, tặng cả Trung Hoa cho S quốc. Ta rất vinh hạnh đón nhận món quà to lớn khổng lồ này. Ta hứa sẽ chăm nom cho nó thật tốt để ngài yên lòng nơi chín suối!
Giang Bình An vui vẻ gật đầu, hắn tuyên bố: - Vậy từ bây giờ...
- Khoan đã Giang thủ tướng. - Một người trong phái đoàn của Mỹ đứng ra cản trở - Tôi thấy chuyện sát nhập cả hai quốc gia như vầy, tuy là chuyện riêng của hai nước, nhưng trên thực tế nó lại là chuyện lớn của quốc tế, ảnh hưởng đến mọi quốc gia. Tôi xin ngài hãy xem xét cho các quốc gia khác góp ý kiến vào việc hệ trọng này!
Giang Bình An khó chịu, hắn nhăn mặt lên tiếng: - Hừ! Đã biết đây là chuyện riêng của hai nước, vậy mà vẫn có người đòi tỏ ý kiến. Ha ha ha... Ta là đại nhân phải có đại lượng. Thôi được... vậy hiện giờ hãy để cho các nguyên thủ quốc gia giơ tay biểu quyết xem có đồng ý cho hai nước sát nhập hay không. Xin tất cả các nguyên thủ quốc gia chú ý, hiện giờ ai đồng ý Trung Hoa nhập vào S quốc hãy giơ tay ủng hộ!
Lời Giang Bình An vừa dứt, các phái đoàn mừng thầm vì có cơ hội thọc gậy bánh xe trả thù vụ thất bại chia cổ phần khu công nghiệp vừa rồi. Còn việc đòi phía Bắc Kinh thực hiện giao kèo là một điều không tưởng và ngu ngốc, khi cả phái đoàn Bắc Kinh b·ị b·ắt giam thì các hợp đồng cũ cầm bằng như đổ sông đổ biển... Cũng may các đại quốc trong vụ việc này không bỏ vốn đầu tư quá nhiều, chỉ động, động khẩu chứ không động thủ!
Nhưng ở đời, đôi khi làm ác trót lọt, đôi khi lại xui xẻo mất cả chì lẫn chài, nhất là khi Ma Thần đã hiện thế, đã ghi hận trong tâm, ngay tại giờ phút này, tất cả phái đoàn đều chưa biết đất nước của họ sẽ phải mất thứ gì khi bị Ma Thần ghét bỏ...
Các phái đoàn nhơn nhơn đắc ý, họ chắc chắn các nguyên thủ của họ không ai giơ tay ủng hộ Trung Hoa sát nhập vào S quốc. Nhưng chuyện ma quỷ khó tin nhất lại vẫn xảy ra đánh sập hết thảy tam quan của tất cả quan chức trong các phái đoàn, khi mà lần lượt từng nguyên thủ quốc gia đều giơ cao cánh tay ủng hộ cho vụ sát nhập thế kỷ này!
- Trời, sao tổng thống ngài lại giơ tay làm gì! Đây là giơ tay ủng hộ sát nhập chứ có phải giơ tay phủ quyết đâu?
Tân tổng thống Mỹ: - Ta là giơ tay ủng hộ sát nhập, không có lầm lẫn gì ở đây cả!
- ???
- Tại sao? Tại sao ngài lại ủng hộ?
Tân tổng thống Mỹ: - Ta đánh không lại! Và các ngươi hãy nhìn đi, tất cả các nguyên thủ khác cũng ủng hộ kìa! Ta đành ủng hộ theo thôi.
Các quan chức phái đoàn Mỹ nhìn quanh, quả nhiên mọi phái đoàn khác, các nguyên thủ đều giơ tay, họ đều bị chất vấn nhưng đều trả lời na ná giống ý của tân tổng thống Mỹ, cuối cùng rồi không ai phân biệt được thật giả, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao 100% các nguyên thủ quốc gia lại giơ tay ủng hộ một quyết định trọng đại quá dễ dàng và hời hợt như vậy.
Giang Bình An lại cất lên giọng cười ngạo nghễ đầy ma tính:
- Ta xin cảm tạ tất cả mọi người đã nhiệt tình ủng hộ cho quyết định sát nhập toàn bộ Trung Hoa vào S quốc.
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp...
Mọi người miễn cưỡng vỗ tay, tan rã mọi hứng thú, nhưng khi ai nấy chuẩn bị rút lui thì lại nghe Giang Bình An cất giọng hỏi dò chủ tịch Hà:
- Chủ tịch Hà, ta thân là thủ tướng của Đại Thịnh đế quốc và cũng là thủ tướng của S quốc, hôm nay ta muốn cầu xin ngài một việc lớn về S quốc.
Chủ tịch Hà ngẫm mãi cũng không nghĩ ra chuyện gì, Giang Bình An chưa nói trước gì cả, hoàn toàn bất ngờ nhưng ông rất tin tưởng Giang thủ tướng, người này thân Bắc hồn Nam, luôn xem trọng S quốc hơn tất cả, vì vậy chủ tịch Hà mạnh dạn hỏi dò:
- Xin mời Giang thủ tướng cứ nói. Chính ngài đã giúp S quốc giải phóng miền Nam, giúp S quốc từng bước phát triển đi lên mới có được thành tựu như ngày nay... Ngài lại vừa tặng cả nước Trung Hoa rộng lớn cho S quốc, ta nghĩ ta không có lý do gì từ chối lời cầu xin của ngài cả, kể cả cái chức chủ tịch này của ta!
Các phái đoàn quốc tế ngơ ngác nhìn thủ tướng và chủ tịch S quốc kẻ xin người cho quá dễ dàng mà không hiểu chuyện gì, họ đành tò mò ở lại xem đang diễn tuồng kịch gì, có hay hay không? Nhưng họ đâu có biết, l·ễ t·ang này đến thì dễ nhưng muốn đi thì rất khó, phía ngoài các cửa lớn ra vào của Thịnh Cung đã được đóng giữ đại lượng lính đánh thuê với võ trang đầy đủ, nội bất xuất, ngoại bất nhập... Các phái đoàn quốc tế muốn rời khỏi ra về e rằng phải bị lột một lớp da, thậm chí rất có thể bị Ma Thần Giang Bình An ăn luôn cả xương lẫn thịt, điển hình như phái đoàn của Bắc Kinh!
Giang Bình An nghe chủ tịch Hà bộc bạch chân tình, mặt của hắn giãn ra, lệ khí giảm xuống không còn, lần đầu tiên nụ cười nắng ấm của hắn đã lại xuất hiện trong suốt hai ngày t·ang l·ễ này, dù rằng cặp mắt của hắn vẫn t·ang t·hương tiếc nuối...
- Chủ tịch Hà, cảm ơn ngài và S quốc tin tưởng ta. Hôm nay ta muốn xin một điều không liên quan đến lợi ích, không liên quan đến quyền lực nhưng lại liên quan rất lớn đến quốc gia... Ta muốn xin đổi tên nước S quốc.
Chủ tịch Hà nhíu mày khó hiểu: - Tại sao vậy Giang thủ tướng?
Giang Bình An: - Khi xưa đặt tên S quốc là
vì đất nước hình chữ S. Nhưng giờ đất nước đâu còn hình chữ S nữa. Vả lại tương lai sẽ còn có vị thế quan trọng lớn hơn nữa, cần một cái tên mới trong một giai đoạn mới!
Chủ tịch Hà: - Vậy chẳng hay ngài muốn đổi tên nước ta thành tên gì?
Giang Bình An: - Xưa kia cả dân tộc bắt nguồn từ Bách Việt. Dân ta luôn gọi nhau là người Việt. Vậy nay ta muốn dùng chữ Việt để làm tên cho nước ta. Ta muốn nước ta lấy tên: Đại Việt.
Chủ tịch Hà thở phào nhẹ nhõm:
- Tên này trước kia trong lịch sử dân tộc ta đã từng sử dụng, nay Giang thủ tướng trọng dụng trở lại, âu cũng là lá rụng về cội, nhận tổ quy tông, không có ly kinh phản đạo. Được, ta đại diện cho cả nước, ngay tại đây tuyên bố sát nhập thu vào nước Trung Hoa và đổi tên nước thành Đại Việt.
Vừa nói ra lời này, chủ tịch Hà bỗng dưng linh cảm thấy thâm ý của Giang thủ tướng không nên đơn giản như vậy. Theo tính tình của Giang thủ tướng, nếu chỉ sát nhập Trung Hoa, chắc chắn sẽ lười đổi tên, nay đổi tên kiểu này thì kiểu gì cũng sẽ có chuyện lớn.
Mới vừa nghĩ đến đây, chủ tịch Hà đã nghe một quan chức quốc tế đứng ra mỉa mai châm chọc:
- Sao Giang thủ tướng và Hà chủ tịch không lấy luôn hai chữ đế quốc phía sau cho đẹp? Đại Việt đế quốc, nghe rất êm tai mà.
Chủ tịch Hà tánh tình vốn dĩ hòa vi quý, ông vừa định khiêm tốn trả lời giữ gìn mối ban giao thì Giang Bình An đã phá lên cười rồi trả lời ngạo nghễ:
- Ha ha ha ha... Đại Việt cộng thêm đế quốc nghe thì êm tai đó... nhưng hai chữ đế quốc đó làm sao mà xứng với hai chữ Đại Việt mà ta đã đưa ra cho được!
- ???
Cả đại sảnh đường lặng ngắt như tờ, các phái đoàn quốc tế giờ đây linh cảm thấy một điều bất lành đang sắp sửa diễn ra, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào nhìn thân ảnh đứng lẻ loi đơn độc một mình nhưng lại hung tợn như một Ma Thần, ánh mắt của Giang thủ tướng đã không còn hiền dịu hòa nhã như xưa, hiện giờ ánh mắt đó nhìn về các phái đoàn quốc tế rất là kỳ quái, nó giống hệt như là một ánh mắt:
Hổ nhìn bầy dê...
----
Cảm ơn minh chủ [HongAnh] minh chủ [Nguyễn Cát Điền] [Khánh Long] [Interacc] [NghiVu] [Hoa Trà] [Hàng xóm có nữ] [Triển Đại Hiệp] [Love me again] [Jackparot] [Sunflowerrr] [Kadehara Kazuha] [Elf chi vương] [ViTieu Bảo] [Gunny] [Beannn] đã tặng gạch, hoa tươi ủng hộ cho Đại Náo.
0